Chương 1190 “Tôi không biết tên là gì, lúc đó người trên thuyền gọi cậu ta là cậu Lý, chúng tôi cũng gọi cậu Lý theo. Cũng không biết họ đến từ đâu, nhưng đội tàu cùa nhà họ Lý đến sau này, đúng là đến từ thủ đô Hoa Hạ. Chủ nhân của đội tàu cũng là cậu Lý, chỉ là cậu Lý này không phải cậu Lý kia. Nhưng tôi biết tên của cậu Lý mới này”. Lục Kính Sơn dừng một chút, tiếp tục nói: “Cậu ta tên là Lý Thiên Sách”. Cuối cùng Lý Dục Thần xúc động: “Là… là ông nội tôi!” “Cái gì?” Lục Kính Sơn cũng đoán được Lý Dục Thần có liên quan đến nhà họ Lý, nhưng không nghĩ anh là cháu nội của Lý Thiên Sách. Điều khiến ông ta kinh ngạc hơn là, khi Lý Thiên Sách lên đảo mới chỉ ba mươi tuổi, nay cho dù còn sống, cũng không quá trăm tuổi. Cháu nội của Lý Thiên Sách, tính toán độ tuổi, cũng không vượt quá năm mươi tuổi. Nhưng tu vi mà Lý Dục Thần thi triển vừa nãy, chắc chắn là đã bước vào tiên thiên. Chưa đến năm mươi tuổi đã vào tiên thiên, đây là quái vật gì chứ? “Lý Thiên Sách là ông nội cậu thật ư?” “Đúng, tôi là con cháu nhà họ Lý ở thủ đô, ông nội tôi tên là Lý Thiên Sách, bố tôi tên là Lý Vân Hoa”. Lục Kính Sơn ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, đúng là duyên phận, ý trời!” Trữ Phượng Toàn nghĩ đến đại hội võ lâm, còn suýt nữa xung đột với Lý Dục Thần, bất giác hơi xấu hổ, cười nói: “Cậu Lý và người nhà họ Lý, lại là sư huynh đệ với đại ca, đúng là nước lớn tràn vào miếu Long vương, thì ra là người một nhà!” Nhắc đến sư huynh đệ, Lục Kính Sơn thu lại nụ cười, nói: “Tôi là đồ đệ bị vứt bỏ của Thiên Đô, không dám xưng huynh đệ với cậu Lý”. Lý Dục Thần nói: “Lục sư huynh, năm đó sư phụ phế đi tu vi của ông, nhưng không khóa căn nguyên của ông, cho thấy sư phụ không hoàn toàn từ bỏ ông. Nếu không, đạo căn của ông bị hủy hết, căn cơ bị khóa, cho dù có Long Châu hỗ trợ, cũng không thể nào tu luyện lại từ đầu”. Lục Kính Sơn lay động nói: “Cậu nói là…” “Vừa nãy ông cũng nói là ý trời, hôm nay tôi đến đảo Cửu Long, gặp được ông, chẳng lẽ không phải ý trời? Sư phụ thần cơ diệu toán, có lẽ sớm đã liệu được có ngày hôm nay. Tuy ông bị đuổi khỏi Thiên Đô, sư phụ đã từng nói, không nhận đồ đệ là ông nữa chưa?” Lục Kính Sơn cau chặt mày, nghĩ kỹ lại, nói: “Lời của sư phụ ngày đó, vang bên tai, tôi không nghe sót chữ nào. Sư phụ nói tôi tội nghiệt nặng nề, phế tu vi của tôi, đời này không được trở về Côn Luân, đúng là không nói, tôi không còn là đệ tử của ông ấy”. Nói đến đây, Lục Kính Sơn bỗng đứng lên, quỳ về hướng tây, bái lạy ba lần, phủ phục xuống đất đau khổ khóc, kêu nói: “Sư phụ…” Lý Dục Thần không ngăn cản, mặc cho ông ta quỳ khóc lóc. Bị đuổi hơn một trăm năm, hơn một trăm năm nay, chắc chắn trong lòng Lục Kính Sơn đầy hối hận và đau khổ, lúc này, làm sao có thể không khóc đây! Nghĩ đến ông ta lại có thể hồi phục tu vi đột phá tiên thiên trong hoàn cảnh như này, Lý Dục Thần vô cùng khâm phục. Khóc một hồi lâu, Lục Kính Sơn mới đứng lên, lau nước mắt, tự cười chế nhạo: “Để mọi người chê cười rồi”.