Chương 1193 Đang yên đang lành, làm sao lại đột nhiên có thêm một nhà họ Lý xuất hiện? Vốn dĩ chỉ có ba vị đảo chủ, đại đảo chủ thường xuyên bế quan, nhị đảo chủ cơ bản không quan tâm đ ến chuyện quản lý, chỉ để mỗi tam đảo chủ trông coi, quản lý trên đảo khá là lỏng lẻo, mức độ tự do của bọn họ rất cao, quyền lực cũng rất lớn. Bây giờ đột nhiên lại có thêm nhà họ Lý đến, hơn nữa còn có quyền khống chế tuyệt đối với toàn đảo, điều này khiến bọn họ sao có thể chịu được? Người đầu tiên đứng ra phản đối chính là giám đốc Yến Xương Dũng của tập đoàn Cảng Vụ, khu khai thác. “Dựa vào cái gì? Khu khai thác Bắc Đảo có thể phát triển tới hôm nay, chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? Bến cảng và bến tàu được xây dựng lên cũng tốn mồ hôi công sức của bao nhiêu người? Dựa vào cái gì mà chỉ mới nói một câu đã là của họ lý?” Yến Xương Dũng dẫn đầu đám đồng minh quản lý cao cấp nói. “Đảo Cửu Long là nhà họ Lý đầu tư phát triển, chúng ta cũng chỉ là người quản lý mà thôi”, Trữ Phượng Toàn giải thích: “Hơn nữa đảo Cửu Long là của ba anh em chúng tôi hay là của nhà họ Lý thì cũng không ảnh hưởng gì đến mấy người mà. Cổ phần của mấy người hay số tiền hoa hồng của mấy người đều sẽ không thiếu đi một xu”. “Không phải vấn đề về cổ phần và chia hoa hồng!”, Yến Xương Dũng ngắt lời, nói: “Mà là vấn đề chúng tôi có được tôn trọng hay không! Đã đến thời đại nào rồi mà còn làm theo kiểu gia tộc hoàng triều như thế! Theo tôi thấy, đảo Cửu Long đã sớm có thể thành lập chính phủ tự trị, dân tuyển dân trị mà! Một cái cây ngọn cỏ trên đảo này đều là của toàn thể dân cư trên đảo, không phải của người nào hay là của gia tộc nào hết!” Yến Xương Dũng hùng hồn dõng dạc nói, cứ như là đang chiến đấu cho dân chủ, đang tranh thủ quyền lợi cho toàn thể dân cư trên đảo vậy. Điều này khiến Trữ Phượng Toàn rất mất mặt, đang muốn nổi giận, chợt nghe Lý Dục Thần nói: “Tổng giám đốc Yến đúng không? Ông nói rất có lý. Hoàn toàn chính xác, một cái cây ngọn cỏ trên đảo Cửu Long này đều nên thuộc về toàn thể dân cư trên đảo. Mảnh đất này là căn cơ để dân cư trên đảo đặt chân, không ai có thể tước đoạt quyền lợi của bọn họ, không ai có thể c**ng bức chiếm đất đai của bọn họ”. Lời của Lý Dục Thần khiến Trữ Phượng Toàn có chút ngạc nhiên, mà Yến Xương Dũng thì có mấy phần đắc ý, cong khóe miệng lên lộ ra một nụ cười lạnh không dễ phát hiện ra. Lý Dục Thần mỉm cười, tiếp tục nói ra: “Thế nhưng tổng giám đốc Yến, hình như ông đâu phải dân cư trên đảo này?” Yến Xương Dũng sững sờ, sắc mặt thay đổi. Ông ta còn chưa kịp nói chuyện, Lý Dục Thần đã trầm mặt xuống, nghiêm nghị nói: “Ở đây ai cũng có tư cách nói lời như vậy, chỉ có ông là không có!” Dứt lời, anh đột nhiên khẽ vươn tay ra túm lấy Yến Xương Dũng ở phía đối diện bàn. Yến Xương Dũng lơ lửng ở giữa không trung, hai chân vùng vẫy loạn xạ, đưa tay ôm lấy cổ họng, nhìn qua có vẻ vô cùng khó chịu. Hành động của Lý Dục Thần khiến đám người ở đây đều giật nảy mình. Nhưng trong lòng mọi người lại càng thêm oán giận với hành vi bạo lực của anh. Ngay cả Trữ Phượng Toàn cũng cảm thấy hành động này của Lý Dục Thần không ổn, dựa vào bạo lực để giải quyết vấn đề cũng không phải là kế lâu dài. Nhưng Lý Dục Thần đã làm như vậy, Trữ Phượng Toàn cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng nên làm như thế nào để giải quyết giúp anh. Lý Dục Thần khẽ động ngón tay, roẹt một tiếng, vạt áo trước ngực Yến Xương Dũng bị mở bung ra, một cái thập tự giá rơi ra từ bên trong, lắc lư qua lại trước ngực ông ta.