Chương 667 Lý Dục Thần nói: “Ngay cả trận pháp của tôi tùy ý bày bố mà ông cũng không phá được, làm sao quyết tử với tôi một trận được?” Tượng thần nói: “Tôi không cẩn thận phạm vào đạo của cậu, cậu có bản lĩnh thật thì thả tôi đi, chúng ta một đấu một!” Lý Dục Thần lắc đầu, tên này, miệng nói lời giang hồ, cũng không biết học ở đâu. “Có phải cậu không dám không?”, tượng thần lại nói: “Vừa nãy ở khu nhà họ Lý, tôi cũng không cẩn thận mới bị cậu đánh bại, nếu có chuẩn bị, tôi chưa chắc đã thua”. Lý Dục Thần không nói gì, chỉ nhìn nó biểu diễn. “Xem đi xem đi, tôi biết ngay cậu không dám mà, ngay cả rắm của tôi cũng không ngăn được, làm sao đánh lại được tôi, ha ha ha!” Tượng thần lại líu lo nói một loạt lời khích bác, thấy Lý Dục Thần vẫn không mắc bẫy, cuối cùng nản lòng nói: “Này, tốt xấu gì chỗ tôi có tòa miếu, ít nhiều cũng tính là thần linh, nể mặt được không?” “Cậu không nể mặt tôi, sau này rất khó sống trên đời đấy”. “Tôi nói con người cậu, làm sao giống như khúc gỗ vậy? Cậu nói gì đi chứ!” “Được, được, tôi phục rồi, tôi phục rồi! Được rồi chứ, cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn thế nào?” “Thượng tiên! Thương tiên, cậu tha cho tôi đi, tôi chỉ là một con chồn, tôi thực sự chưa từng làm việc xấu, cùng lắm chỉ nhìn trộm phụ nữ tắm, đến nhà thím Sáu trộm ít thịt lợn. Nhưng tôi từng làm cho họ không ít chuyện tốt đấy!” “Được rồi được rồi, tôi thẳng thắn, tôi thừa nhận, năm đó lão Sáu mang về hai con gà từ quê, tôi thèm quá, đã mấy lần ăn trộm, nhưng đó là hai bên cùng có tình cảm, tôi không ép chúng. Cuối cùng lão Sáu tự hầm chúng lên, tôi còn khóc mấy hồi!” … Con chồn trốn phía dưới tượng thần lảm nhảm. Thấy Lý Dục Thần vẫn phớt lờ, cuối cùng im miệng. Im lặng mấy phút sau, con chồn thở dài một hơi, nói: “Được thôi, tôi nhận thua, rạch một đường đi”. Lý Dục Thần biết tâm khí của con yêu này đã hao mòn gần hết, giơ tay thu pháp trận, nhân tiện kéo con chồn từ dưới đất ra. “Ông thực sự cảm thấy có thể một đấu một với tôi sao?”, anh nhìn da sau ót con chồn hỏi. Con chồn chắp tay: “Tôi đã nói nhận thua rồi, một đấu một chắc chắn không dám, cậu nói xem có ý gì”. Lý Dục Thần cười ha ha, xách con chồn về khu nhà cũ nhà họ Lý. Đến trong sân, vứt con chồn xuống đất, nói: “Vừa nãy trước khi ông bỏ chạy, hình như đã thề nói nếu có nửa câu giả dối, thì sẽ bị trời đánh sét đánh phải không?” “Đúng đúng, đã nói như vậy”, con chồn bò dưới đất: “Chẳng phải không có sét đánh sao, cho thấy tôi không nói dối, ông trời làm chứng”. “Hừ, mồm mép giảo hoạt!” Lý Dục Thần giơ tay, sấm nổi lên, một tia chớp điện lóe trên hư không, chém phía trước con chồn. “Vãi!” Con chồn mắng một câu, kinh sợ nhảy lên, lại chít chít một tiếng ngã xuống đất. Lần này ông ta cũng không dám thả rắm nữa.