Chương 70 Lý Dục Thần đáp: “Nếu muốn nói thì đương nhiên chị sẽ tự nói, nếu không muốn nói thì chúng tôi có hỏi cũng vô ích”. Châu Na cười khẽ, cũng không vòng vo nữa. “Chắc chắn các cậu đều thấy tò mò vì sao nơi cược đá lại mở vào ban đêm đúng không? Thật ra đây không phải nơi cược đá bình thường. Nếu thật sự muốn cược đá thì phải đi tới Điền Nam, thậm chí là vượt biên. Ở bên này đều chỉ là mấy chỗ cược đá nhỏ, mấy năm cũng không mở được một viên đá quý giá. Nhưng nơi tôi dẫn các cậu đến hôm nay thì khác, không chỉ cược đá mà còn bán những thứ khác, có một vài thứ không thể công khai, nên chỉ có thể mở vào buổi tối”. “Đừng nói là mấy thứ người của xã hội thượng lưu chơi đấy nhé, vậy chúng em không chơi nổi đâu”, Mã Sơn nhớ tới trong túi chỉ có mười nghìn tệ tiền mặt, đây là toàn bộ tài sản của anh ta. “Thế thì không phải, những người ở nơi này rất tạp nham, thể loại gì cũng có, còn có cả mấy kẻ trộm mộ. Về tiền bạc thì các cậu không cần phải lo, bên trong vẫn có mấy trò rẻ, cược đá vốn chính là cá cược. Nếu thật sự để ý thứ gì mà không đủ tiền thì có thể tìm tôi”. Châu Na giới thiệu rất nhiệt tình. Lý Dục Thần nói: “Thế không phải là chợ ma trước kia sao?” Châu Na cười nói: “Cũng khá giống. Trước kia có chợ ma, bây giờ không được phép mở nữa nên đổi thành kiểu khác”. Lý Dục Thần chợt hỏi: “Đây là địa bàn của chú Minh đúng không?” Châu Na hơi bất ngờ nhìn Lý Dục Thần qua kính chiếu hậu. “Anh Lý đúng là thông minh”. Châu Na thừa nhận rất thẳng thắn. Lý Dục Thần không nói gì nữa mà tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe chạy vào một hầm đỗ xe của một toà nhà sáu tầng hơi cũ kỹ ở phía Tây thành phố. Đỗ xa xong, Châu Na dẫn họ đi vào thang máy, quẹt thẻ, bấm số tầng cao nhất là số 6. “Trước kia nơi này là chợ đồ cũ lớn nhất thành phố Hoà, ba tầng bên dưới đều là quầy hàng, tầng bốn bán đồ dùng trong nhà, tầng năm là khu làm việc. Lúc trước tầng sáu để trống, sau đó chú Minh mua lại, đổi thành nơi giao dịch bây giờ”. Châu Na giới thiệu. “Các tầng khác có thể đi thoải mái, nhưng tầng sáu có quy định của câu lạc bộ, phải quẹt thẻ”. Trong lúc nói chuyện thì thang máy đã đi lên tầng sáu. Cửa thang máy mở ra, đối diện là một bức tường chắn cao khoảng hai mét, trên tường điêu khắc thanh long rời khỏi mặt nước, ngay dưới đầu rồng đặt một cái vại to bằng sứ Thanh Hoa, trong miệng rồng có nước chảy xuống vại, tựa như thác đổ. Tác dụng lớn nhất của tường chắn là phong thuỷ cản hung thần, bình thường hay đặt ở giữa lối vào đình viện cổ đại. Rất hiếm có ai đặt một bức tường trong phòng thế này. Chủ nhân nơi này không sử dụng bình phong mà lại dùng tường chắn, có lẽ là sợ bình phong không ngăn cản được sát khí. Lý Dục Thần phán đoán những hàng hoá được đưa ra đưa vào nơi này chắc chắn thường có những thứ không được sạch sẽ. Xem ra chú Minh này cũng là một người rất tin vào phong thuỷ.