Rể Quý Rể Hiền

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cao Phong bị tất cả mọi người xem thường, lúc này lại lắc mình một cái, trở thành người có địa vị tối cao trong hội trường!

Điều này, làm sao có thể được?

Hơn mười ngàn đôi mắt chăm chú nhìn Cao Phong, trong hội trường hoàn toàn yên tĩnh đến kỳ quái.

Cao Phong không thèm để ý chút nào, gật đầu với Lâm Vạn Quân một cái, sau đó trực tiếp lên sân khấu, hơn nữa còn đi thẳng đến vị trí trung tâm, trước mặt đóa hoa vải đỏ thẫm!

Vị trí trung tâm kia, vị trí đại diện cho người có địa vị tối cao, lại chính là Cao Phong!

Mọi người trong hội trường một lần nữa khiếp sợ!

"Xin lỗi, anh đến trễ." Cao Phong cầm tay Kim Tuyết Mai, dịu dàng nói.

Lần này, Kim Tuyết Mai không cự tuyệt Cao Phong nắm tay nữa, hoặc có thể nói là quên cự tuyệt.

Hóa ra, Cao Phong không hề lừa gạt mình!

Ngày hôm đó Cao Phong nói, anh sẽ được mời lên sân khấu cắt băng, Kim Tuyết Mai vốn không tin, thậm chí còn đánh cuộc với Cao Phong!

Nhưng lúc này, lúc này cảnh tượng giống như nằm mơ này, cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô.

Kim Tuyết Mai ngơ ngác nhìn Cao Phong, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Cao Phong truyền đến, cô biết, đây không phải là nằm mơ.

Cao Phong lúc này, nghiễm nhiên chính là người có địa vị tối cao trong hội trường này, là tồn tại nổi bật nhất toàn hội trường!

"Không, không muộn... Anh, lúc nào cũng đều không muộn..." Kim Tuyết Mai thậm chí không suy nghĩ quá nhiều, chỉ theo bản năng trả lời một câu.

"Vậy..." Cao Phong trầm ngâm rồi cười nói: "Lúc nào thì em thực hiện theo đánh cuộc của chúng ta? Hay là ở luôn chỗ này đi, như thế nào?"

Sắc mặt Kim Tuyết Mai trong nháy mắt mắc cỡ đỏ bừng, vội vàng rút tay mình về.

Cô dĩ nhiên biết Cao Phong nói đánh cuộc là cái gì, lúc ấy hai người đánh cuộc, nếu Cao Phong có tư cách lên sân khấu cắt băng, Kim Tuyết Mai sẽ hôn Cao Phong một cái.

Nhưng khi đó Kim Tuyết Mai không hề biết chuyện sẽ phát triển đến mức độ này, cô cho rằng Cao Phong tuyệt đối không làm được.

Nhưng mà, bây giờ cô đã thua...

Kim Tuyết Mai mắc cỡ đỏ mặt, yên lặng hồi lâu mới mở miệng nói: "Về nhà nói sau..."

Cho dù tiếng Kim Tuyết Mai rất nhỏ, lí nhí như tiếng muỗi kêu vo ve, nhưng Cao Phong vẫn nghe rõ ràng.

"Được!" Cao Phong cười nhạt, sau đó tỏ ý bảo Lâm Vạn Quân tiếp tục tiến hành.

Lâm Vạn Quân gật đầu một cái, sau đó nói: "Có lẽ mọi người rất nghi ngờ, tại sao tôi lại mời ông chủ lên sân khấu."

"Bởi vì ông chủ với bất động sản Phong Mai mà nói, có ân tình cực lớn, cho nên bất động sản Phong Mai luôn hàm ơn ông chủ."

"Ông chủ là vị khách cao quý nhất cua bất động sản Phong Mai chúng tôi."

Lời Lâm Vạn Quân vừa rơi xuống, hội trường lập tức xôn xao, Cao Phong lại có ân tình với bất động sản Phong Mai?

"Tên phế vật hết ăn lại nằm chờ chết này sao lại may mắn như vậy, năm đó được ông nội đánh giá cao, bây giờ lại được bất động sản Phong Mai coi trọng"

"Không phải là vận may cứt chó sao." Kim Hồng Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Những người khác không thể hiểu được, Cao Phong này không có bất kỳ năng lực gì, làm sao lại có ân tình với bất động sản Phong Mai được.

Nhưng chỉ có Lâm Vạn Quân biết, Cao Phong đối với bất động sản Phong Mai mà nói, nào chỉ là có ơn, mà chính là ơn tái sinh.

Chỉ vì, bất động sản Phong Mai là do một tay Cao Phong khai sáng.

Nếu như không có Cao Phong, cũng sẽ không có bất động sản Phong Mai, cái này chẳng lẽ không thể coi như là ân tình sao?

Chỉ có điều, Lâm Vạn Quân chắc chắn sẽ không rêu rao chuyện này.

Thứ nhất, Cao Phong không thích huênh hoang gây chú ý, thứ hai đây cũng là ý của nhà họ Cao.

Nhà họ Cao hy vọng Cao Phong không ỷ vào nhà họ Cao làm chỗ dựa, dùng chính thực lực của mình liều mạng gầy dựng sự nghiệp, đây là thử thách của nhà họ Cao đối với anh .

Nếu như Lâm Vạn Quân dám vi phạm chỉ thị này, ông bị trừng phạt là nhẹ, làm liên lụy Cao Phong mới là chuyện lớn.

Kim Hồng Vũ càng nghĩ càng không cam lòng, trong lòng càng nghĩ càng bực bội, vì vậy đột nhiên đứng lên.

"Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân, tôi muốn hỏi một chút, Cao Phong rốt cuộc là ai!" Kim Hồng Vũ nghiến răng nghiến lợi.

Thằng phế vật đó, rốt cuộc là ai?

Lời này vừa thốt ra, toàn bộ ánh mắt trong hội trường đều nhìn về phía Lâm Vạn Quân, cũng muốn nghe Lâm Vạn Quân giải thích như thế nào.

Trước đây ở trong mắt bọn họ, Cao Phong chính là một tên phế vật vô dụng.

Nhưng mà bây giờ, Cao Phong lại có thân phận rất bí ẩn, sợ rằng không đơn giản chỉ là ân nhân của bất động sản Phong Mai như vậy.

Bởi vì bọn họ quả thực không ngờ, Cao Phong trước nay là người không có chỗ dựa không mạng giao thiệp, làm sao sẽ có ơn đối với bất động sản Phong Mai có được?

Đối diện với ánh mắt mong đợi của toàn hội trường, Lâm Vạn Quân trầm ngâm, rồi cười một tiếng.

Sau đó nhìn Kim Hồng Vũ gắn từng chữ: "Thân phận của ngài ấy, anh không tư cách biết."

Sắc mặt Kim Hồng Vũ trong nháy mắt đỏ đến cực điểm, sau đó hậm hực ngồi xuống, hắn cũng không có can đảm đấu với Lâm Vạn Quân.

Những người khác nghe câu trả lời của Lâm Vạn Quân, tò mò trong lòng càng khoét sâu hơn.

Cao Phong này, rốt cuộc là có thân phận.

Nhưng, không ai có thể trả lời vấn đề này. gì?

"Nghi thức cắt băng, bây giờ xin được bắt đầu!" Người đẹp chân dài tiếp lời đồng thời mỉm cười một cách tự nhiên.

"Tạch! Tạch! Tạch Tạch!"

Hàng trăm chiếc bong bóng đồng loạt được chích bể thay cho pháo, cùng hàng trăm chiếc bong bóng được thả lên bầu trời.

Vô số băng lụa màu gắn vào đuôi bong bóng theo gió tung bay, màu sắc rực rỡ của những dải giấy chan hòa bầu trời, không thể đếm xuể...

Cùng lúc đó, tiếng trống kèn hồ hởi cất lên, hòa chung với cảnh tượng tráng lệ trên trời, thành một bức tranh sống động, đầy sức sống.

Hội trường cũng được bao trùm bởi không khí náo nhiệt vui mừng.

Trên sân khấu, đúng lúc tiếng bong bóng nổ vang, dưới ánh mắt của hàng ngàn con người, Cao Phong đứng ở vị trí trung tâm, hai bên trái phải lần lượt là Kim Tuyết Mai cùng Lâm Vạn Quân, mọi người cùng nhau cắt ngang tấm vải đỏ dài mấy chục mét.

Sau khi nghi thức động thổ kết thúc, Lâm Vạn Quân và Cao Phong, cùng với chín nhân vật có máu mặt hạng nhất thành phố Hà Nội liền rời khỏi hội trường.

Cao Phong biết, Lâm Vạn Quân chính là muốn để mình giao lưu với những người này một chút, sau này làm việc gì hết thảy cũng thuận lợi hơn.

Chuyện này cũng không cách nào cự tuyệt, Cao Phong vốn muốn đưa Kim Tuyết Mai cùng đi, nhưng Kim Tuyết Mai lúc này lại có chuyện, cho nên đành đi một mình với Lâm Vạn Quân.

Buổi tối, Cao Phong và Lâm Vạn Quân đưa tiễn chín vị khách có máu mặt cắt băng ban sáng.

"Ai da, người anh em Cao Phong, sau này ở thành phố Hà Nội mà có chuyện gì, đừng ngại cứ gọi điện thoại cho tôi."

"Bạn bè của Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân, cũng chính là bạn bè của tôi!"

"Đúng vậy, bất kể là về buôn bán hay là bất kỳ phương diện nào khác, trong toàn Hà Nội này, có chuyện gì ông đây bảo kê hết!"

Mấy người tối hôm nay rất hài lòng, Lâm Vạn Quân sắp xếp cho bọn họ rất thoải mái.

Giờ phút này mọi người đều biết nhau, ai nấy đều cùng Cao Phong xưng huynh gọi đệ.

Cao Phong cười nhạt một tiếng, giúp họ tiễn họ về tư gia. lên xe,

Thành phố Hà Nội này, chưa phải là điểm cuối của Cao Phong, có điều sự nghiệp bắt đầu ở nơi đây trước, người nên tiếp xúc vẫn phải tiếp xúc.

Sau khi tiễn chân mọi người, Cao Phong trở lại khách sạn quốc tế New Island.

Trên tầng cao nhất của khách sạn, Cao Phong đứng ở lan can bằng kính nhìn xuống phong cảnh bên dưới, sau lưng Lâm Vạn Quân kề cận đi theo.

Khách sạn quốc tế New Island có lẽ chưa phải khách sạn hàng đầu thành phố Hà Nội, nhưng độ cao và kiến trúc nhất định không có chỗ nào nào vượt qua được.

Cao ốc khách sạn cao gần năm trăm mét, đủ để nhìn xuống toàn bộ thành phố Hà Nội.

Từ góc độ của Cao Phong nhìn xuống, toàn bộ cảnh tượng phồn hoa của thành phố Hà Nội hoàn toàn thu hết vào mắt, xa xa đèn đuốc sáng choang, đèn nê ông chói loa.

Cao Phong giống như vị vua nhìn xuống vương quốc của mình, hai tay đặt lên lan can, thân thể hơi nghiêng về phía trước, lẳng lặng thưởng thức bầu trời thành phố về đêm.

Lâm Vạn Quân ở phía sau nhìn bóng lưng Cao Phong, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Không nghi ngờ chút nào, nếu như vạch trần thân phận thật sự của Cao Phong ra, vậy thì toàn thành phố Hà Nội này, ai gặp anh cũng phải gọi một tiếng, cậu chủ !

Nhưng, Nhà họ Cao sẽ không làm như vậy, vứt bỏ chẳng qua vẫn là vứt bỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio