Rể Quý Rể Hiền

chương 76

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các bà mấy chị em nhìn thấy trước mắt là cái gì đây? Chính là đầy ắp quần áo túi xách đồ trang điểm của các thương hiệu nổi tiếng thế giới được xếp đặt ngay ngắn trong cốp xe!

Dù có rất nhiều người không biết những thứ này là hàng hiệu gì đó, nhưng từ những chiếc túi đựng đắt tiền kia là có thể nhận ra, những thứ này nhất định không hề rẻ!

Trước đó bọn họ cảm thấy, khi Kim Tuyết Mai gọi người sang xách phụ, nhất định là thứ gì đó giá rẻ mà cồng kềnh.

Ai có thể ngờ được, bao nhiêu thứ quý giá như vậy, Cao Phong cần vung tay một cái liền mua nhiều như vậy!

Người khác mua cũng chỉ mua một cái, Cao Phong dùng cả cốp xe để chứa?

Xa xỉ mà trực tiếp mua một xe?

Một đám mấy chị em các bà xanh mặt kinh sợ, Kiều Thu Vân cũng đột nhiên trợn to hai mắt, miệng cũng há ra thật to.

Những thứ này, những thứ này đều do Cao Phong mua?

"Tôi từng thấy con bé nhà tôi mặc, cái đó hình như là Chanel phải không?"

"Đúng! Chính là Chanel, còn loại túi xách đó, là LV, còn đôi giày đó, là Gucci!"

"Hermes, Chow Tai Fook, Lancôme France, trời ơi sao đủ hết vậy nè? Những thứ này đều là của các thương hiệu nổi tiếng! Thương hiệu nổi tiếng quốc tế đó!"

Trong đám người vẫn có không ít người biết nhìn hàng, liếc mắt một cái liền nhận ra những thứ này là gì, thật sự thì những sản chất lượng lượng quốc tế này quá nổi tiếng, chỉ cần là người hơi có tiếp xúc trào lưu xã hội hiện đại một chút, thì đều sẽ biết.

"Mấy người nói cái gì tôi nghe không hiểu lắm, mấy người nói coi nhiều đồ như vậy, nhưng mà giá trị được bao nhiêu chứ!" Mẹ Lan Anh có chút khó chịu nói.

Vốn là bà mới vừa mua một cặp vòng tay bằng vàng, hẳn bà ta mới là nhân vật chính mọi người hâm mộ chứ, bây giờ tự nhiên lại bị cả nhà Kiều Thu Vân cướp mất hào quang, bà ta tất nhiên cực kỳ khó chịu.

"Mẹ Lan Anh, ca một xe hàng xa xỉ này, giá cả thật sự không thấp chút nào đâu!" Có người gật gù hâm mộ nói.

"Giá cả không thấp? Còn có thể đắt hơn cả chiếc xe này sao?" Mẹ Lan Anh có chút khinh thường, vòng tay của mình lúc mua cũng ngót nghét hai trăm triệu đấy!

"Chiếc xe này cũng chưa tới một tỷ đồng, nhưng mà cả một xe đồ xa xỉ này, giá trị ít nhất cũng phải hai tỷ đồng! Có thể mua được hai chiếc xe như vậy!" Một người đàn ông trung tuổi thở dài nói.

"Cái gì?" Mẹ Lan Anh bị chấn kinh sợ hãi.

Những người khác cũng bị chấn động, chỉ những thứ xa xỉ phẩm này, còn có thể mua được hai chiếc xe?

Chẳng qua là một ít quần áo túi xách giày dép thôi mà, lại có thể giá trị tiền tỷ, đủ mua hai chiếc BMW?

Đối với các bà mấy chị em mà nói, những chuyện kiểu này thật sự là quá hoang đường.

Đặc biệt là những người từng giễu cợt Kiều Thu Vân trước đó, giờ phút này chỉ cảm thấy mặt mình giống như vừa bị tát cho một cú đau điếng.

Bọn họ không biết nhìn hàng, nhưng Kiều Thu Vân cũng không phải là loại đó cái gì cũng không biết, tốt xấu gì bà cũng là con dâu thứ hai nhà họ Kim, hơn nữa ban đầu nhà mẹ đẻ của ma cũng là một gia đình có tiếng có miếng.

Cho nên đối với những thứ có giá trị và chất lượng quốc tế này, bà vừa nhìn liền biết rõ hơn ai hết.

"Những thứ này, cho mẹ á?" Kiều Thu Vân liền vội vàng bước tới, đứng bên cạnh cốp sau xe, nói với vẻ không dám tin.

"Mẹ! Coi mẹ tưởng bở hay chưa kìa! Làm sao có thể đều cho mẹ chứ?" Kim Tuyết Mai giận lẫy nhìn Kiều Thu Vân như trách móc.

"A?" Kiều Thu Vân sửng sốt một chút: "Không phải cho mẹ?"

Người ở chung quanh nghe đến đó cũng sững sờ, sau đó thì có người bật cười lên.

Chắc là Cao Phong tìm được công việc giao hàng, đây là đi giao hàng cho người ta?

"Những thứ này à, chắc chắn không phải toàn bộ đều là của mẹ rồi, trong này còn có một nửa là của con nữa chứ!"

"Cao Phong nói, hai chúng ta mỗi người một nửa, cho nên những thứ này, toàn bộ đều mua hai phần." Kim Tuyết Mai trả lời một cách tinh quái.

Kiều Thu Vân im lặng trợn mắt nhìn Kim Tuyết Mai một cái, người chung quanh bị dọa sợ, còn bà thì giật mình!

Mọi người chung quanh một lần nữa trợn tròn mắt.

"Mẹ xem đi, mẹ thử cái này đi nào, mua theo size của mẹ đó." Kim Tuyết Mai hiểu tính tình của Kiều Thu Vân, cho nên không ngại phối hợp với bà tranh thủ thể diện trước mặt mọi người.

Kiều Thu Vân cũng không khách sáo, trực tiếp thay giày tại chỗ, không rộng không chật, mang vào rất thoải mái.

"Mẹ Lan Anhà, một đôi giày này của người ta, cũng có thể mua mấy đôi vòng tay vàng của bà đó..." Có người nhỏ giọng vừa nói.

Mẹ Lan Anh sắc mặt đỏ au, sau đó giận dữ xoay người bỏ đi.

Rất nhanh sau đó, Kim Ngọc Hải cũng đi xuống, giúp ba người xách toàn bộ đồ đạc đi lên lầu.

Nhìn đống xa xỉ phẩm hộp to hộp nhỏ túi lớn túi bé được cả nhà Kiều Thu Vân dọn vào trong nhà, mọi người ngoài hâm mộ ra cũng chỉ có hâm mộ.

Trong nhà Kim Tuyết Mai.

Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải, mặt mày khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.

Đầy ắp xa xỉ phẩm, chiếm một góc lớn diện tích phòng khách, đây là chuyện chấn động tới cỡ nào?

"Cao Phong, con, con điên rồi à?" Kiều Thu Vân cực kỳ khiếp sợ hỏi.

Kim Tuyết Mai bây giờ cũng không chắc chắn những thứ này rốt cuộc có phải Cao Phong dành cho cô hay không, nhưng cô nói với Kiều Thu Vân là thật, những thứ này đúng là Cao Phong mua.

Cao Phong mỉm cười không nói lời nào, tựa như chuyện này không đáng nhắc đến vậy.

"Cao Phong, mẹ hỏi lại con, có phải con vay tín dụng bên ngoài hay không?" Kiều Thu Vân nói đến điểm này thần sắc có chút nghiêm túc.

Cho dù trước kia bà quả thật không thích Cao Phong, nhưng tuyệt đối không muốn thấy Cao Phong đi sai đường.

Huống chi, bây giờ đối với Cao Phong bà đã thay đổi cách nhìn, vậy thì càng không hy vọng Cao Phong đi sai đường.

"Không có, con không biết làm những chuyện đó ." Cao Phong sờ chóp mũi một cái.

Nếu như có một ngày nọ đến cậu ấm nhà họ Cao lừng lẫy thành phố Hồ Chí Minh cũng phải dựa vào vay tín dụng sống qua ngày, vậy nhà họ Cao đúng là tới ngày lụn bại thật rồi.

"Thật sự không có?" Thần sắc Kiều Thu Vân vẫn hết sức nghiêm túc, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng lời Cao Phong nói.

Ba năm Cao Phong ở nhà họ Kim, mặc dù chẳng làm nên trò trống gì, nhưng cũng biết điều, hiểu bổn phận, cho đến bây giờ vẫn chưa tùng làm những chuyện bịp bợm gian manh gì, điều này Kiều Thu Vân vô cùng rõ ràng.

"Ai da mẹ, Cao Phong căn bản sẽ không lừa gạt người khác, mẹ còn không biết anh ấy sao?" Kim Tuyết Mai nhìn Kiều Thu Vân trách móc.

"Không có thì tốt!" Kiều Thu Vân thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng mà số tiền này ở đâu ra vậy?"

"Cao Phong mua vé số trúng độc đắc, trúng rất nhiều tiền." Không đợi Cao Phong mở miệng, Kim Tuyết Mai liền cướp lời.

"Thật sao? Trúng số? Trúng bao nhiêu?" Kiều Thu Vân vừa nghe liền kích động, đây đúng là chuyện tốt đẹp trên trời rơi xuống!

"À... Dù sao thì, cũng coi như đủ tiêu...!" Cao Phong lại sờ chóp mũi một cái, giải thích có chút bất đắc dĩ.

"Như vậy tức là, chiếc xe kia cũng là mua khi sau trúng số?" Kiều Thu Vân rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Cao Phong gật đầu một cái, không giải thích gì thêm.

Nếu như anh nói bất động sản Phong Mai là tài sản của mình, cả nhà Kiều Thu Vân chắc chắn không tin, cho nên không cần thiết phí lời làm gì.

"Còn bao nhiêu tiền? Có đủ hay không? Có đủ để chúng ta đổi một căn nhà lớn lớn hay không?" Kiều Thu Vân trong nháy mắt cảm thấy kích động.

Bà ngột ngạt trong căn hộ bé bằng cái lỗ mũi, thật sự chịu đựng đủ rồi.

Chỉ có hai phòng ngủ, căn bản không đủ dùng, nếu không phải như vậy, năm đó Kim Tuyết Mai làm sao đồng ý ở cùng phòng ngủ với Cao Phong? Chắc chắn là muốn ngủ riêng.

"Mẹ! Mẹ nghĩ gì vậy!" Không đợi Cao Phong mở miệng, Kim Tuyết Mai liền nhíu mày.

"Khụ khụ... Ờ ờ ờ, tiền của các con thì tự các con quyết định..." Kiều Thu Vân sửng sốt một chút, ý thức mình lỡ lời, sau đó ngượng ngùng cười.

Cao Phong ở nhà họ Kim chịu nhiều nhục nhã như vậy, hôm nay nó trúng số, hoàn toàn có thể thoát khỏi nhà họ Kim, bỏ ra ngoài sống cuộc sống dễ chịu.

Nhưng mà nó lại không làm như vậy, thậm chí còn suy nghĩ cho mình, mua tặng mình nhiều thứ như thế.

Nói thật lòng, Kiều Thu Vân cảm thấy Cao Phong đã làm hết tình hết nghĩa, bà còn mơ mộng viển vông gì hơn nữa.

"À à, mẹ Ngọc Dung hôm trước nói với mẹ, bảo ngày khu trung tâm thành phố mới mở một chung cư, chuẩn bị đặt cọc một căn hộ bên đó, con không biết trước mặt mẹ bà ta khoe khoang tới cỡ nào đâu." Kiều Thu Vân vẫn nói trở một câu vô thưởng vô phạt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio