Cuộc sống bên nhau của hai người bắt đầu, xuân ấm hoa khai, Tề Nhạc đến gặp chuyên gia cai nghiện để khẳng định độc tố trong cơ thể đã hoàn toàn tan thành nước, khả năng tái nghiện rất thấp, kiểm tra sức khỏe cho thấy thân thể đã rất tốt, Lý Tư Phàm cũng khẳng định sự tiến bộ của Tề Nhạc trong mùa đông này, tay phải đã linh hoạt như trước, vẽ tranh…….Tuyệt đối không thành vấn đề.
Oán hận với Tề Hạo Nhiên cũng dần dần phai nhạt vì thần trí Tề Hạo Nhiên từ từ trở nên hơi ngu ngơ, Tề Nhạc không nhắc lại những việc độc ác khi xưa, tìm cho Tề Hạo Nhiên người chiếu cố đặc biệt nhất, chiếu cố vấn đề ẩm thực hàng ngày, hàng tháng cậu với Tề Chương cùng nhau đi gặp ông, mấy tháng đầu Tề Hạo Nhiên còn có thể mắng liên tục, nhưng hai tháng gần đây, ông chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ, người đàn ông từng tỏa sáng vô hạn giờ ngồi trên xe lăn, là một người bệnh ngu ngơ, Tề Nhạc sẽ chỉnh lại quần áo, gội đầu tắm rửa cho ông, đôi khi có thể tự mình làm thức ăn, tự tay cho ông ăn, nhìn Tề Hạo Nhiên si ngốc, trong lòng Tề Nhạc thấy vô vị, cha con bọn họ cũng chỉ có lúc này mới có thể chung sống hòa bình, đáng tiếc, cảnh còn người mất, tất cả đều đã thay đổi.
Bác sĩ nói đây là tác dụng của thuốc an thần, phá hủy đại não nên mới có thể trở nên như thế.
Đặt lão nhân vào mộ phần, oán hận cũng tan biến, Tề Nhạc với Tề Chương hoàn thành trọng trách cuối cùng, lúc Tề Hạo Nhiên chết cũng không hối hận.
Khí trời chuyển ấm, người lữ hành cũng bắt đầu nhiều hơn, Tề Chương không có thời gian sánh vai Tề Nhạc đi lữ hành, Tề Nhạc cũng không bị ồn ào, dù sao thời gian cậu xuất ngoại rất nhiều, mỗi ngày đều cùng Lý Tư Phàm ra ngoài vẽ tranh, có đôi khi đi vài ngày, Tề Chương về đến nhà nhìn đến khoảng trống trong phòng cũng chỉ có thể thở dài, anh trai hắn bận rộn nhiều việc, rất có tinh thần, người cũng sáng sủa rất nhiều, hắn thích nhìn thấy cậu như vậy, nhưng không thể trái, phải ở bên cạnh Tề Nhạc cũng rất buồn bực, chỉ có thể gọi điện thoại nhiều hơn để ủng hộ cậu.
Cổ phiếu giống như xuân đến, bắt đầu hồi phục, cho dù vẫn còn hơi thấp, nhưng có xu hướng chậm rãi tăng lên, mặc dù chuyên gia kinh tế tuyên bố lần biến động tài chính này có nguy cơ duy trì liên tục ba đến năm năm, nhưng sau khi một công ty lớn trải qua một trận rung chuyển cũng bắt đầu cẩn cẩn dực dực phát triển, cho nên, việc kinh doanh cho dù có chút khó khăn nhưng trước mắt cũng không tệ.
Mùa hè đến, Tề Nhạc cũng không thích chạy ngoài trời, bắt đầu ở nhà vẽ tranh, Tề Chương mặt mày hớn hở, sau khi tan sở mỗi ngày sẽ tự tay làm thức ăn cho Tề Nhạc, Tề Nhạc sẽ tựa vào hắn xem TV, Tề Chương sẽ chỉnh nhiệt độ máy điều hòa, khi thấy cậu mơ mơ màng màng sẽ ôm cậu lên lầu ngủ.
“Chúng ta về nước một lần đi, đến nơi chúng ta bỏ trốn lần trước, nơi anh cầu nguyệt trước phật hy vọng chúng ta có thể cùng một chỗ, anh muốn đi trả lễ. Nhân tiện nghỉ phép, thời gian rãnh rỗi hơi dài, anh ở nhà mãi cũng có chút phiền chán”
Trước khi đi ngủ Tề Nhạc thương lượng với Tề Chương, Tề Chương đáp ứng ngay, cậu muốn đi đâu cũng được, đợi hắn thu xếp thời gian ổn thỏa, bọn họ sẽ trở về nước.
Thắp hương cầu nguyện, nhìn nơi năm năm trước đã từng đến, bọn họ ấn tượng sâu sắc nơi này, cũng ở chỗ này, bọn họ bị ép tách ra, bây giờ trở về, đã không còn ai có thể chia cắt.
Cảm tạ Phật tổ phù hộ, tha thứ cho tình cảm cấm kỵ của bọn họ, còn đối xử tử tế với cả hai, sau khi cúng không ít tiền nhan đèn, hai người lại giống mấy năm trước chọn một con đường nhỏ, chậm rãi lên núi, nhân tiện thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Lần này hai người chọn một con đưởng nhỏ có phong cảnh mê người, không có bỉ ngạn hoa, cũng không có tầng địa ngục, theo đường nhỏ chậm rãi lên cao, rất nhanh đã đến đỉnh núi.
Ở nơi này, đem tất cả cảnh đẹp nhìn không sót chút gì, ngọn gió mát mẻ thổi đến, Tề Nhạc giang hai tay, như muốn ôm cả thế giới này.
Tề Chương cười, lấy một chiếc khóa từ trong balo, lan can nơi này cũng treo đầy khóa, là đồng tâm khóa, nghe nói những người yêu nhau cùng nhau đóng đồng tâm khóa có thể cả đời cùng một chỗ, yêu nhau cả đời, vĩnh viễn không bị tách ra.
Kéo Tề Nhạc đến, hai người cùng nhau đem khóa khóa lên lan can, cầm chìa khóa, đứng trước lan can.
Tề Chương ôm Tề Nhạc từ phía sau, tay hắn nắm tay cậu.
“Một, hai, ba!”
Vừa dứt tiếng “Ba”, hai người cùng nhau ném chìa khóa xuống dưới vách núi sâu thẳm, cũng không nhìn nơi chìa khóa rơi xuống.
Đối mặt, cười to lên, Tề Nhạc ôm cổ Tề Chương.
“Chúng ta sẽ không bao giờ chia cắt nữa”
“Đúng vậy, cũng sẽ không ra đi”
Tề Nhạc trong lòng Tề Chương xoay người, bắt tay kêu to.
“Tề Chương, anh vĩnh viễn yêu em!”
Vách núi vọng âm lại, Tề Nhạc cười nhìn Tề Chương.
“Tề Nhạc, đời này em chỉ yêu một mình anh”
Tề Chương cũng kêu to giống Tề Nhạc, tiếng vọng của hắn giao với tiếng vọng của Tề Nhạc, trở thành lời của vách núi, anh yêu em, em yêu anh.
Tề Chương ôm eo Tề Nhạc, đứng tựa vào nhau, cùng nhau thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp.
Chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên, nguyện cả đời này cùng đối phương nhìn thế sự biến ảo, cùng nhau chậm rãi chết đi, nếu có kiếp sau, hắn không muốn làm anh em với Tề Nhạc, làm hàng xóm của cậu, cũng là bên nhau từ bé, yêu nhau cả đời.
Không tìm được lâu đài, đào nguyên cũng chỉ tồn tại trong văn chương, nhưng nơi làm cho bọn họ cảm thấy hạnh phúc nhất chính là nơi có đối phương bên cạnh, chỉ cần có đối phương, địa ngục cũng là thiên đường.
Thế giới đổi thay chóng vánh, nhưng tình cảm bọn họ sẽ không thay đổi, bọn họ vẫn yêu nhau như vậy, tin tưởng cho đến lúc chết bọn họ cũng sẽ cùng nhau nhắm mắt.
Tài sản, người thừa kế……Vấn đề này bây giờ đã không còn là đề tài bọn họ quan tâm, đợi bọn họ qua năm mươi tuổi hãy nhắc lại vấn đề thu nhận con nuôi đi, cho dù sáu mươi năm bên nhau bọn họ vẫn cảm thấy không đủ, cuộc sống trôi qua, cũng chỉ có hai người bọn họ, thế giới của cả hai vẫn đậm đặc như trước, người ngoài không tham gia được, chuyện nhận nuôi con là chuyện rất xa xôi, nếu Tề Nhạc cảm thấy cô đơn, có thể nuôi một chú cún con. Chỉ cần không quấy rầy thời gian của cả hơi, như vậy tùy ý Tề Nhạc cao hứng.
Năm năm chia lìa đã qua sẽ không trở lại, quý trọng từng ngày bên nhau trước mắt, như vậy đã rất hạnh phúc, vừa nghĩ đến có thể ngủ cùng một chỗ, có thể cả đời bên nhau, Tề Nhạc cho dù ngủ cũng sẽ cười lên, Tề Chương sủng ái làm cho cậu phi thường hạnh phúc, đây là người cậu yêu, là anh em của cậu.
Thời gian cùng hắn bên nhau luôn trôi qua rất nhanh, cả đời có lẽ cũng chỉ là nháy mắt, bọn họ hy vọng vô số lần, kiếp sau, kiếp sau bọn họ còn muốn cùng một chỗ, viết tên đối phương lên Tam Sinh Thạch, se duyên mười kiếp, thề theo nhau.
Tam Sinh Thạch: đá dưới địa ngục, ghi chuyện kiếp này, kiếp sau.
Dây dưa, muốn rời đi, rồi lại không ly khai, cho dù có thống khổ cũng không lùi bước, chỉ cần kiên trì, sẽ có hy vọng. Sợi chỉ hồng trên tay nối kết bọn họ với nhau, quấn quanh, quanh quẩn, dây dưa, cả đời, đều cùng một chỗ.
Đây là hy vọng lớn nhất của bọn họ, là hạnh phúc lớn nhất ——
————————-
Hoàn!