Dịch giả: alreii
Đánh xong đoạt bảo, truyền tống ra khỏi bản đồ, thần kinh đang căng thẳng của Cảnh Trừng cũng được thả lỏng.
Nửa trận sau cũng không hề khó khăn như cô tưởng tượng, người bình thường xem không hiểu cách di chuyển của Nhạn tổng. Khi anh khiêng bảo tàng cũng không gặp uy hiếp gì lớn nên dễ dàng vượt qua năm phút, thành công mở ra.
Người trên kênh theo dõi cuộc chiến đang hoan hô reo hò, kêu gào cổ vũ, còn hưng phấn hơn cả bọn họ.
Cảnh Trừng đã chuẩn bị tốt tâm lý, bật YY lên nhìn một cái, nhưng vẫn bị số người trong phòng chat dọa đến trừng to hai mắt.
Ba... Ba mươi ngàn người?!
Hai mươi phút trước, trong phòng còn không tới ba mươi người.
Trong nháy mắt đã đột phá hàng vạn, thật là lực hiệu triệu đáng sợ...
Tốc độ bình luận như bị thêm vào hiệu ứng, hoa mắt người xem, Cảnh Trừng hoàn toàn không đọc kịp một câu hoàn chỉnh.
Khung tin nhắn riêng trong trò chơi của cô với Nhạn tổng cũng bị oanh tạc, tin tức xin kết hảo hữu chen chúc nhau ùa tới.
Cảnh Trừng không khỏi lo lắng.
- Lần này anh giúp em chỉ huy... có ảnh hưởng gì hay không?
Nhạn tổng bình chân như vại.
- Vì dạy đồ đệ, chút ít hy sinh nhỏ này vẫn nên có.
Cảnh Trừng không nghe ra ý dung túng trong lời nói đó, chỉ tự trách:
- Vẫn là do em quá gà, nếu không cũng không cần anh tự mình ra mặt...
- Không, em đã rất xuất sắc rồi.
Nhạn tổng tiếp lời cô.
- Chẳng qua thiếu kinh nghiệm, cần không ngừng cố gắng.
Cảnh Trừng ngẩng đầu nhìn anh, không phân biệt rõ đây là lời nói thật hay là khách sáo.
Hình như Nhạn tổng có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
- Anh nói như vậy không phải bởi vì em là Bé Ngoan, chỉ xuất phát từ đánh giá khách quan đối với đồ đệ.
-...
Cảnh Trừng lúng túng nhìn anh, mặt lại không tự chủ được từ từ đỏ lên.
Từ đầu đến cuối, Nhạn tổng vẫn không đáp lại những lời bày tỏ ngập tràn yêu thương trên khung bình luận. Chỉ vào lúc thoát ra khỏi YY, anh cười với Cảnh Trừng.
- Server vẫn náo nhiệt như ngày nào.
Ý tứ trong nụ cười kia, Cảnh Trừng nhất thời cũng tra không rõ.
Bọn họ không ở lại tiệm net quá lâu, thời gian chưa đến một giờ đã thoát máy.
Lúc cả hai đi đến cửa, phía đối diện đột nhiên vọt ra một cô nữ sinh đáng yêu, suýt nữa thì đụng trúng.
Cảnh Trừng nghiêng người nhường đường cho cô bé. Nữ sinh kia thẹn thùng liếc trộm cô và Đàm Dật, rồi che mặt chạy đi.
???
Cảnh Trừng không hiểu ra sao, cũng không để ý lắm.
Buổi tối cô còn có tiết học, không thể ăn tối bên ngoài. Đàm Dật đưa cô trở về trường học trước.
Cũng không biết lần sau gặp mặt là lúc nào, Nhạn tổng có thể sẽ chủ động hẹn cô hay không. Cảnh Trừng đứng ở dưới gốc cây, trong chốc lát không nỡ ra về.
- Lần này anh trở về thành phố X trong bao lâu vậy ạ?
- Hai ngày.
Đàm Dật đáp.
Chỉ hai ngày... Tính cả hôm này cũng chỉ còn lại một ngày.
Tâm trạng cô càng sa sút.
- Lần sau anh sẽ trở lại thăm em.
Đàm Dật nói.
Cảnh Trừng được trấn an phần nào.
- Vâng.
- Đợi anh một lát.
Đàm Dật lại nói.
- Hả?
Cảnh Trừng không rõ cho nên đưa mắt nhìn anh rời đi, đứng tại chỗ chờ năm phút anh mới trở lại. Trong tay anh cầm mấy cái túi, có in logo của tiệm trà sữa trước cổng trường, Cảnh Trừng thường hay đến tiệm này.
Đàm Dật đưa một ly trong đó cho cô.
- Bảy giờ mới tan học, em uống cái này lót bụng chút đi.
Tim Cảnh Trừng bỗng chốc loạn nhịp, nói lời cảm ơn cũng quên mất, nhận lấy rồi từ tốn hút một ngụm. Hơi nóng, một đường ngọt đến trong lòng.
Còn là mùi vị cô thích uống nữa.
Anh đều biết.
Bạn cùng phòng đã sớm đợi rất lâu ở ký túc xá, chỉ chờ Cảnh Trừng trở lại sẽ tóm lấy cô, nghiêm hình bức cung.
- Nói, cơm nước xong hai người đi đâu! Gởi tin nhắn cũng không chịu trả lời, có phải là cố ý không!
- Đúng vậy! Nói mau, đã làm chuyện xấu hổ gì rồi!
- Ông chủ tiệm pizza nói tiền của chúng tớ đã có người thanh toán rồi, có phải là anh đẹp trai kia trả không?
Cù lét là tử huyệt của Cảnh Trừng, cô cười đến không thở được, cầu xin tha thứ:
- Ôi ôi, ha ha ha, thả tớ ra, chịu không nổi rồi.
- Nói mau, có phải là anh đẹp trai kia trả không?
- Đúng đúng đúng, anh ấy trả.
- Cậu bảo anh ta trả tiền hay là anh ta chủ động trả?
- Tất nhiên là anh ấy chủ động trả.
Cảnh Trừng nhớ tới mấy ly trà sữa cô đặt trên bàn, lại chỉ tay nói:
- Cái đó cũng là anh ấy bảo tớ mang về cho các cậu.
Mấy khuôn mặt lầm lầm lì lì ngay tức khắc trở nên mềm mại như gió mùa xuân.
- Ai da!~
Diệp Tử vỗ ngực, bắt đầu nịnh hót.
- Cũng biết cách ghi điểm quá đi! Sao lại biết cưng người như vậy nha!~
Hân Hân hưng phấn chạy đi lấy trà sữa, dáng vẻ đã bị thu mua.
- Được rồi, đã qua được ải này của bọn tớ!
Đại Tuyết cũng chen vào một câu:
- Trừng Trừng thật đúng là nhặt được của quý, thật hâm mộ á.
Cảnh Trừng nghe vậy tai đỏ bừng, buồn bực nói:
- Bọn tớ chỉ là bạn thôi, đừng nói bậy.
Hân Hân hút trà sữa, vẻ mặt hoài nghi:
- Chỉ là bạn, vậy anh ta còn đối tốt với cậu như thế làm chi?"
Cô nàng lại ực ực hút hai ngụm.
- Uống trà sữa của anh đẹp trai mua, sau này tớ phải giúp anh ta nói chuyện.
- Đúng đó, người bạn này của cậu hào phóng như vậy, sao không giới thiệu cho bọn tớ quen biết?
Cảnh Trừng không để ý các cô gái, vội vàng dời đề tài:
- Được rồi được rồi, sắp vào học tới nơi, nhanh dọn đồ đi thôi.
Môn tự học buổi tối rất nhàm chán, Cảnh Trừng ngồi ở hàng cuối cùng, lấy điện thoại ra chơi.
Mười Bốn gởi cho cô một đường link, còn nói: Tin chắc cậu nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
Cảnh Trừng mở ra coi, quả nhiên dán mắt vào ngay.
Tựa đề là: Trời ạ, hình như tôi... vô tình gặp được Nhạn tổng ở tiệm net...
???
Tình huống gì đây?
Comment trả lời quá nhiều, Cảnh Trừng sốt ruột muốn nhìn phần chính, bèn chọn nút chỉ xem bài của chủ thớt.
L
Đợi đã! Tôi lại len lén quan sát một tý!
------
L
Má ơi! Thật sự là anh ấy!
------
L
Sẽ không nhận lầm đâu, tôi đang ở ngay cạnh bên nghe anh ấy chỉ huy đó!
------
L
Còn có một cô gái ngồi bên cạnh anh ấy.
------
L
Mấy người đừng kinh ngạc quá, chính tôi cũng không dám tin tưởng nữa đây, cả người tôi đến giờ còn đang hoảng hốt đây...
------
L
Được rồi, thớt về nhà rồi, rốt cuộc đã tìm về lý trí, để thớt kể cặn kẽ quá trình cho mấy người.
Là như vậy, chiều hôm nay thớt vốn là đi dạo phố ở gần đó, đột nhiên một đứa bạn gọi điện nói Nhạn tổng xuất hiện, còn ở trên YY chỉ huy đoạt bảo! Chúa ơi, ngàn năm có một! Tôi liền vội vàng tìm một tiệm net mở máy vây xem ngay!
Vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy người phía sau cũng đang chơi Tiêu Dao Đại Lục, còn đang chỉ huy đoạt bảo, lại nhìn thêm chút. Oh my god! Âm thanh này không phải Nhạn tổng thì là ai??!!
------
L
Lúc ấy thớt kích động đến tay đều run... Có chụp hình, nhưng hơi mờ, chờ nữa đăng lên cho các người.
------
L
Đẹp trai! Cực kỳ đẹp trai, người thật càng đẹp trai! >////////
------
L
Thực ra lúc sau có lén chụp hình chính diện, nhưng không được chính chủ đồng ý, vẫn không nên đăng lên >///
------
L
Cảm thấy con người của Bé Ngoan Bướng Bỉnh cũng rất tốt, tôi thiếu chút nữa đụng vào bọn họ, cô ấy còn nhường đường cho tôi, nhìn rất thân thiện, giọng cũng rất dễ nghe.
------
L
Aizz, các fan nữ đừng quá bi thương, nếu Nhạn tổng thật sự có bạn gái, các cô vẫn nên chúc phúc cho anh ấy...
------
Mấy bình luận phía sau không có ý nghĩa gì, Cảnh Trừng nhanh chóng lướt xuống trang cuối, bình luận lần này lại bỗng thay đổi phong cách.
L
Nhạn tổng, lúc sinh thời còn có thể lại được nghe anh chỉ huy, em thật sự rất kích động, lúc đó ở hiện trường nghe thiếu chút nữa đã khóc. Có rất nhiều lời không kịp nói với anh, rất cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh, từ những topic kỹ thuật đến những trận công thành chiến, là anh đã dẫn dắt em từng bước từng bước trở nên mạnh mẽ trong cái trò chơi xa lạ này. Trước ngày hôm nay, em thật sự cho rằng đời này không có duyên được nghe anh chỉ huy nữa. Mặc kệ anh ở nơi nào, miễn là có một ngày anh đồng ý tái nhậm chức, chúng em vĩnh viễn đều là thiên quân vạn mã của anh.
Mười năm Tiêu Dao, cảm ơn vì có anh.
------
Lời lẽ chân thành lại kích động như vậy, Cảnh Trừng xem mà vành mắt cũng đỏ lên.
Những lời này, cũng là những lời cô muốn nói với Nhạn tổng.
Nhìn xong, cô bần thần thoát ra topic.
Mười Bốn hỏi: Cảm giác thế nào?
Cảnh Trừng có hơi đau đầu, cô lại phải bắt đầu diễn sao?
Nhạn tổng trở về?!! Anh ấy lại tự mình chỉ huy? Tại sao hôm nay tớ lại lên lớp để phải bỏ lỡ cơ chứ! ┭─┮ ﹏ ┭─┮
...
A a a a a Nhạn tổng đã có bạn gái!! Tại sao có thể như vậy! Hu hu hu tớ thất tình rồi QAQ
Cái nào mới giống phản ứng bình thường mà cô nên có?
Diễn luyện trong đầu lúc lâu, Mười Bốn lại nói trước.
Mười Bốn: Vẫn còn đang nghĩ nên diễn thế nào à?
Cảnh Trừng:???
Mười Bốn: Tớ nghe ghi âm hôm nay rồi, Kiêm Gia, cậu cho rằng tớ sẽ không nhận ra âm thanh của cậu sao?!
Cảnh Trừng:...
Mười Bốn: Nói, cậu với Nhạn tổng rốt cuộc quen biết thế nào! Anh ấy còn gọi cậu là Bé Ngoan?! Xưng hô thân thiết như vậy? Hửm?!
Cảnh Trừng:... QAQ
Cảnh Trừng thành thật đem đầu đuôi mọi chuyện, nói ra không sót một chữ, thẳng thắn rốt cuộc đổi lấy được khoan dung.
Giải quyết xong Mười Bốn, Cảnh Trừng nhớ tới khen thưởng đoạt bảo thắng lợi hôm nay còn chưa nhận, nói không chừng có thể mở ra được tài liệu cực phẩm đó, vội vã login xem thử.
Không ngờ cô nhận được một phong thư, Nhạn tổng gửi tới một sủng vật bản giới hạn, Tiểu Phi Hồ, với hai con mắt tròn xoe, cực kỳ đáng yêu.
Hồ ly cũng như tên, tên của nó vừa khéo cũng gọi là Bé Ngoan.
Sủng vật này rất quý, không chỉ bởi vì khan hiếm, còn vì nó có tăng thêm kỳ ngộ, toàn server cũng chỉ có mười con.
Cảnh Trừng vội vàng gọi điện thoại cho Nhạn tổng xác nhận.
- Sao đột nhiên lại gởi sủng vật cho em?
Nhạn tổng nhàn nhạt nói:
- Lần đầu tiên gặp mặt, quà ra mắt.
Cảnh Trừng yên lặng.
- Vốn muốn tặng em quà thực tế một chút, nhưng cảm thấy em sẽ không nhận, cho nên mua trong game.
Cảnh Trừng cuống quýt từ chối không ngừng.
- Không được không được, hôm nay đã làm phiền anh rất nhiều, vừa mời em ăn cơm, vừa mời bạn của em uống trà sữa, vật này em nhận rất ngại.
Nhạn tổng nói:
- Không có gì, sủng vật là trước khi gặp em anh đã định tặng cho em.
Cảnh Trừng khó xử nói:
- Nhưng... em cũng chưa nghĩ tới phải chuẩn bị quà gặp mặt cho anh, còn luôn để anh phải tốn kém.
Cô càng nói càng xấu hổ, nghĩ lần sau nhất định phải tìm cơ hội bù đắp.
Nhạn tổng không đồng ý, nói:
- Anh đã nhận quà của em rồi.
Hả? Cảnh Trừng ngây người, cô rõ ràng không làm gì hết mà.
- Em tặng anh cái gì?
- Kinh nghiệm lần đầu tiên theo đuổi con gái.
-...
Cảnh Trừng câm nín hồi lâu.
Nhạn tổng nói những lời khiến người phải mơ tưởng viển vông thế này, luôn có thể lưu loát, ung dung thoải mái như vậy, không cho người ta chút cơ hội để phản ứng.
Theo đuổi, theo đuổi cô?
Nhạn tổng?
Cô không nghe lầm chứ?
Cảnh Trừng vẫn còn đang lơ mơ, Nhạn tổng cũng không dừng lại ở vấn đề này, không dấu vết lướt qua.
- Hôm nay lần đầu tiên gặp anh, em có cảm tưởng gì không?
Cô lắp bắp trả lời:
- Rất, rất tốt ạ.
- Có lúng túng không?
- Không, không lúng túng, mới đầu em, em có chút căng thằng và luống cuống, nhưng không lúng túng chút nào cả.
Qua một đoạn thời gian suy nghĩ, cô vẫn thẳng thắn nói:
- Thực ra... em vẫn có một chút xíu lúng túng, thật sự chỉ có xíu xiu thôi, nhưng mà!
Đột nhiên cô nhấn giọng.
- Nhạn tổng, em rất muốn gặp anh! Cho nên chút xíu lúng túng kia thật sự không đáng kể!
Một giây sau, Đàm Dật nhẹ giọng nói:
- Anh cũng muốn gặp em.
Một câu trả lời khiến lòng cô ấm áp.
Cảnh Trừng vùi đầu vào giường, bưng kín ngực.
Xong rồi... Tối nay lại mất ngủ rồi...
-----oooo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.