Nghe Công Tôn nói xong, sắc mặt cô gái thoáng nhăn nhúm, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Cô ta cười: “Nghe nói, anh chẳng qua chỉ là một tay pháp y quèn.”
Công Tôn đảo mắt, tiếp tục uống sữa… Dạ dày đau quá.
“Tôi kinh doanh làm ăn nên biết Cẩm Đường, thấy bảo anh ấy có nhân tình là nam, cho nên mới đi xem thử để mở rộng tầm mắt.” Cô ta tiếp lời, “Anh quả là tầm thường ngoài sức tưởng tượng của tôi.”
Công Tôn thường ngày tính tình bình thản lãnh đạm, chỉ có lúc đói hoặc lúc mệt mới tỏ ra khó chịu, nhưng một khi dạ dày đã lên cơn đau thì tâm trạng anh sẽ trở nên cực xấu. Công Tôn thầm nghĩ, Cẩm Đường đào đâu ra cô nàng này, không dưng chạy tới đây gây chuyện, làm như vợ cả tới đánh ghen với vợ lẽ, truyền ra ngoài không khéo người ta lại tưởng anh tranh giành Cẩm Đường với cô ta. Tâm trạng Công Tôn hiện giờ không tốt, nên lời nói có phần ác độc, bản tính bộc lộ; nhìn lên nhìn xuống người phụ nữ kia một hồi, anh bất đắc dĩ hỏi: “Vị đây là Bạch phu nhân?”
Cô gái đắc ý, “Trong tương lai gần.”
Công Tôn gật đầu: “Hóa ra là mẹ kế của Cẩm Đường… Mà không đúng, tôi nhớ bác trai là người rất đứng đắn à, hơn nữa cô cũng chẳng xinh đẹp đoan trang được nửa phần bác gái.”
Cô nàng kia mặt biến sắc thấy rõ, vẫy tay gọi phục vụ, “Cho cốc nước!”
Không lâu sau, có người bưng một cốc nước đến. Cô ta cầm lấy cốc, hắt thẳng vào mặt Công Tôn. Nhưng Công Tôn không tránh, bởi vì ai đó đã nhanh tay dùng khay bưng chắn trước mặt anh, chặn lại luồng nước bị tạt đến.
Người phụ nữ vì hắt nước quá mạnh, mà khay lại đặt rất gần, nên lãnh trọn gần như toàn bộ nước bắn ngược. Cô ta nhăn nhó nhìn bản thân ướt sũng, hung hăng ngẩng đầu xem tên phục vụ nào nhiều chuyện, dám chõ mũi vào, lại phát hiện người vừa rồi mang nước ình chẳng phải phục vụ bàn.
Trước mắt cô ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi giày da, khuôn mặt bình thường không có gì nổi bật, đang chằm chằm nhìn lại cô, hắn cười cười.
“Anh là ai?” Cô gái thấy quen quen, lạnh giọng hỏi.
“Luật sư.” Người đàn ông đáp, “Đang ngăn cô phạm tội.”
Cô ta bĩu môi, cười lạnh gật đầu, đứng dậy quay sang Công Tôn: “Sẽ còn gặp lại.” Nói xong, xoay người rời đi.
Công Tôn nhìn cô ta tức giận ngúng nguẩy bỏ đi một cách khó hiểu, anh lại cầm cốc sữa tiếp tục uống.
“Anh không sao chứ?” Người đàn ông kia ngồi xuống đối diện Công Tôn: “Tôi là Phác Thiếu Hằng… Tôi ngồi bàn kế bên, tình cờ nghe được hai người nói chuyện, nên mới xen vào.”
Công Tôn ngẩng lên nhìn hắn, không nói không rằng, như đang suy nghĩ việc gì.
“Đã nghe danh anh từ lâu.” Phác Thiếu Hằng tiếp tục, “Nghe nói anh là bác sĩ pháp y giỏi nhất trong nước.”
Công Tôn nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, rồi anh quay sang khoát tay với phục vụ bàn, thanh toán.
Phác Thiếu Hằng có chút khó xử, đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, thì chợt nghe Công Tôn hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
“À…” Phác Thiếu Hằng đỏ mặt, “Không có gì… chẳng qua là tình cờ thôi.”
Công Tôn gật đầu: “Ừ ha, tình cờ theo từ cảnh cục tới đây?”
“Tôi…” Phác Thiếu Hằng lại càng đỏ mặt. Đúng lúc đó, có người tới bên cạnh Công Tôn, toàn thân Âu phục đen, cao to cường tráng, tướng mạo hung dữ. Người đó đứng bên Công Tôn, cúi đầu hạ giọng, “Có cần chúng tôi xử lý không?”
Công Tôn lắc đầu, “Không cần đâu, cám ơn.”
Người áo đen cung kính lui về, đứng cách đó không xa… Phác Thiếu Hằng nhìn ra xung quanh, phát hiện trong quán còn hai người như vậy, ngoài quán cũng thêm hai người nữa, tất cả cùng ẩn nấp nhưng tầm mắt đều chĩa về Công Tôn và mình, trông như chỉ cần Phác Thiếu Hằng lộn xộn một chút, lập tức sẽ bị giải quyết gọn. Bất giác nuốt khan, Phác Thiếu Hằng cười gượng hai tiếng: “Tôi… có việc muốn nhờ anh giúp.”
Công Tôn nhướng mày, chờ anh ta tiếp tục.
“Đây là… ảnh chụp thi thể trong vụ án của Phương Ác.” Phác Thiếu Hằng lấy ra mấy tập hồ sơ từ trong túi, đặt trước mặt Công Tôn, “Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi xem qua một chút.”
Công Tôn không nhận, nhàn nhạt đáp trả, “Tôi không mở phòng khám tư, muốn tôi xem phải có công văn chính phủ.”
“Tôi thấy có điểm mờ ám trong những vụ án của Phương Ác.” Phác Thiếu Hằng kiên trì, “Chẳng qua là xin anh, nếu anh rảnh thì để mắt tới, có lẽ sẽ có phát hiện. Tôi chỉ muốn cố gắng vì Phương Ác; một khi anh ta đã bị định tội, chắc chắn là tử hình!” Nói xong, không đợi Công Tôn từ chối, đã đứng lên, cúi chào Công Tôn và quay người rời đi nhanh chóng.
Công Tôn thở dài, lắc đầu, rõ là… ăn cũng không được yên. Công Tôn nâng cốc lên tiếp tục uống, tiện tay mở tập văn kiện ra xem. Hình ảnh mổ bụng đẫm máu khiến dạ dày anh càng thêm khó chịu, nhưng dần dần chúng thu hút ánh mắt anh. Đặt cốc xuống, Công Tôn chăm chú xem xét. Cuối cùng anh cầm lấy tập hồ sơ đứng dậy, nhanh chân bước trở về cảnh cục.
Mấy người vệ sĩ nhìn nhau, vội vàng đuổi theo. Một người chịu trách nhiệm liên lạc nhanh chóng bấm gửi một tin ngắn.
Mấy hôm nay Bạch Cẩm Đường bận đến tối tăm mặt mũi, muốn nhanh nhanh giải quyết hết công việc còn về. Đại Đinh Tiểu Đinh cũng bị anh hành hạ dã man, bị sai bảo thiếu nước chết đi sống lại, khổ sở mệt mỏi kêu giời. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, Tiểu Đinh đột nhiên nhận được tin nhắn, là từ vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ Công Tôn.
Tiểu Đinh xem qua, tin viết: “Có người phụ nữ tới gây hấn, tự xưng là Bạch phu nhân, hắt nước vào Công Tôn, bị một người đàn ông xen vào cứu nguy. Công Tôn vốn định về nhà ngủ, nói chuyện cùng hắn xong, tức giận trở về cảnh cục.”
“Phụt…” Tiểu Đinh phun luôn ngụm nước trong miệng, chuyển điện thoại cho Đại Đinh. Thêm ngụm nước nữa phọt ra.
Đang đọc giấy tờ, Bạch Cẩm Đường hoài nghi ngẩng đầu nhìn hai người, chỉ thấy song sinh đồng loạt hướng ánh mắt về anh, nửa thông cảm nửa hả hê khi có người khốn đốn…
Ây, mắt phải nháy nháy!
Bạch Ngọc Đường lái xe, chở Triển Chiêu tới trại giam, yêu cầu gặp Phương Ác.
Quản ngục dẫn hai người vào phòng thẩm vấn, Phương Ác đã được đưa tới.
Ngoài dự đoán của hai người, thoạt nhìn, Phương Ác cũng không quá sa sút hay ra vẻ vô tội, tâm tình của hắn cực kỳ ổn định, im lặng ngồi trong phòng thẩm vấn. Mặc dù mang còng tay và mặc đồ trọng phạm, nhưng xem ra hắn khá yên tĩnh và nhã nhặn.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ở trong phòng quan sát nhìn hắn một lát. Bạch Ngọc Đường cười: “Miêu Nhi, hắn có phong cách của một tên cuồng sát biến thái đấy!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ liếc qua anh: “Quả thật có chút khác người.”
Hai người quan sát thêm chốc lát, rồi mở cửa đi vào phòng thẩm vấn.
Phương Ác ngồi đó, ngẩng đầu thấy Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường đi vào, trong mắt ánh lên nét tò mò, chăm chú nhìn hai người ngồi xuống trước mình. Hắn tỏ vẻ băn khoăn, như đang suy đoán thân phận của hai người họ.
Bạch Ngọc Đường giật mình, biểu cảm của Phương Ác phản ánh rõ rệt tâm tư tình cảm của hắn. Nếu chỉ phán đoán qua bề ngoài, hắn quả thật là một người đơn giản.
Triển Chiêu nhìn cử động của Phương Ác, khẽ cau mày hỏi: “Anh là Phương Ác?
Phương Ác gật đầu, vẫn chưa nói lời nào.
“Luật sư của anh đề nghị chúng tôi tới gặp anh.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Anh có muốn nói gì với chúng tôi không?”
Phương Ác chớp mắt mấy cái, chậm rãi mở miệng: “Tôi đã bảo rất nhiều lần rồi, tôi không giết người.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thoáng liếc nhau, “Chiếc rìu anh thường dùng khi biểu diễn chính là hung khí.”
Phương Ác gật đầu: “Tôi bị người ta vu oan.”
Triển Chiêu đột nhiên vẫy người cảnh ngục đối diện, cảnh ngục đi vào, Triển Chiêu bảo anh ta, “Tháo còng tay trái của phạm nhân ra.”
Bạch Ngọc Đường và người cảnh ngục hơi ngạc nhiên, Phương Ác nở một nụ cười.
Thấy người cảnh ngục chần chừ, Bạch Ngọc Đường bèn gật đầu với anh ta: “Tháo còng đi.”
Cảnh ngục đi tới, tháo chiếc còng còng Phương Ác vào băng ghế ra.
Triển Chiêu gõ nhẹ tay lên bàn, ý bảo Phương Ác đặt tay trái lên đó.
Phương Ác làm theo, Triển Chiêu đưa tay bắt mạch của Phương Ác, hỏi: “Anh có giết người không?”
Phương Ác nhẹ nhàng lắc đầu, tỉnh táo đáp, “Không.”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào Phương Ác trong chốc lát, lại hỏi: “Anh có giết người không?”
Phương Ác trầm mặc một hồi, đột nhiên cười, ánh mắt lãnh đạm bỗng xuất hiện tia giảo hoạt, thấp giọng thì thầm: “Là tôi giết.”
Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn hắn, “Anh điên à?”
Phương Ác cười ha ha, nháy mắt với Triển Chiêu rồi rụt tay về.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy sắc mặt Triển Chiêu có phần trắng bệch, anh cứ nhìn chằm chằm vào Phương Ác.
“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Gã này sao vậy?”
Triển Chiêu im lặng, mãi mới mở miệng: “Mạch của hắn hoàn toàn không biến chuyển.”
… Bạch Ngọc Đường lặng người mất một lúc, nhìn Phương Ác, “Không biến chuyển?”
“Ha ha ha…” Phương Ác cười phá lên: “Nếu tiến hành kiểm tra phát hiện nói dối, tôi nhất định sẽ không chịu án tử hình đâu.”
“Anh đừng mơ tưởng!” Triển Chiêu lạnh giọng, “Ở trong tù cả đời đi.” Sau đó, anh đang định kéo Bạch Ngọc Đường đi, lại nghe Phương Ác đột nhiên lên tiếng:
“Các cậu hẳn phải hy vọng tôi sống mới đúng.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hồ nghi quay đầu lại, thấy Phương Ác mỉm cười, đưa tay vào miệng liếm, rồi chậm rãi viết lên bàn vài chữ —- I LOVE YOU.
Cả hai lập tức ngây người. Bạch Ngọc Đường chau mày, tiến lên vài bước túm lấy Phương Ác, “Sao anh biết việc này?!”
Phương Ác lại cười: “Nếu các cậu muốn biết chân tướng sự việc thì đưa tôi đi kiểm tra phát hiện nói dối đi.”
“Đừng nghe hắn!” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường, “Trong ngục cũng có TV, có thể theo dõi mà!” Anh lôi Bạch Ngọc Đường đi, lại nghe Phương Ác phía sau nhàn nhạt nói vọng ra, “Họ bị chém khi còn sống, đúng không?”
Hai người khựng lại, việc này này đâu được phát trên TV… Sao hắn biết được?
“Cậu nên cân nhắc kỹ.” Phương Ác thấp giọng, “Nếu không… bi kịch chưa dừng lại ở đây đâu.” Nói xong liền im lặng.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn ra khỏi trại giam, hai người đều thấy mờ mịt. Một lúc lâu sau, Bạch Ngọc Đường mới hỏi: “Miêu Nhi… Rốt cục Phương Ác có phải hung thủ không?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Tôi không biết, chỉ biết là nếu không muốn hắn chết thì chỉ còn cách để hắn kiểm tra phát hiện nói dối, nhưng nếu để hắn kiểm tra thì trúng kế hắn rồi.”
“Đúng là ngồi trên lưng cọp rồi.” Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, “Không thể tránh bị dắt mũi à?”
Triển Chiêu giương mắt nhìn anh: “Thế làm sao bây giờ?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Có thể xin hoãn thẩm tra, chỉ cần chúng ta phát hiện ra điểm khả nghi là được!”
“Điểm khả nghi?” Triển Chiêu cũng nghĩ nghĩ, kéo Bạch Ngọc Đường nói: “Đi! Chúng ta về cảnh cục!”
Hai người phóng như bay về cảnh cục, xông vào văn phòng SCI, bảo Tưởng Bình thu thập tất cả các hồ sơ về vụ án Phương Ác. Đúng lúc đó, Công Tôn bước tới: “Quay lại rồi hả? Tôi đang tìm hai cậu đây.”
“Không phải anh về nhà rồi sao?” Bạch Ngọc Đường giật mình.
“Đây là ảnh chụp thi thể vụ án Phương Ác.” Công Tôn đưa Bạch Ngọc Đường, “Nhìn thử ảnh chụp chi tiết xem.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhận lấy mấy tấm ảnh, chỉ thấy trên thi thể cũng có dấu vân tay, tương tự vụ án phân thây vừa rồi.
“Bọn họ cũng bị…” Cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều không thể tin nổi, Công Tôn lại chỉ vào tấm hình, “Các cậu nhìn đây này! Nhìn vẻ mặt họ xem!”
Hai người nhìn kỹ, thấy gương mặt nạn nhân tỏ rõ vẻ thống khổ hoảng hốt, mà hai mắt thậm chí còn trừng trừng nhìn xuống bụng.
“Bị mổ bụng sống?!” Triển Chiêu kinh hãi.
“Chẳng lẽ cùng một hung thủ?!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Nhưng sao thủ pháp ra tay lại thay đổi?”
“Bắt đầu có điểm giống nhau!” Triển Chiêu quay sang Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta đi tìm cục trưởng Bao, tiếp nhận án này, hoãn thẩm tra Phương Ác!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cả hai vội vàng cầm ảnh đi tìm Bao Chửng.
Bao Chửng thấy bọn họ đằng đằng sát khí xông tới, khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Bạch Ngọc Đường đem ảnh chụp thi thể vụ án Phương Ác và vụ án phân thây đặt xuống trước mặt Bao Chửng: “Cục trưởng, có điểm tương tự! Chúng tôi muốn tiếp nhận án này, có thể xin hoãn thẩm tra Phương Ác không?”
Bao Chửng nhìn hình một lúc lâu, rồi lắc đầu: “Chưa đủ chứng cứ!”
“Cục trưởng!” Triển Chiêu gấp gáp, “Phương Ác thậm chí còn biết chi tiết vụ giết người phân thây. Hơn nữa, tôi phát hiện hắn có năng lực khống chế tinh thần rất mạnh, nếu như cho kiểm tra nói dối, nhất định sẽ thoát tội!”
Bao Chửng trầm mặc một hồi: “Quá muộn rồi”
“Là sao ạ?” Triển Chiêu khó hiểu.
“Bởi vì luật sư của Phương Ác đã tìm chuyên gia hàng đầu xin kiểm tra phát hiện nói dối… Đám chuyên gia kia, đứng đầu là Lục Lương, đã trình bày khá thuyết phục, nên Viện Kiểm Sát vừa mới phê chuẩn cho kiểm tra nói dối rồi.”
“Nhưng một khi kiểm tra thành công, Phương Ác rất có thể được phán vô tội!” Triển Chiêu nói, “Tà khí nơi Phương Ác rất mạnh, không thể loại trừ khả năng hắn là hung thủ, không thể thả đi được!”
Bao Chửng chần chừ, “Nhưng công văn cũng đã phê chuẩn rồi, tôi cũng hết cách. Mấu chốt chính là chúng ta cũng không có đủ chứng cứ chứng minh Phương Ác là hung thủ… Nếu các cậu thực sự nghi ngờ hắn, ngay khi hắn thẩm tra xong và có phán quyết, tìm được căn cứ chính xác mang tới, đến lúc đó, các cậu giam giữ thế nào cũng được.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, bất đắc dĩ rời khỏi văn phòng của Bao Chửng.
Hai người trở lại SCI, bắt gặp Lư Phương đứng chờ bên trong. Anh nhác thấy Triển Chiêu, liền gọi: “Tiểu Triển, vừa rồi Lục Lương cùng mấy nhà tâm lý học gọi điện tới, mời cậu tham gia kiểm tra nói dối.”
Triển Chiêu cau mày, lạnh lùng đáp: “Tôi không đi!”
“…” Lư Phương trầm mặc một hồi, “Tiểu Triển, chi bằng cậu tới xem chút xem?”
“Nếu như có người gọi tới thì anh cứ nói, tôi chủ trương không đồng ý kiểm tra!” Triển Chiêu thấp giọng, “Phá án quan trọng là chứng cứ, không phải là lý thuyết học thuật!”
“Ai da…” Lư Phương bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu, Lư Phương vỗ vai Triển Chiêu, “Vậy tôi đi xử lý đây.” Nói xong, anh xoay người rời đi.
Tới chiều, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đem tất cả các hồ sơ vụ án năm đó ra rà soát lại. Bạch Ngọc Đường phát hiện tâm trạng Triển Chiêu không tốt, có chút lo lắng. Liếc thấy trời cũng bắt đầu tối, nhưng Triển Chiêu hoàn toàn không có ý định đi ăn.
Trong văn phòng SCI, mọi người đều đang sôi nổi chuẩn bị ra về. Lạc Dương tan học ghé qua, cảm thấy không khí khác thường, nhỏ giọng hỏi Lạc Thiên, “Chú Triển sao vậy ba?”
Lạc Thiên nhỏ giọng trả lời, “Đừng quấy chú Triển nhé, các chú ấy đang bận tra án.”
“Bận rộn thế nào cũng không thể bỏ cơm được nha!” Lạc Dương chạy tới kéo tay Triển Chiêu, “Chú Triển, ta đi ăn thôi!”
Triển Chiêu xoa đầu Lạc Dương: “Dương Dương, đừng quấy, chú đang bận…”
“Bận cũng phải ăn!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, “Trẻ con còn biết điều đó, sao cậu lại không biết?”
Triển Chiêu lặng im, Bạch Trì cũng đã bước tới cười, “Đúng đấy ạ, phải thư giãn đầu óc chút chứ. Đi anh, chúng ta đi ăn cơm.”
Cuối cùng, Triển Chiêu bị một đám người kéo xuống quán cơm ngay dưới cục cảnh sát.
Mọi người bước vào quán, Lạc Dương đã nhanh miệng gọi vài món ngon lành, cậu nhóc còn cố gắng chọc cười Triển Chiêu. Một lúc sau, ai cũng bị Lạc Dương chọc cho cười vang. Triển Chiêu cũng yên tâm ăn cơm.
Đúng lúc đó, tiếng TV đang chiếu chương trình đặc biệt trong quán chợt lọt vào tai mọi người, chính là truyền hình trực tiếp cuộc tranh luận về sự kiện tiến hành phát hiện nói dối cho Phương Ác.
MC đang phỏng vấn khách mời, người vẫn chủ trương cho Phương Ác kiểm tra nói dối, giáo sư tâm lý học Lục Lương.
Lục Lương là một học giả hơn tuổi, thoạt nhìn rất văn sinh, trán có hơi hói.
“Miêu Nhi, nhà tâm lý học nào cũng mang hình tượng này sao?” Bạch Ngọc Đường nhịn cười.
Còn Triểu Chiêu thì bật cười, không để tâm mà tiếp tục ăn. Chợt MC hỏi Lục Lương: “Giáo sư Lục, nghe nói trước khi tiến hành ông đã mời nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng Triển Chiêu tới tham gia?”
“À… Tiến sĩ Triển hôm nay đã từ chối lời mời của chúng tôi.” Lục Lương khẽ mỉm cười, “Phát ngôn viên của cảnh sát đã nói, không ủng hộ việc phát hiện nói dối lần này.”
“Tại sao vậy?” MC khó hiểu, “Tiến sĩ Triển không phải luôn cố gắng khuyến khích vận dụng tâm lý học vào phương diện hình sự sao?
“Ai… Nói và làm là hai việc khác nhau.” Lục Lương cười lạnh, “Triển Chiêu dù gì cũng là người bên phía cảnh sát, tâm lý học của cậu ta dùng để hỗ trợ cảnh sát là chủ yếu, không phải đứng về phía dân chúng. Cậu ấy đường đường là học giả của chính phủ, địa vị cao ngất, chúng tôi làm những chuyện này, chẳng qua là mấy chiêu trò bình dân, sao có thể với cao được.”
“Vậy vì sao lần này giáo sư Lục lại nhất quyết muốn cho Phương Ác kiểm tra phát hiện nói dối?” MC tiếp tục hỏi.
“Tôi không ham danh lợi quyền uy, chẳng qua là vụ án Phương Ác có nhiều điểm cần làm sáng tỏ. Chúng tôi thực sự nghi ngờ năng lực phá án của cảnh sát… Hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu như giết Phương Ác thì hung thủ thật sự có thể ung dung ngoài vòng pháp luật!”
…
Xuyên suốt cuộc luận đàm, Lục Lương càng không ngừng ám chỉ ông ta rất bất mãn với việc Triển Chiêu không ủng hộ phát hiện nói dối. Giọng điệu không ngừng châm chọc Triển Chiêu, cho rằng anh không xứng đáng làm gương mặt quyền uy cho giới tâm lý học, bởi anh chẳng qua chỉ là phát ngôn viên của chính phủ, là tay sai của cảnh sát.
Cả mấy con người quây quần quanh bàn ăn, trừ Triển Chiêu, sắc mặt ai nấy đều tái mét.
Lúc này lại nghe thấy bên bàn bên cạnh có hai người trẻ tuổi vừa ăn vừa chuyện trò to tiếng.
“Triển Chiêu? Có phải tác giả cuốn [Tâm lý học tội phạm]? Thành viên tổ SCI?”
“Đúng đó!”
“Tôi vẫn thường hâm mộ anh ta, hóa ra cũng chỉ là người như vậy thôi à?”
“Chậc… còn thế nào nữa, nếu không phải xun xoe bợ đỡ cấp trên, thì làm sao mà mới hơn hai mươi đã là một học giả quyền uy?!”
Nói còn chưa dứt lời, Dương Dương đã quắc mắt đứng lên, bước sang lật nhào bàn cơm của hai người kia.
Tất cả mọi người sửng sốt, đơ người mất vài giây.
“Ối?! Dương Dương!” Lạc Thiên nhanh chạy tới ngăn cản Dương Dương lúc này đang nổi giận.
Hai người khách bị giật mình bởi đứa trẻ hung hãn, khó hiểu nhìn cậu nhóc.
“Thật xin lỗi.” Lạc Thiên bế Lạc Dương về bàn, “Dương Dương, sao con lại làm vậy?”
“Bọn họ nói nói tầm bậy tầm bạ!” Lạc Dương chỉ về phía hai người nọ, hét lên: “Tôi nói cho các người biết, chính tôi là người được chú Triển cứu sống, các người chưa từng gặp chú ấy, không có tư cách nói xằng nói bậy về chú ấy!”
Hai người trẻ tuổi nhìn nhau, thoáng thấy mấy người lớn quanh Lạc Dương đều mang theo súng… Là cảnh sát! Họ vội vội vàng vàng trả tiền cơm rồi rời đi.
Lạc Thiên đưa tay vỗ lưng Lạc Dương, “Được rồi, đừng bực tức nữa, mọi người bị con dọa chạy hết kìa.”
Lạc Dương quay ra kéo tay Triển Chiêu: “Chú Triển, chú đừng giận, Dương Dương biết chú tốt nhất!”
Mấy người khác không nhịn được cười, Triển Chiêu có chút xấu hổ, đưa tay xoa đầu Dương Dương, “Ngoan, nhưng lần sau cũng không được làm loạn như vậy! Tốt hơn hết là dùng lý lẽ giải thích, đừng sử dụng bạo lực.” Nói xong, bưng bát lên tiếp tục ăn.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện tuy Triển Chiêu bị phỉ báng như thế nhưng không hề tỏ ra chút khó chịu nào.
Sau khi ăn xong, tất cả trở lại cảnh cục, Bạch Ngọc Đường ngờ vực nhìn chằm chằm Triển Chiêu, “Miêu Nhi, vẻ mặt cậu rất giảo hoạt… Nghĩ ra phương kế gì à?”
Triển Chiêu cười một tiếng: “Tôi có đầu mối rồi, nhờ Lục Lương cả đấy. Ông ta làm tôi nhớ ra mấy chuyện.”