Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

chương 23: c23: 22. hỏa thiêu phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Hỏa thiêu phong

Editor: An Nhiên

Nhóm năm người trở lại lều Yurt, chuẩn bị nước ngọt, sữa dê, thịt dê khô cùng và các đồ đạc khác, chuẩn bị mất cả một ngày. Ngày hôm sau trời chưa sáng bọn họ đã xuất phát, Tô Vạn hỏi Lê Thốc: "Nếu như nơi Xa Dát Lực Ba đưa chúng ta đến là điểm du lịch thì tại sao chúng ta lại căng thẳng thế, không phải nói Cổ Đồng Kinh chẳng liên quan đến chỗ đó sao?"

Lê Thốc nói với Tô Vạn, lúc trước cậu vào Cổ Đồng Kinh, trước tiên cũng là đi theo hướng đó, nếu cậu đoán không lầm thì hẳn là cần phải tìm được ốc đảo bên hồ họ đã dừng lại hạ trại lần trước. Hồ có thể không còn, nhưng ốc đảo chắc chắn cậu vẫn còn nhớ.

Trước cứ tới được chỗ đó rồi nghĩ cách sau. Trong tay cậu còn có bản đồ của Ngô Tà, tuy cảm thấy trong sa mạc tác dụng của bản đồ cũng không quá lớn. Hơn nữa đường màu đỏ trên bản đồ là ký hiệu lộ tuyến của bọn họ, xung quanh đường màu đỏ còn có rất nhiều đường màu đen kỳ quái, những đường màu đen này không có bất kỳ chú thích nào nên cậu cũng không biết có ý nghĩa gì.

Tại sao Ngô Tà muốn đưa cậu tấm bản đồ này, cậu nghĩ mãi vẫn không hiểu. Nhưng cậu không dám tùy tiện vứt bỏ, sự thực chứng minh, mỗi một kế hoạch của Ngô Tà cho dù thoạt nhìn khó hiểu tới đâu, cuối cùng lại rất hiệu quả.

Về phần Xa Dát Lực Ba nói "hồ mê hoặc người", chắc chỉ là chuyện vớ vẩn. Lê Thốc đoán rằng khi bọn họ nhảy xuống hồ bơi, hồ di động đưa họ vào sâu trong sa mạc nên bị vây chết ở trong đó. Nhưng dù sao cũng có phần không thuyết phục, nhiều người như vậy chắc không thể tất cả cùng nhảy xuống hồ bơi với nhau.

Mà trong video Cổ Đồng Kinh, rõ ràng hoàn toàn khác với những gì mình đã trải qua, điều này làm cho cậu lấy làm lạ lắm. Chẳng lẽ vẫn còn một đoạn mà cậu không hiểu hết? Nơi Ngô Tà dẫn cậu đến lúc trước thật sự là Cổ Đồng Kinh sao?

Hôm sau, để tránh mặt trời, trời chưa sáng mọi người đã xuất phát, Lương Loan xoa kem chống nắng dày đến mức nhìn như cương thi, nhưng vẫn bị phơi nắng thành màu tiểu mạch.

Lắc lư trong sa mạc hai ngày, bọn họ tìm được ốc đảo Lê Thốc nghỉ ngơi lúc trước, quả nhiên không tìm thấy hồ. Khu vực vốn có hồ tồn tại giờ thành một hố cát trũng xuống, những hố cát như này trong sa mạc chỗ nào cũng có, chẳng lấy gì làm ngạc nhiên cả.

Lúc trước bọn họ tìm thấy mồ chôn của máy ảnh ở đây, Lê Thốc chợt nhớ tới chiếc thẻ nhớ đặt trên chìa khóa, có phải chiếc thẻ nhớ đó tìm ra được từ đống máy ảnh kia không, không phải còn thiếu hai cái máy ảnh sao?

Không biết những chiếc máy ảnh đó bị phá hủy rồi chôn lấp, có phải là do chính Ngô Tà làm hay không, rõ ràng hắn đã tới đây không chỉ một lần. Cũng có thể là, lúc đó hắn phát hiện thẻ SD đó và nội dung bên trong ở đống máy ảnh, sau đó dùng thủ đoạn giấu đi.

Lúc nghỉ ngơi, lần đầu tiên Lê Thốc xem bản đồ cẩn thận, xuất phát từ chỗ này, Ngô Tà đánh dấu điểm đến cho bọn họ ở cách đó km, cho dù độ chính xác của bản đồ thấp đến mức nào, đến được đích nằm trên đường màu đỏ của bản đồ xác định là chỉ trong một ngày.

Có vẻ dễ hơn tưởng tượng, nhưng trong ngày hôm nay chắc không tới được.

Xa Dát Lực Ba gọi bọn họ dừng lại nghỉ ngơi. Mặt trời trên cao đặc biệt lớn, không khí bị thiêu đốt, mới dựng lều được một nửa, Lương Loan đã bò vào trong bóng râm dưới cồn cát không chịu đi ra. Những người khác nóng đến mức chảy đầy mồ hôi muối, người giống như bánh muối có thể cho lạc đà liếm.

Lê Thốc giục những người khác làm nhanh lên một chút, làm nhanh thì nhanh xong, cậu gọi rát cả tiếng, cơ thể mình lại không tự chủ được di chuyển đến gần bóng râm dưới cồn cát.

Bỗng nhiên một trận gió mát không biết từ đâu thổi tới. Gió không hẳn là mát, nhưng đối với nhiệt độ không khí độ C trên sa mạc mà nói, hơi mát như kiếm sắc chém bay cái nóng trên da, thoải mái như được hút đi toàn bộ hơi nóng. Tô Vạn phát ra một tiếng tiếng rên rỉ mất hồn, giang hai tay ra: "A.....Mát quá..."

Gió lạnh càng lúc càng lớn, bọn họ cởi ba lô xuống để gió mát thổi vào quần áo của mình, mồ hôi dưới cánh tay nhanh chóng được hong khô.

Xa Dát Lực Ba không làm như vậy, anh ta giật giật cánh mũi, Lê Thốc thấy anh ta nhìn hướng gió lạnh thổi tới, vẻ mặt bỗng hoảng hốt.

"Sao vậy?" Lê Thốc hỏi Xa Dát Lực Ba: "Nhiệt độ lúc cao lúc thấp, hỏa thiêu phong sắp tới."

"Hỏa thiêu phong, là cái gì?"

"Là gió nóng như lửa. Mau dọn lều lại, chúng ta không thể nghỉ ngơi. Nhân lúc còn gió mát, phải cấp tốc mà đi ra ngoài." Xa Dát Lực Ba nói xong, không đợi Lê Thốc tranh cãi đã mà bắt đầu rút đinh căng lều lên, nhìn vẻ mặt và tốc độ của anh ta, cảm giác như đang cuống lắm, ngược lại mấy người cũng lập tức đi lên hỗ trợ.

Lê Thốc lừa Lương Loan lên lạc đà, bọn họ thẳng hướng mặt trời, tiếp tục đi về phía trước, ban đầu còn gió mát hiu hiu, hết sức thoải mái, dần dần, bọn họ liền phát hiện gió thổi tới bắt đầu nóng lên.

Hình như lạc đà cũng cảm giác được cái gì, không cần Xa Dát Lực Ba dắt ở phía trước, cũng bắt đầu chạy như điên về hướng gió.

Cơn gió này không phải do cát bay, bão cát nổi lên có khả năng che khuất bầu trời, lúc đó sẽ khó chịu vì không hít thở được, nhưng lúc này không phải là cái cảm giác khó chịu đó. Nhiệt độ xung quanh ngày càng cao, gió thổi qua giống như nước sôi dội lên da.

Dưới gió nóng, cả mồ hôi cũng không chảy ra được, bọn họ đành phải uống nước không ngừng, dùng nước xoa lên da, hơi nước trong nháy mắt đã bốc hơi sạch.

Tô Vạn nhìn đồng hồ điện tử vạn năng của cậu, nói: "Chó má, độ C rồi, trong phòng tắm hơi cũng không nóng đến vậy."

Đoạn đường này thật giống như chạy trong máy sấy tóc một giờ liền, lạc đà của Dương Hảo ngã xuống, những người khác cũng xuống kiểm tra, lạc đà không giống như là mất nước, chắc nhiệt độ cơ thể quá cao nên bị say nắng. Tô Vạn gào lên: "Mẹ nó, ngay cả lạc đà cũng bị say nắng, lần này chúng ta chết chắc!" Bọn họ muốn đỡ Dương Hảo lên lạc đà của Lương Loan, lại phát hiện những con lạc đà còn lại cũng không chịu đi nữa. Tất cả bọn chúng đều lùi vào bóng râm dưới cồn cát, ngay cả sức để ngồi xuống cũng không có.

Bốn phía trời quang đãng, gió cũng không lớn, giống như một lò lửa sạch sẽ yên tĩnh. Nếu như chưa từng trải nghiệm trong thực tế, cơ bản không thể hiểu được nỗi khổ của bọn họ.

Lê Thốc đổ mồ hôi rất nhiều, thể lực rèn luyện khi đá bóng rốt cục cũng có chút tác dụng, cậu ngồi xổm xuống sờ mặt cát, mặt trời thiêu cát nóng, dự là đã vượt độ C , tay chạm vào lập tức bỏng, đi bộ thực sự không phải giải pháp thực tế. "Nếu không thì chúng ta dừng lại chịu đựng thêm một chút, chờ cơn gió chết tiệt này qua rồi lại đi."

"Mỗi lần thổi phải thổi đến ba ngày! Cậu cho là người ta chết trong sa mạc sẽ như thế nào?" Xa Dát Lực Ba mắng, "Nếu chỉ có ban ngày nhiệt độ cao, ban đêm nhiệt độ thấp thì sa mạc cũng sẽ không đáng sợ như vậy, hỏa thiêu phong thổi lên, người sống sẽ hóa xương trắng. Cậu nghĩ đồng tiền của tôi dễ kiếm lắm sao! Tất cả đứng lên, đứng lên! Trước khi cạn kiệt thể lực, vẫn phải đi về phía trước."

"Thổi ba ngày, không phải là chúng ta chết chắc sao!" Tô Vạn giống như lạc đà, căn bản không đứng nổi.

Xa Dát Lực Ba nó "Đi về phía trước, nếu như may mắn còn có thể đón được gió mát. Kinh nghiệm của các bậc tiền bối không bao giờ sai, đi theo gió đi."

Tới trường hợp này chỉ có thể nghe theo Xa Dát Lực Ba, bởi vì không nghe cũng sẽ bị người ta bỏ lại. Lê Thốc đá Tô Vạn mấy cái, đá tới hắn phải đứng lên, lại tới kéo Lương Loan, phát hiện cô ấy đã hôn mê.

Cho Lương Loan uống nước, trùm áo chống nắng thêm cho cô, Lê Thốc cõng cô ấy lên lưng. Bọn họ tiếp tục đi trên mặt cát nóng, đế giày cao su bị nóng đến chảy nhão, bốc lên mùi khét lẹt.

km trên bản đồ đi trên sa mạc giống như km, Lê Thốc đi xuống cồn cát đầu tiên, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Lương Loan trên lưng cậu hiện tại căn bản cũng không phải là một cô gái Bắc Kinh nhỏ nhắn, mà là một nữ đô vật kg. Cậu cũng cảm thấy thể lực của mình đã tới giới hạn, đại khái còn có thể chịu đựng đi qua ba cồn cát.

Xa Dát Lực Ba đánh giá cao thể lực và nghị lực của mấy người thành phố bọn họ, nhưng bọn họ vẫn sẽ chết ở chỗ này. Tuy nghĩ như vậy, Lê Thốc vẫn đi về phía trước, bởi vì không còn đường lùi, khớp hàm cậu cắn chặt đến bật máu, mong chờ kỳ tích khi thể lực cạn kiệt bỗng nhiên thân thể huy động hết tiềm năng. Đây là tình huống khi chạy cự li dài đến cực hạn, đại não sẽ giải phóng dopamine, mệt đến mức cuối cùng lại chẳng còn cảm giác gì nữa.

Cậu cố gắng tìm cách huy động đại não, tuy nhanh chóng đến trạng thái giới hạn nhưng quả thực cậu không ngã xuống, đi tiếp đến cồn cát thứ mười một, cậu đã không thể ngẩng đầu, chỉ có thể cúi đầu nhìn theo cái bóng của Dương Hảo phía trước.

Nóng, nóng đến mức không có cách nào hình dung, nhiệt độ không khí sợ rằng đã lên đến độ C, không khí hít vào đều cảm giác đả thương cả phổi, rất nhanh sau đó liền không nghĩ rằng mình đang hô hấp. Lê Thốc thấy tinh thần của cậu đang từ từ rời xa thân thể, đang đi hay là đã ngã xuống, cậu hoàn toàn không phân biệt được.

Cũng không biết đi mấy cây số, cậu cảm giác được Lương Loan bỗng nhiên ôm chặt lấy cậu, ánh sáng và cảm giác ngẩn ngơ quanh cậu bỗng biến mất, thấy mình đang đứng lại, Lương Loan thở ra không khí rất nóng ngay cổ cậu.

Không biết từ bao giờ, Dương Hảo và Tô Vạn đã đi rất xa, bỏ cách cậu đến ba bốn cồn cát, cảnh sắc phía sau cậu đã đã hoàn toàn không nhận ra, xem chừng đã đi một đoạn rất xa. Hai thằng không có nghĩa khí kia bước đi cũng như ma quỷ, hẳn là đều bị nóng đến hôn mê.

Cô gái trên lưng ôm chặt lấy cậu, lẽ nào cô cảm thấy cậu đã kiệt sức, sẽ bỏ cô lại? Bản năng sống khiến cô ấy không chịu buông tay.

Không đâu, bị nóng chết chung một chỗ cũng được, lão tử được giáo dục không bỏ lại phụ nữ. Lê Thốc lần thứ hai cắn răng đi lên phía trước, dừng lại ngắn ngủi làm cậu càng thêm suy yếu, gần như không nhấc nổi bước đi. Cậu vỗ vỗ tay của Lương Loan, ý bảo cô không cần lo lắng, cắn khớp hàm đã không còn cảm giác, rốt cục lại bắt đầu cất bước.

Lúc này cậu thấy ở phía trước Dương Hảo phất tay với cậu, rống lớn lên.

Cậu nỗ lực ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ, cảm thấy phía trước có ánh sáng như ngọc bích. Vừa nhìn, cậu lập tức ý thức được bọn Tô Vạn không phải là không có nghĩa khí, chắc là bọn họ thấy được cái gì.

Cậu dùng sức căng mắt, ánh xanh lam phía trước hình như là một cái hồ lớn, bốn phía mặt hồ có rất nhiều cỏ lau và cây chết héo, đây là một ốc đảo nhỏ.

"Tam lăng kính uy lực! Biến thân!" Máu cậu xông lên não, rống lớn một tiếng, bắt đầu điên cuồng xông tới hồ nước.

Ba cồn cát cuối cùng dưới chân cậu dường như chẳng là gì, hồ càng ngày càng gần, đó không phải là ảo ảnh. Cậu thét lớn lao qua cồn cát cuối cùng, thấy Tô Vạn, Dương Hảo và Xa Dát Lực Ba đã nhảy xuống hồ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio