Về đến nhà, Cố Mạc liền cầm từng bộ quần áo của Tiếu Nhiễm bỏ vào tủ.
Nhìn thấy quần áo của cô được đặt trong tủ quần áo, trong lòng anh có một loại cảm giác thỏa mãn.
Cuộc sống của anh cũng giống như tủ quần áo này, không tính là đen trắng, trở nên có nhiều sắc màu.
Rốt cuộc cũng viên mãn.
“Chú, giúp em kéo khóa.” Tiếu Nhiễm ló ra khỏi phòng tắm, hô Cố mạc.
“Được.” Cố Mạc cười đi qua.
“Tuy bộ lễ phục này đẹp, nhưng khóa kéo lại khó.” Tiếu Nhiễm oán giận nói.
“Không sao, có người hầu hạ toàn bộ như anh, em chỉ việc xinh đẹp như hoa.” Cố Mạc cưng chiều nói.
Tiếu Nhiễm vui vẻ nở nụ cười.
Cố Mạc kéo khóa xuống, chung hoặc hỏi han: “Nếu không thì anh cởi giúp em.”
“Không cần.” Tiếu Nhiễm xoay người, đóng cửa phòng tắm trước mặt Cố Mạc.
Cố Mạc bĩu môi, đi về phòng ngủ tiếp tục thu dọn mọi thứ.
Khi anh mở ra một cái rương hành lý khác, thấy được một quyển sổ nhật ký đã khóa lại.
Anh có chút tò mò cô đã viết gì.
Cô dùng góc độ của cô ghi lại những chuyện xảy ra giữa hai người như thế nào.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua phòng tắm, lớn tiếng hỏi: “Nha đầu, anh có thể đọc nhật ký của em không.”
“Không cần xem, anh xem sẽ nổi giận.” Tiếu Nhiễm lập tức từ chối.
“Anh đảm bảo không tức giận.” Cố Mạc cắn môi.
Cô viết khiến anh có bao nhiêu tức giận.
“Cái đó cũng không được.” Tiếu Nhiễm mở cửa, lớn tiếng từ chối anh xong, lại đóng cửa.
Cố Mạc đành phải từ bỏ, tiếp tục thu dọn những vật khác.
Sau khi thu dọn xong, anh ngồi ở bên giường, nhìn nhật ký ở trên bàn trang điểm, trong lòng có chút ngứa ngáy, hận không thể mở ra xem bên trong viết cái gì.
Tiếu Nhiễm tắm rửa xong đi ra, thấy Cố Mạc đang nhìn chằm chằm quyển nhật ký đến ngẩn người, cười cười: “Cái đó chỉ là một quyển nhật ký, không có gì cả.”
“Anh đi tắm rửa.” Cố Mạc cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tiếu Nhiễm lấy ra chìa khóa từ trong túi, mở quyển nhật ký ra, ngồi trên ghế lật từng tờ một.
Khi ghi lại, tâm tình của cô rất tệ, cho nên giọng điệu có chút bi quan.
Cô không nghĩ tới sẽ quay lại với Cố Mạc.
Nhìn những chữ viết quen thuộc này, từng hồi qua đi giống như đang chiếu lại trong đầu cô.
Vui mừng, bi thương, tuyệt vọng.
Một năm ngắn ngủi, cô đã trải qua cuộc sống như của cả một nửa đời người.
Thu hoạch duy nhất chính là trưởng thành.
Có lẽ đây là vì sao có người nói thanh xuân chính là đau đớn đi.
Đặt quyển nhật ký đến đầu giường, thay áo ngủ, Tiếu Nhiễm không đợi Cố Mạc mà ngủ trước.
Lúc anh đi ra, Tiếu Nhiễm đã ngủ.
Anh nhẹ nhàng đi qua, nhấc góc chăn lên vừa muốn nằm xuống, lại thây quyển nhật ký đặt ở cạnh gối.
Khóa đã mở ra.
Nha đầu, đây là cho phép anh xem.
Cố Mạc lấy kính trong ngăn kéo ra đeo, dựa ở đầu giường, trịnh trọng mở quyển nhật ký ra.
Mấy chữ nhật ký ngừng phu to đùng xuất hiện ở trên trang đầu, khiến anh dở khóc dở cười.
Hóa ra đây là một quyển nhật ký ghi lại cô đã rời bỏ chồng như thế nào.
Cố Mạc hít sâu một hơi, kiên cường mở trang đầu tiên ra.
Mặc kệ anh có bao nhiêu đáng giận dưới ngòi bút của cô như thế nào, anh đều phải tiếp nhận.
“Một ngày trước sinh nhật mười tám tuổi, tôi gặp người đàn ông đó.” Nhìn thấy chữ viết của cô, hốc mắt anh bắt đầu ẩm ướt rồi.
Tình cảm của cô đối với anh thâm trầm hơn so với trong tưởng tượng của anh.
Khi anh nhìn thấy cô viết như thế, nước mắt không thể khống chế nổi mà rơi xuống.
Người chồng đáng giận như vậy, xứng đáng bị bỏ.
Truyện convert hay : Cấm Dục Tổng Tài, Cầu Buông Tha