Maybach đứng ở cửa nhà họ Cố, Tiếu Nhiễm kéo ống tay áo Cố Mạc: “Chú, cao hứng một chút.”
Cố Mạc nhấp môi mỏng: “Anh cảm thấy anh cao hứng.”
“Em còn phải đi cầu học, cũng không phải là bỏ trốn cùng đàn ông.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
Cố Mạc thở dài: “Em dám bỏ trốn.”
“Không phải không dám. Là không muốn.” Tiếu Nhiễm dán đi lên, hôn lên mặt Cố Mạc.
Lời của cô khiến Cố Mạc lộ ra nụ cười hài lòng.
Xuống xe, Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm đi vào biệt thự.
“Bà nội.” Tiếu Nhiễm vừa vào cửa liền nhìn thấy bà nội Cố ngồi ở trong xe lăn nghênh đón chính mình, lập tức chạy tới ôm cổ của bà, làm nũng trên người bà.
“mấy giờ bay.” Bà nội Cố quan tâm hỏi han.
“Ba giờ.” Tiếu Nhiễm có chút không yên nhìn bà: “Bà nội, con sẽ nhớ bà.”
“Bà cũng nhớ cháu, nha đầu Nhiễm.” Bà nội Cố nắm tay cô, thương tiếc nói.
Tiếu Nhiễm gắt gao ôm bà, đột nhiên có phần nghĩ không muốn rời đi.
Cô đối với thành phố B mà nói chỉ là một người tha hương, nơi đó không có người thân của cô, không có người cô yêu.
Đột nhiên hốc mắt lại ẩm ướt.
“Cháu và Giai Tuệ phải chăm sóc lẫn nhau. Có ủy khuất gì thì gọi điện thoại cho bà nội.” Bà nội Cố cười an ủi Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm gật đầu.
“Bà để phòng bếp chuẩn bị tôm mà con thích cho con rồi. Mẹ cháu lập tức trở về, nó nói muốn ra tiễn con dâu. Ba cháu bận rộn có đoàn chữa bệnh người Đức tới, không ra được. Cháu đừng trách nó, nó cũng muốn về.” Cố bà nội cười nói.
“Không ạ. Ba là một viện trưởng, thân bất do kỷ.” Tiếu Nhiễm lắc đầu: “Giai Tuệ còn chưa tới sao.”
“Đén rồi. Cố Nhiên mang nó lên lầu rồi.” Bà nội Cố cười hề hề nói: “Hai đứa này, đúng là đồ chơi mà.”
“Là bác sĩ Mông Cổ dính lấy Giai Tuệ.” Tiếu Nhiễm hì hì nở nụ cười: “Anh Cố Nhiên chỉ sợ không thể hóa thân 502 rồi.”
Giai Tuệ và cỐ Nhiên như thế, nhìn Cố Nhiên chiếm ưu thế thực ra thì vẫn cư vu hạ phong, anh hận không thể lúc nào cũng kề cận bên cô.
Bà nội Cố bị Tiếu Nhiễm nói đùa mà nở nụ cười: “Lúc đó chẳng phải hai cháu cũng thể sao.”
Cố Mạc nghe được bà nói, xấu hổ sờ soạnh mũi, nhưng không hề cãi lại.
Tiếu Nhiễm đỏ mặt, làm nũng: “Bà nội.”
Âm thanh của cô khiến trái tim anh như tan chảy, chỉ hận không thể tiến lên đoạt lại cô, yêu thương một hồi.
“Hai cháu cũng không cần ở cùng bà, có gì riêng tư của lên lầu nói đi.” Bà nội Cố từ hòa ái nói.
“Bà nội, cháu đến thăm bà.” Tiếu Nhiễm chôn mặt ở đầu vai của bà, thẹn thùng nói.
“Bà nội là người từng trải, đi thôi.” Bà nội Cố vỗ vỗ tay Tiếu Nhiễm.
“Bà nội, bà đừng đùa cô ấy nữa.” Rốt cuộc Cố Mạc cũng mở miệng: “Cô ấy thật sự đến nói chuyện với bà.”
“Đúng thế.” Tiếu Nhiễm lập tức gật đầu.
“Bà nội thật có phúc phần.” Bà nội Cố vui mừng nhìn cô.
“Cháu đi lên lầu lấy đồ.” Cố Mạc nói xong, tự mình đi lên lầu, để lại Tiếu Nhiễm nói chuyện phiếm với bà.”
“Cháu và Giai Tuệ đều là những cô gái tốt, hai đứa cháu trai này của bà thật sự là phúc đức tích từ kiếp trước.” Bà nội Cố kéo tay cô, cười nói.
“Bà nội, trong lòng cháu vẫn bất an. Cháu sợ Tưởng Y Nhiên.” Tiếu Nhiễm ghé vào trên đùi bà, vẻ mặt ưu thương nói.
“Mỗi người đều có ký ức đã qua. Cháu để cho nó thời gian đi. Tin tưởng tiểu mạc, nó thật sự yêu cháu. Bà chưa thấy nó yêu ai như thế. Bao gồm cả Y Nhiên.” Bà nội Cố nói.
Truyện convert hay : Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Tà Vương, Ngươi Tốt Xấu