Editor: Quỷ Quỷ
“Em cũng không muốn tin. Nhưng anh vì em, đây đã là lần thứ 3 bị thương rồi.” Tiếu Nhiễm ảo não nói.
Nếu không phải Cố Mạc lại vì cô mà bị thương thêm lần nữa, cô cũng không tin vào mệnh cứng khắc chồng.
“Về sau sẽ không có nữa. Bác gái đã muốn tha thứ cho em rồi.” Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm nhẹ giọng an ủi. “Bà ấy sẽ không cản trở hôn nhân của chúng ta nữa, em sẽ vẫn là Nhiễm Nhiễm của bà ấy, bà ấy sẽ vẫn thương em như mẹ nuôi.”
“Kỳ thật em cũng khống dám yêu cầu xa vời bà ấy thương em. Chỉ cần bà ấy cho phép em tận hiếu tay cho chị Y Nhiên, em cũng rất vui rồi. Cố Mạc, hôm nay phương pháp của mẹ thật can đảm, lại rất có hiệu quả. Nếu như không có mẹ, bác Tưởng đã không đi ra.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, cười nói.
“Vừa mới khóc giờ lại cười! Anh cũng không biết làm thế nào để dỗ em nữa.” Cố Mạc cười ôm chặt Tiếu Nhiễm, nhéo mũi cô một cái.
“Khóc thì cho cục đường, cười thì cho một cái hôn.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm lè lưỡi nhìn Cố Mạc.
“Thế bây giờ tính là khóc hay là cười?” Cố Mạc cụng trán với Tiếu Nhiễm, trầm giọng hỏi.
“Em có nói gì đâu?” Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi lại.
Cố Mạc không nói gì, trực tiếp hành động, cúi đầu nhiệt tình hôn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cực lực từ kiềm chế, ép mình phải bình tĩnh. Cô ngả người về phía sau, đưa tay chặn môi Cố Mạc:”Anh muốn lại bị chảy máu hay sao? Chú?”
“Nhìn thấy em, bao nhiêu lý trí của anh đều biến mất.” Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm, khẽ hôn lên mười đầu ngón tay.
Tiếu Nhiễm đỏ mặt rút tay ra, chạy trốn khỏi ham muốn của Cố Mạc, cầm lấy áo trên giường giúp anh mặc vào.
Cố Mạc giơ hai tay, để Tiếu Nhiễm giúp mình mặc quần áo. Toàn bộ quá trình, khóe môi anh đều lộ vẻ hạnh phúc.
“Đi xuống thôi. Mọi người chắc vẫn đang chờ hai ta.” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua đồng hồ, thúc giục nói.
Cố Mạc vò mái tóc dài của Tiếu Nhiễm, rồi mới nắm tay cô xuống lầu.
Dưới lầu, mọi người sớm đã ngồi xuống, chỉ chờ mỗi hai người bọn họ.
Tiếu Nhiễm áy náy nhìn thoáng qua mọi người.
“Mau ăn đi! Lại thêm tối nay bữa tối lại chuyển thành bữa đêm rồi.” Bà nội Cố vung tay lên, mười phần ra lệnh.
“Đã quá khuya rồi. Một người điên làm khổ mọi người đến nửa đêm.” Cố Hoài Cẩn nói có chút oán giận. Anh và cháu bị bà Tưởng đâm, con rể đoạt lấy dao cũng thiếu chút nữa bị thương. Cho nên bà không hề có hảo cảm với bà Tưởng kia.
Một người điên, điên thì điên đi, vì sao còn làm hại đến người khác?
“Hoài Cẩn!” Bà nội Cố bất mãn trách mắng, “Khiết Nghi là vợ của Tưởng Bình.”
“Điều đó không chứng mình cô ta bình thường. Cô ta vẫn điên như vậy. Nếu không phải anh con và Tiểu Mạc có phúc khí, chỉ sợ sẽ không bị thương nhẹ như vậy.” Cố Hoài Cẩn bất mãn kháng nghị.
“Cô, việc này mọi người hãy trách mắng cháu đi. Bà Tưởng không có lỗi.” Tiếu Nhiễm lập tức biện hộ thay cho bà Tưởng.
“Chưa có sai!” Chu Cầm đưa cho Tiếu Nhiễm một bát canh nhũ cáp, quan tâm nói, “Canh nhũ cap này được hầm từ cây kim ngân, mẹ còn bỏ thêm ít nấm hương, hương bị không tồi, còn có thể bổ dưỡng thân thể. Con ăn nhiều một chút.”
“Cám ơn mẹ!” Tiếu Nhiễm lập tức nói cảm tạ mẹ chồng.
“Cảm ơn cái gì? Con ăn nhiều coi như ủng hộ me. Mẹ nấu canh suốt 4 tiếng. Mà Cố Tương kia lại nói khó uống muốn chết.” Chu Cầm nhìn thoáng qua con gái.
Cố Tương lập tức tươi cười nghịch ngợm:”Thì đúng mà! Con cũng không nói dối.
Tiếu Nhiễm sợ Cố Tương nói làm mẹ chồng không vui, lập tức uống một ngụm:”Mẹ, mẹ đừng nghe Cố Tương nói, canh này ngon lắm ạ.”
“Vẫn là con dâu nhỏ rất hiểu chuyện.” Chu Cầm vui vẻ cười rộ lên.
Truyện convert hay : Đấu La Đại Lục 4 Chung Cực Đấu La