Liên Hạo Đông đứng dậy nói với Trần Hiểu Sắt: "Em ở đây đợi anh một lát, anh đi gửi Miêu Miêu cho chú Lữ."
Trần Hiểu Sắt không trả lời.
Miêu Miêu ngẩng đầu hỏi Liên Hạo Đông: "Chú ơi, chú không cưới dì Trương nữa có đúng không?"
Liên Hạo Đông cười nói: "Ai nói chú muốn cưới cô ta?"
Miêu Miêu áp đầu sát vào chân Liên Hạo Đông, cắn móng ngón tay nói: "Con nghe ông bà nội nói như vậy!"
Liên Hạo Đông lập tức sa sầm mặt, liếc nhìn sang Trần Hiểu Sắt lo lắng sợ cô hiểu lầm.
Nhưng Trần Hiểu Sắt có vẻ rất vô tư, chẵng những không để bụng chuyện này mà còn trừng mắt nhìn lại anh. Cô ấy đang giận dỗi với mình vì chuyện cái váy vừa rồi, căn bản không quan tâm mình sẽ cưới người nào! Hay yêu ai đó!
Liên Hạo Đông bẹo cằm Miêu Miêu nói: "Chú còn chưa lo con lo cái gì?" Miêu Miêu bĩu bĩu môi không nói nữa. Liên Hạo Đông vừa đi vừa nói với Trần Hiểu Sắt: "Đừng đi lung tung, chờ anh trở lại."
Trần Hiểu Sắt nói: "Khi về nhớ mang gì đó để ăn nhé, tôi đói rồi."
Liên Hạo Đông quay đầu lại nhìn cô nở nụ cười xấu xa, sau đó bế theo Miêu Miêu ra khỏi cửa.
Sau khi Liên Hạo Đông đi Trần Hiểu Sắt liền khóa cửa lại, vị trí nơi này không được an toàn lắm, mặt tiền hướng ra đường cái vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Cô đột nhiên nhớ ra căn phòng mà vừa rồi Liên Hạo Đông lấy đồ ra. Có khi nào ở trong đó còn đồ gì hay nữa không? Mình có nên lục xem chút hay không đây? Có nên xem không ta?
Cô sải bước đi nhanh vào, thì ra chỉ là đống kim loại phế liệu, Trần Hiểu Sắt khinh khỉnh liếc nhìn cử tạ tay của Liên Hạo Đông rồi dùng tay nhấc lên thử nhưng nhấc mãi vẫn nó vẫn im ru không dịch chuyển. Xí, ai mà thèm chứ, nói xong còn đá vào nó một phát thở dài mắng: "Cái tên Liên Hạo Đông này đúng là hạng người keo kiệt, con nhà cán bộ mà thế, thiệt đáng ghét."
Trần Hiểu Sắt mắng mỏ oán thầm một hồi rồi mới chịu đi ra. Ế? Trần Hiểu Sắt vừa tính quẹo ra nhưng sau đó lại quay trở lại bởi vì cô đã phát hiện một khuôn mặt được lồng trong khung hình. Sặc! Không ngờ tên Liên Hạo Đông này mắc chứng rối loạn đó.
Người mắc chứng rối loạn rất thích làm những chuyện mà không muốn cho ai biết. Ban ngày thì áo mũ chỉnh tề, đêm đến lại vụm trộm xem phim con heo, hoặc nhìn ảnh người mình yêu thích rồi tự lái máy bay. Nếu tư tưởng xấu xa hơn nữa thì tìm đám đàn bà con gái chơi mấy trò này nọ, hormone động đực có thể phóng thả mọi lúc mọi nơi chỗ nào cũng có.
‘Để tôi xem thử cô gái ghê gớm kia của anh là người thế nào?’ Trần Hiểu Sắt với tay lấy khung hình xuống với thái độ dè bĩu giễu cợt.
Mà ai nói trong phòng của đàn ông thì nhất định phải cất giấu hình của phụ nữ? Với thời đại gian tình hiện nay, nói không chừng là toàn hình ảnh của đàn ông không cũng nên. Trần Hiểu Sắt đột nhiên bật thốt lên, ối người trong ảnh đúng là đàn ông, nhưng gã đó cũng chính là Liên Hạo Đông. Mẹ bà nó, đúng là tự luyến đến không biết xấu hổ! Sự khinh bỉ trong lòng Trần Hiểu Sắt càng tăng thêm gấp bội.
Trần Hiểu Sắt mang cuốn album đi ra ngoài để xem cho kỹ, tấm ảnh chụp đã rất lâu, góc bên phải phía dưới còn dùng mực nước xanh để viết: ‘Ảnh lưu niệm lễ mừng duyệt binh năm XX’. Trần Hiểu Sắt nhẩm tính thời gian, lúc ấy Liên Hạo Đông vừa tròn mười tám tuổi!
Năm đó, Liên Hạo Đông chính là sinh viên năm nhất của trường quân đội, tuổi trẻ hăng hái ai cũng có lòng hư vinh, vì vậy mà anh ta cũng không thể tránh khỏi cái bệnh cuồng chụp hình lưu niệm.
Trần Hiểu Sắt bình luận: "Xì, bộ dạng đẹp trai cũng đâu thể thay cơm ăn được." Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng hành động lại trái ngược với lời nói Trần Hiểu Sắt tiện tay đem tấm hình nhét vào trong túi của mình với dự tính tiếp tục mang về nhà tự sướng.
Phi Hồ cứ lẽo đẽo đi theo Trần Hiểu Sắt, so với Sửu Sửu chẳng có khác biệt gì mấy, cô vỗ vỗ một bên ghế sofa nói: "Ngồi đây đi!" Phi Hồ liền ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, một người một chó ngồi đấu mắt với nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó buông tiếng thở dài nói với Phi Hồ: "Nếu mày có muốn đi theo cái tên thúi tha kia thì mày phải nên cẩn thận một chút, cái tên đó rất hư hỏng, mày phải bảo vệ cái dương vt nhỏ kia của mày nhé, kẻo bị người ta thiến đấy!"
"Ai nói anh muốn thiến nó?" Liên Hạo Đông ở bên ngoài gõ cửa.
Trần Hiểu Sắt không chịu ra mở cửa, thấy Liên Hạo Đông giơ lên tay trái xách mấy lon bia, tay phải quơ quơ bọc thức ăn. Cô ngửi được mùi thơm của thịt xiêng que. Vốn định sẽ trở mặt hầm hầm với anh nhưng sau khi thấy những thứ này thì mặt mày cô đã chuyển sang tươi rói như ánh mặt trời, ân cần đi tới nhận lấy thức ăn trong tay Liên Hạo Đông, còn an ủi nói: "Cực cho anh quá, chậc chậc, tôi đã đói tới sắp chết rồi, oa lại còn là món bia đen của Đức mà tôi thích uống nhất nữa!"
Liên Hạo Đông đem bọc bia trong tay vòng qua Trần Hiểu Sắt hỏi, "Em vậy còn uống bia được sao?" Dứt lời Liên Hạo Đông nhìn xuống nơi riêng tư nào đó của cô.
Trần Hiểu Sắt đóng cửa gấp gáp nói: "Ai nói tôi không uống được? Bình thường thỉnh thoảng tôi cũng hay uống lắm." Lúc còn đi học, cô hay leo tường đi ra ngoài mua bia tươi về uống, đó giờ cũng không để ý là mình có đang trong chu kỳ kinh nguyệt hay không.
Liên Hạo Đông để bia xuống rồi nói với Trần Hiểu Sắt: "Không được, con gái trong thời kỳ đặc biệt này nếu uống rượu bia thì về sau sẽ rất khó mang thai." Với người da mặt dầy như Trần Hiểu Sắt sau khi nghe xong những lời này mặt cũng đỏ rần rần.
Mang thai? Tư… Tư tưởng của anh ta quả thật rất độc đáo.
Trần Hiểu Sắt len lén nhìn vào phòng của Liên Hạo Đông thì thấy anh đang cởi áo, nước da rám nắng nhìn vô cùng tráng kiện, cơ bụng tám múi cùng thân hình trống trơn lần nữa lồ lộ ra trước mặt Trần Hiểu Sắt.
Kể từ cái đêm ngủ mơ thấy giấc mộng xuân đó, Trần Hiểu Sắt đã bị mắc chứng vọng tưởng, chỉ cần cô có thời gian thì ngay lập tức trong đầu đều xuất hiện những hình ảnh cấm trẻ em dưới tuổi ngay. Chắc do mình bị cấm dục quá lâu nên mới thế. Cô còn lo lắng, lỡ như có ngày không cẩn thận chết bất đắc kỳ tử, lại còn chết vì những hình ảnh khiêu dâm do mình tưởng tượng ra. Vậy thì thật quá mất mặt đi à, ây da, mới nghĩ đến thôi đã khiến Trần Hiểu Sắt lạnh run cả người.
Liên Hạo Đông với tay quơ đại chiếc giẻ lau ném cho cô nói: "Quét dọn vệ sinh xong mới được ăn cơm!"
Trần Hiểu Sắt hỏi: "Tại sao chứ? Cho tôi lý do trước."
Liên Hạo Đông từ trên cao nhìn xuống trả lời cô: "Lý do chính là: Chính là hình phạt dành cho em!"
"Trừng phạt? Nè, anh bạn, hai chúng ta đâu có quen, anh đang diễn trò gì thế?"
Liên Hạo Đông nói: "Ngủ cũng đã ngủ chung rồi còn nói không quen sao? Ai! Không phải lúc tôi đi có căn dặn em phải hằng ngày đến trông chừng lau dọn giúp rồi sao?"
"Tôi có tới, ngày đó tới lén lút chạy đến hội trường của các anh xem biểu diễn, còn được nhìn thấy một nhân vật vô cùng nổi bật, còn tính xin chữ ký của người đó nữa, nhưng đã bị một tốp lính canh gác cản lại, chen mãi mà không vào được.lúc đó có rất nhìu anh lính tranh đoạt, căn bản là chen không qua." Trần Hiểu Sắt tiếc nuối thở dài nói.
Liên Hạo Đông ôm trán nói: "Gan em cũng lớn thật, dám xông vào hội trường? Có biết những người có mặt trong đó là ai không?"
Trần Hiểu Sắt gật đầu, cả đất nước này có ai mà không biết người đó.
Liên Hạo Đông thẳng thắn giáo dục cô: "Bất kì nơi nào, chỉ cần em hành động sơ hở một chút thôi thì súng ống sẽ không nương tình mà làm em bị thương."
Khiếp thật, anh ta thật biết dọa người đấy, ban ngày ban mặt, núi non thơ mộng thế này, bị thương cái đầu anh á, lập tức phản đối: "Gạt người! Làm gì có chuyện đó chứ, anh không sợ khoác lác quá nhiều đau đầu lưỡi mình sao."
Liên Hạo Đông thở dài nói: "Em tốt nhất nên tin lời anh! Anh thật tò mò, em có thể nói cho anh biết tại sao họ lại cho phép em vào không?"
Trần Hiểu Sắt bĩu môi, mặt mày đỏ lên chột dạ nói: "Tôi nói với họ tôi là vợ anh, tới đưa cho anh một số tài liệu quan trọng, cho nên họ mới cho vào."
Liên Hạo Đông lần nữa thở dài, không tệ, cuối cùng cũng thông minh ra được chút.
Liên Hạo Đông không bàn cãi đến vấn đề này nữa, mà quét một lớp bụi trên bàn xuống nói: "Được rồi, nếu đã là vợ anh thì cũng nên tổng vệ sinh nhà giúp chồng mình chứ?"
"Nhưng tôi đâu phải là vợ thật của anh? Cùng lắm chỉ mượn cái danh nghĩa đó thôi."
"Cái giá phải trả cho việc mượn danh nghĩa đó chính là dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ căn phòng này cho anh, nếu không anh sẽ không cho em bước chân ra khỏi đây, cũng không cho em ăn cơm." Thật độc ác và quả quyết.
Trần Hiểu Sắt tức đến nghẹn họng, nhưng chỉ đành nghiến răng cầm lấy giẻ lau đi lau bàn.
Đừng xem thường căn phòng này của Liên Hạo Đông, mặc dù bề ngoài trông cũ kỹ nhưng thật chất nó là nơi rất được anh ta quan tâm đến. Lúc không ở nhà, cứ vài ngày người giúp việc sẽ đến quét dọn một lần, bảo đảm lúc nào cũng giữ cho căn nhà luôn sạch sẽ thoáng mát. Nhưng lần này đúng là anh đã suy tính không chu đáo, cho nên mới để nó dơ dáy thành ổ chó thế này.
Lần trước, trước khi đi anh đã đặc biệt căn dặn người giúp việc không cần đến quét dọn, vì anh nghĩ rằng Trần Hiểu Sắt nhất định sẽ chủ động giúp anh dọn dẹp. Do đi quá gấp, chưa kịp tặng nhẫn cầu hôn cho Trần Hiểu Sắt nên anh đã đặt nó ở trên bàn ngay vị trí cũng rất dễ thấy. Chỉ cần cô mở ra cánh cửa này là có thể thấy, nhưng anh đã đánh giá tình cảm của cô dành cho anh quá cao rồi, vì cô chưa từng tới nơi này.
Lúc ấy anh đã dặn đi dặn lại kêu cô nhất định phải đến, nhưng nào biết cô lại nghe tai này lọt tai kia.
Anh thấy mình đúng là xúc động quá mức, mới gặp mặt có hai lần đã sống chết đòi kết hôn với người ta. Nhưng sự thật không phải anh quá xúc động, mà anh thật sự không có thời gian để làm những chuyện như nào là đi xem phim, đi chơi ăn uống vui chơi gì đó. Kể từ ngày gia nhập quân ngũ anh đã không còn bước chân vào những nơi như thế nữa. Ký ức về công viên bờ đá đối với anh càng trở nên xa vời hơn, còn đọng lại chỉ là những khoảnh khắc lúc nhỏ cùng Hà Ngọc Thành trộm táo nhà người khác.
Khi học trường quân đội, phần lớn thời gian anh đều cùng súng ống làm bạn, bãi bắn bia, căn cứ, ký túc xá, căn tin, cuộc sống rất đơn giản. Vào quân ngũ cũng vậy, mỗi ngày đều liên tục chuyên tâm tập luyện. Tuổi xuân cùng niềm đam mê cháy bỏng được thay thế bằng những tháng ngày cô đơn tẻ nhạt.
Liên Hạo Đông hớp một ngụm bia rồi ném cho Phi Hồ một miếng thịt, nhìn Trần Hiểu Sắt chỉ trích: "Đừng vác bộ mặt đó để dọn vệ sinh, tâm trạng như vậy có làm mãi cũng không xong nổi."
Trần Hiểu Sắt không để ý tới anh, vẫn hì hục với công việc lau bàn của mình.
Liên Hạo Đông lại nói: “Em giũ nhẹ tay thôi, nếu giũ dính lên người anh coi chừng anh phạt em tắm luôn cho anh đó."
Trần Hiểu Sắt trừng mắt liếc anh một cái, ánh mắt như muốn giết người, Liên Hạo Đông đang khui sang lon bia thứ hai, bọt bia bắn tung tóe văng đầy trên đất. Còn ra vẻ như một ông chủ sai bảo người làm: “Lại đây, lau lại chỗ này lần nữa, anh lỡ tay làm đổ bia rồi."
Trần Hiểu Sắt vừa mệt vừa đói, cơn giận đã bóc lên đến đỉnh điểm, mà Liên Hạo Đông còn ngồi đó thêm gió thổi lửa, làm không biết mệt. Cô lấy khăn lau ném lên bàn nói: "Để tôi ăn xong rồi làm tiếp có được hay không?"
Liên Hạo Đông nói: "Vậy em phải hứa với anh...Sau này khi anh đi rồi em phải cách hai ngày đến đây quét dọn vệ sinh một lần."
"Được, tôi đồng ý!"
"Đồng ý sảng khoái như vậy, chắc chắn là không phải thật lòng rồi."
Trần Hiểu Sắt cũng chẳng cần sự cho phép của Liên Hạo Đông nữa, chồm tới đống đồ ăn trên bàn như bạch tuột vồ mồi. Nhưng Liên Hạo Đông là ai còn cô là ai, anh dễ dàng để cô đánh chén như vậy sao? Trần Hiểu Sắt không giành được không thể làm gì khác hơn đành khóc lóc uy hiếp: "Liên Hạo Đông, nếu anh không cho tôi ăn, tôi sẽ đi gọi cô gái vừa đuổi đi ban nãy lại ngay lập tức, nói cho cô ta biết anh muốn cô ta sinh con cho anh."
Liên Hạo Đông lại nhét cho Phi Hồ một miếng thịt, cũng nhét cho Trần Hiểu Sắt một miếng, ung dung thong thả nói: "Em dám sao?"
Trần Hiểu Sắt nuốt xuống miếng thịt rồi trợn ngược trợn xuôi nói: "Nếu như có cơ hội gặp mặt lần nữa, anh chống mắt lên nhìn xem tôi có dám hay không nhá." Bản lĩnh của bổn cô nương cũng không phải là hạng khoác lác đâu, mấy chuyện xấu xa hay những lời nói khiến người khác phải rợn tóc gáy tôi đều có thể nói liên miên không ngừng đấy!