Cô khóc suốt một đêm, khóc mệt thì ngủ, tỉnh rồi lại khóc. Đều nói con gái làm từ nước, chuyện này không phải giả.
Ngày hôm sau cũng không dậy ăn cơm, chỉ uể oải nằm trên giường đờ ra.
Cô cho rằng anh cũng hẳn sẽ không lại cần cô! Sau này cô nên làm cái gì bây giờ? Một mình sinh con rồi nuôi nó? Sau đó tìm cha dượng cho đứa trẻ?
Ba? Cô bỗng nghĩ tới có phải cô còn chưa nói cho anh là anh sắp làm cha? Nếu anh biết mình có con thì có thể thật cao hứng không? Có thể tha thứ cho cô không?
Cô vội vàng đứng đạy, đứng hơi nhanh, bụng đau không nhịn được. Cô biết có thể bởi vì hôm qua không ăn cơm. Ăn chút cơm sau đó tắm một cái cho thoải mái.
Kếu hoạch của cô là giải thích rõ ràng với anh, không giở trò trẻ con, không tạo ra hiểu lầm. Thật ra thì với chuyện này cô cũng không nắm chắc nhiều, tóm lại, cô sẽ làm hết sức mình. Ăn diện một chút, làm mình thật xinh đẹp rồi lên đường.
Tới đại viện trước, tới căn nhà độc thân của Liên Hạo Đông, nhìn từ cửa sổ, bên trong trống không, không có chút khói nào. Nghĩ tới năm ngoái lần đầu tiên cô gặp lại anh, trong này tràn đầy tiếng nói tiếng cười, có Phi Hồ còn có cả Sửu Sửu. Bây giờ chỗ này thành chỗ thấy cảnh thương tình.
Cô gọi điện thoại cho anh, vang lên một lúc rồi cúp, lại không gọi lại cho cô. Cô tự an ủi mình: "Có thể anh bận, không có thời gian nghe."
Nhắn tin cho anh, hỏi anh ở đâu anh cũng không nhắn lại.
Cô lái xe tới bên cạnh công viên nhỏ tìm một băng ghế ngồi xuống, từ từ suy nghĩ xem buổi tối anh có thể về không. Ngồi tới khi mặt trời lặn về tây, cô đi ăn cơm tối, ăn xong lại về nhưng không thấy ai.
Cô không chờ được, trái tim nhớ nhung nói cho cô biết nhất định hôm nay cô phải gặp anh, hơn nữa nhất định phải gặp được anh.
Chờ lúc cô tới Hương Sơn thì đã rất khuya, mặt trời cũng đã xuống núi. Đã lâu không tới số Hương Sơn, vẫn là lính cảnh vệ chỉnh twf như trước, như thể chưa từng thay đổi.
Không cây ngay không sợ chết đứng như lần trước, lần này cô không còn sức lực. Cô đứng cạnh đó thật lâu cũng không nói chuyện với lính cảnh vệ. Lúc cô lấy dũng khí đi tới lại thấy Liên Hạo Đông đang đi tới ddaaay, đi bên cạnh anh còn có Trương Thiểu Vân.
Trong thời gian này cô vẫn chiến tranh lạnh với anh, cho tới bây giờ chưa từng hỏi Trương Thiểu Vân đi đâu. Nhưng trong lòng cô biết chắc chắn cô ta không sao, nếu không mình cũng không sống yên ổn như vậy được.
Không biết vì sao, hành động một giây sau của cô chính là trốn đi.
Thì ra Liên Hạo Đông vẫn liên lạ với cô ta. CÔ không thể tin được, cũng không bằng lòng tin. Sự quật cường của cô nói với cô rằng mình không thể hiểu lầm anh như vậy.
Kỳ lạ là hôm nay Trương Thiểu Vân không lái xe.
Cô lập tức phản ứng kịp, không lái xe mới có thể công khai để anh tiễn cô ta.
Anh không mặc quân trang mà mặc bộ đồ thường cô mua cho anh, không đắt, cả bộ không tới đồng. Một tay anh nhét trong túi quần, tay còn lại cầm một gói thuốc lá, bất cứ lúc nào cũng có lqđ dáng vẻ này. Anh đang nghe Trương Thiểu Vân nói chuyện, rất nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ nói vài lời. Anh nói xong cô ta cũng sẽ cười nũng nịu mấy tiếng. Trong mắt Trần Hiểu Sắt hai người này ngọt ngào như một đôi vợ chồng mới cưới hoặc là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu nhau tha thiết.
Trương Thiểu Vân vẫn đi giày cao gót cực cao, bước đi thướt tha như bay lên.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho anh. Anh dừng bước, lấy điện thoại ra nhìn, chần chừ hai giây rồi tắt đi.
Cô gọi tiếp, anh cầm điện thoại nói với Trương Thiểu Vân: "Xin lỗi, chỉ có thể tiễn cô tới đây, tô có chút việc phải xử lý."
Chân Trương Thiểu Vân vừa hay lệch một chút, Liên Hạo Đông vội vàng đưa tay đỡ cô ta theo bản năng.
Cô ta thuận thế quàng tay lên cổ anh, sau đó khẽ hôn lên mặt anh.
Anh sửng sốt, vội vàng buông tay cô ta ra, lui lại ba bước, nói: "Tôi gọi xe giúp cô."
Hy vọng cuối cùng của cô tan vỡ. Cô từ từ tụt xuống chân tường trong bóng tối. Cô sẽ không hiểu lầm anh và Trương Thiểu Vân có gì nhưng cô không thể tha thứ cho anh không quan tâm không hỏi han mình. Mình thật quá ngu ngốc, hăng hái sôi nổi chạy thẳng tới có ích gì? Anh hoàn toàn không quan tâm, là do mình!
Con đường vẫn luôn đi bỗng không còn khiến cô hơi không biết phải làm sao. Cô cảm giác mình như đi trong sương mù.
Vẫn nên về nhà đi!
Về tới nhà, cô đã kiệt sức. Cô không rơi nước mắt nữa bởi vì đã chảy khô tối qua rồi. Cô làm tổ trên giường nhìn điện thoại mình vẫn đang vang cũng không nhận. Cô mệt rồi, cô cần nghỉ ngơi.
Có lẽ, anh hoàn toàn không quan tâm, không quan tâm...
Sau đó chính là bụng xoắn lại đau đớn, dần dần sự đau đớn này bao phủ lòng cô. Máu từ từ thấm ướt quần áo cô. Cô cũng không quan tâm, cứ để mặc nó chảy như vậy.
Kể từ khi Trương Thiểu Vân nói cho Vương Ngọc Lâm về người phụ nữ bại lộ kia chính là cô gái Liên Hạo Đông muốn kết hôn thì bầu trời nhà họ Liên vẫn giăng đầy mây đen.
Vương Ngọc Lam tức, cả ngày không ăn cơm, nhất thời tái phát bệnh cũ, viêm dạ dày. Lúc còn trẻ bà thường theo đơn vị đi diễn xuất qua lại, không ăn cơm đúng giờ. Sau này chữa trị muộn, thuốc uống cũng không chữa hết. Khi về già tính tình nóng nảy, gặp chuyện không hài lòng sẽ phát bệnh cũ. Năm đó Liên Hạo Thiên ly hôn cũng bị tức tới mức phát bệnh một lần.
Liên Kỳ Sơn vẫn luôn khuyên bảo bà chuyện con trẻ thì để bọn chúng hành hạ mình, sao phí tâm làm gì, chỉ cần bọn chúng vui vẻ là được. Nhưng bà muốn tìm cho Liên Hạo Đông một người vợ môn đăng hộ đối, mong có thể giúp anh một chút. Tuy nhà họ Liên bọn họ không cần sức mạnh nhà ngoại nhưng thêm một phần sức lực thì chẳng phải vững vàng hơn sao?
Trương Thiểu Vân chạy tới khách sạn năm sao ở thành phố Z, thuê phòng tổng thống lánh nạn. Cho tới khi bão đi qua mới ra ngoài, ra thì bay thẳng về Bắc Kinh. Đồ đạc của mình cô ta cũng không lấy, chẳng phải chỉ mười mấy vạn đồng thôi sao? Cô ta có cả đống.
Sau hôm trở về, cô ta tới tìm Vương Ngọc Lam kể khổ, nói chuyện Trần Hiểu Sắt và Liên Hạo Đông ở chung cho bà. Bà chú ý tới thể diện của Liên Hạo Đông, cũng không nói gì, chỉ an nủi cô ta, mời cô ta ăn bánh ngọt. Trần Hiểu Sắt vẫn không có kết quả gì, muốn vào được nhà họ Liên thì nhất định phải qua cánh cửa của bà.
Đợi tới tối, lúc Liên Kỳ Sơn về, Vương Ngọc Lam nói tình hình ở thành phố Z với ông. Bà tưởng ông sẽ giận dữ mắng Liên Hạo Đông, ai ngờ ông lại nói thế này: "Đừng chỉ nói tới chuyện không tốt, cũng phải xem dáng vẻ của đứa con trai này, có cô bé nào có thể hầu hạ nó?"
Vương Ngọc Lam đáp: "Dáng vẻ của con trai làm sao? Em nói khó có cô bé nào xứng với hai đứa con trai nhà mình."
Liên Kỳ Sơn suy nghĩ, nói: "Anh từng gặp cô bé Tiểu Trần kia, là một cô bé rất tốt, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa."
"Vậy ý anh là đồng ý cho bọn nó ở bên nhau?" Vương Ngọc Lam hỏi vặn.
Ông nói: "Ừ! Đã như vậy rồi thì có thể làm sao? Em tưởng rằng cô bé đó tự tới đó à?"
Vương Ngọc Lam sững sờ, nhớ lại vẻ mặt và hành động đêm đó của Trần Hiểu Sắt, là một người bướng bỉnh và không chịu thua kém. Bà đuổi cô đi, quả thực không quay về đại viện nữa. Bà hỏi: "Vậy anh đoán thế nào?"
Liên Kỳ Sơn cắn răng nói: "Còn không phải là con trai tốt của bà giở trò quỷ sau lưng. Cô bé kia đã được điều vào hệ thống quân đội nhờ quan hệ rồi."
Thủ đoạn của Liên Hạo Đông không phải Vương Ngọc Lam chưa từng lĩnh giáo. Anh làm chuyện còn tuyệt tình hơn Liên Hạo Thiên. Mục tiêu mình đã nhìn trúng thì làm bất cứ cách nào cũng phải lấy được.
Năm Liên Hạo Đông mười tuổi từng nhìn trúng mô hình quả địa cầu nhỏ trong phòng hiệu trưởng. Anh liền đi bàn d^đ^l^q^đ bạc với hiệu trưởng, hỏi người ta có bán hay không. Hiệu trưởng tức quá vỗ bàn đuổi anh ra khỏi cửa lập tức Nhưng anh còn muốn, vì vậy sau đó lại đi hỏi mấy lần, lần nào cũng bị đuổi. Cuối cùng không còn cách nào, anh trộm nó ra...
Liên Kỳ Sơn nói ý kiến của mình: "Anh thấy Tiểu Trần cũng được, dáng vẻ cũng không kém, cũng khá tôn trọng người già chúng ta. Cưới thì lão Nhị cũng nhận tấm lòng, nó cũng cao hứng. Em cũng đừng can thiệp, chúng lớn rồi."
Vương Ngọc Lam cảm giác mình nghẹn tức, người trước mắt là Tư lệnh, không có bất cứ chỗ đứng nào cho bà trong trận chiến này. Suy nghĩ hai ngày, cuối cùng nghĩ thông. Bà không có ý kiến về dáng dấp Trần Hiểu Sắt, quá xinh đẹp. Tính tình cũng hơi không phải làm chuyện xấu, nếu là mặt dưa héo thì bà thật nhìn chướng mắt. Không biết tác phong của cô như thế nào, có trong sạch không. Nhưng tuổi trẻ nghĩ ngắn, gặp nhau không tới một hai lần, bà cũng không cần biết.
Bà gọi điện cho Liên Hạo Đông, muốn anh dẫn cô về nhà một lần, chỉ cần không có vấn đề gì nghiêm trọng thì bà sẽ cho cô vào cửa.
Trương Thiểu Vân lại tới trước, chọc giận bà lần nữa. Cô ta diễn rất uyển chuyển, nói: "Dì, có chuyện con muốn nói cho dì nhưng dì có thể không tức giận không?"
Vương Ngọc Lam vốn áy náy với Trương Thiểu Vân, bây giờ nghe cô ta nói thân thiết như vậy thì càng cảm thấy sai. Hai cô gái nhà họ Trương này lại không ai gả vào, thật là đáng tiếc. Bà vuốt tay cô ta, hỏi: "Có chuyện gì cứ nói, dì không giận đâu. Dì cũng không để ý nhiều như vậy."
Trương Thiểu Vân cầm tờ báo bên cạnh lên, lật tới trang đặc biệt, nói với bà: "Dì, dì có quen cô bé này không?"
Bà không đeo kính, liếc một cái rồi hói: "Trời ơi, là ai vẽ vậy? Sau đó lại nhìn người trong bức tranh, nói: "Sao cô bé này nhìn quen quen nhỉ?"
Năm đó Trần Hiểu Sắt không như bây giờ. Lúc đó cô còn quá ngây thơ cho nên bà nhìn lần đầu tiên thì không nhận ra.
Trương Thiểu Vân bên cạnh giả vờ giật mình, nói: "Dì! Cô ta chính là cô bé Trần Hiểu Sắt mà Liên Hạo Đông muốn cưới mà."
Bà nghe cô ta nói thế, vội vàng đeo kính lên, nhìn thật cẩn thận, thật là hơi giống cô bé kia. Bà đọc nội dung cẩn thận một lần, càng đọc càng tức, cuối cùng bỏ kính xuống, nằm thẳng trên sô pha ấn huyệt thái dương.
Mục đích của Trương Thiểu Vân đã đạt được.
Người luôn dựa vào bề ngoài xinh đẹp làm chút chuyện thật ngu xuẩn.
Hôm đó Liên Hạo Đông về thì chạy thẳng tới chỗ Trần Hiểu Sắt, Trong lòng có quá nhiều vấn đề và tức giận. Anh muốn hỏi cho ra lẽ. Cho tới bây giờ anh không phải là người xúc động, vốn trời sinh anh có cách suy nghĩ rõ ràng. Làm nghề quân nhân mười mấy năm, anh đã luyện sở trường này tới mức lôi hỏa thuần thanh.
Cô là thế nào, anh hiểu rất rõ.
Tim anh như bị gió lạnh vù vù cắt qua đau đớn. Anh vừa đau lòng lại không nỡ tức, đương nhiên lqđ còn ghen nữa. Những thứ tình cảm bảy rẽ tám ngoặt này khiến anh khó chịu vô cùng. Đây là chuyện đụng phải khiến anh lo lắng nhất từ nhỏ tới lớn.
Anh phân tích vấn đề vô cùng mạch lạc trên máy bay.
Thứ nhất: Sao cô nhóc của anh lại tới vừa hay tới triển lãm tranh như vậy.
Thứ hai: Là ai đem bức tranh tới.
Thứ ba: Người cầm bức tranh đã đụng chạm vì với cô bé của anh.
Thứ tư: Trương Thiểu Vân tiết lộ tin tức cho mẹ mình, cô ta có liên quan thế nào tới chuyện kia?
...
Xuống máy bay, chạy tới thành phố đã h tối. Anh giấu suy đoán trong lòng, bước từng bước nặng nề đi tới nhà trọ độc thân của Trần Hiểu Sắt. Lúc đứng trước cửa nhà cô, tiếng động ồn ào bên trong đánh nát lòng tự tin tôn quý của anh.
Người đàn ông bên trong đang hôn người phụ nữ...
Những chữ những hình ảnh trên báo tràn ra như nước lũ, phá tan đầu óc vẫn luôn cơ trí của anh.
Anh muốn giết người đàn ông bên trong kia.
Anh bình tĩnh đi gõ cửa.
Tiếng giãy giụa trong nhà dừng lại, anh nghe thấy bước chân vụn vỡ của Trần Hiểu Sắt chạy đi mở cửa cho anh, sau đó anh thấy được một người mệt mỏi, xơ xác, tinh thần lúng túng. Khuôn mặt này tái nhợt tới đáng sợ, mắt cũng mất đi phong thái trước kia, tất cả chuyện này khiến anh đau lòng như vậy.
Anh từ từ đi vào trong, cô như sợ anh, lùi về sau từng chút. Trong đôi mắt tiều tụy có hai hàng lệ chảy ra, chảy theo quần áo cô, sau đó nhỏ xuống đất. Anh rất muốn ôm cô vào lòng, muốn hôn lên đôi môi khô khốc của cô. Anh khẽ lau khô nước mắt cô, khuôn mặt cô gầy gò như vậy.
Sau đó anh đi tới cạnh Tống Á.
Ấn tượng của anh với anh ta không phải đặc biệt sâu sắc. Anh vô cùng tự tin loại bỏ người này. Nhưng hôm nay xem ra anh sai lầm rồi. Người đàn ông này lại là một cao thủ.
Đối với quá khứ của Trần Hiểu Sắt, anh chưa từng hỏi, nhưng không nhắc tới không có nghĩa là anh không từng nghĩ tới.
Người đàn ông này lại dám lưu danh người phụ nữ của anh vào hậu thế, thật là to gan. Chuyện này không thể như vậy được. Bàn tay phải này không nên vẽ thứ đó, không nên sờ soạng thứ đó, càng không thể giữ được. Anh vung một đấm, chỉ dùng năm phần sức nhưng độ mạnh đủ để cánh tay anh ta tàn phế.
Đáng tiếc, anh đã đánh giá thấp tình cảm của Trần Hiểu Sắt với Tống Á. Cô ngăn cản anh, đẩy anh ta ra ngoài, mãi cho tới khi anh ta an toàn ra khỏi cửa.
Anh không muốn ra tay lần nữa, anh chỉ biết lửa giận của mình chưa phát xong.
Hơn nữa cô vẫn luôn nói lời khiên anh tức giận hơn. Anh nhất định phải đi tìm một chỗ yên tĩnh một mình, nếu không tối nay bọn họ càng nói nhiều lời tổn thương nhau hơn.
Anh ra ngoài thì xuống lầu tìm chỗ hút thuốc lá. Hút hơn nửa gói thì vứt vỏ đi, trở về Hương Sơn.