Editor: Yang Hy
Phú nhị đại chen theo kẹt cửa vào nhà phú nhất đại.
Phú nhị đại: Tôi xin lỗi nha, đập vào chắc đau lắm, nhà cậu có thuốc không? Để tôi bôi cho cậu nè.
Phú nhất đại: Cảm ơn, tôi không sao, và cũng không cần, anh có thể đi ra ngoài không?
Phú nhị đại: Khách sáo làm gì nè, thuốc nhà cậu ở đâu vậy?
Phú nhất đại: Nhà tôi không có thuốc, anh có thể đi ra ngoài không?
Phú nhị đại: Tôi thật sự rất vui vì hôm nay chúng ta đã thành công ký kết hợp tác, cậu đúng là thanh niên tài tuấn mà, à đúng rồi, phòng cho khách của nhà cậu ở đâu vậy?
Phú nhất đại:!
Phú nhị đại có bị đánh chết cũng không thể đi ra ngoài, điện thoại chìa khóa này nọ đều không mang theo, số điện thoại của đám anh em cũng chẳng nhớ được người nào, có mượn cái điện thoại cũng không gọi được.
Hôm nay hắn không biết xấu hổ đấy, thì sao hở!
Phú nhị đại véo vào đùi một cái để làm bộ nước mắt nhạt nhòa, rồi quay đầu lại nhìn phú nhất đại.
Phú nhất đại bình tĩnh ném điện thoại sang: Gọi điện cho bên bất động sản đi.
Phú nhị đại: Ồ.
Thôi xong, kế hoạch bại lộ, nằm ké giường bị thất bại rồi.
Phú nhị đại xụ mặt gọi cho bên bất động sản: Xin chào, mọi người tan làm rồi nhỉ?
Bất động sản: Chào anh, tôi là lễ tân của công ty bất động sản tiểu khu XX, để đảm bảo hiệu quả và chất lượng phục vụ, chúng tôi làm việc /, anh có vấn đề gì ạ? Chúng tôi sẽ lập tức giải quyết cho anh!
Phú nhị đại: Tôi để chìa khóa trong nhà rồi, chắc là các cô không thể…
Bất động sản: Để chìa khóa trong nhà ạ? Anh cứ yên tâm, chúng tôi lập tức cử người lên xác nhận thông tin của anh ngay, anh cho chúng tôi số tầng và số nhà của anh đi ạ.
Phú nhị đại tức giận báo số nhà của mình.
Thời buổi này hiệu suất phục vụ cao như vậy sao?
Phú nhị đại trở về ngủ một giấc, sáng hôm sau thức dậy liền bắt đầu sửa soạn cho mình trông thật lả lơi, chính là kiểu ăn mặc dị thường nhất mà ông bô của hắn đã nói.
Phú nhị đại gõ cửa nhà phú nhất đại.
Cửa mở ra.
Phú nhị đại: Tối nay tan làm rồi, cậu có muốn cùng ra ngoài uống một ly không?
Hắn hẩy hẩy cái áo để lộ ra nửa bờ vai ngọc ngà của mình.
Phú nhất đại: Không được.
Phú nhị đại: Người trẻ tuổi đừng sống cứng nhắc như vậy mà, thanh xuân của chúng ta sẽ như con chim nhỏ một đi không trở lại đó!
Hắn nháy mắt đưa tình, rồi còn cắn cắn môi nữa.
Phú nhất đại: Không được, anh tùy ý đi.
Phú nhị đại: Không phải chứ, tại sao vậy?
Thế mà trên đời này lại có người không bị rù quến bởi một bé xinh đẹp tuyệt trần như hắn.
Phú nhất đại nhìn hắn một cái, sau đó giơ bàn tay đã sưng tấy của mình lên.
Phú nhất đại: Tôi sợ mình không nhấc nổi ly rượu thanh xuân đâu.
Phú nhị đại:!.