Sài Chiêu rút tay gạt những sợ tóc ẩm ướt tán loạn trên mặt nàng, thấp giọng nói: “A Hoành của ta, kiếp này, không được rời xa ta nữa, hứa với ta …”
Nhạc Hoành bướng bỉnh quay mặt đi không đáp lại y, Sài Chiêu xoay mạt nàng lại, nặng nề nói: “Hứa với ta một câu …”
Nhạc Hoành nâng cổ hít lấy mồ hôi ướt đẫm trên ngực Sài Chiêu. “Ta… hứa với chàng.”
“Cả đời này, cũng không được rời xa ta.” Sài Chiêu bị cắn, động tác đột nhiên trở lên dồn dập, hét lên một tiếng rồi đổ sầm lên da thịt nóng bỏng của Nhạc Hoành.
“Không rời xa chàng…” cuối cùng Nhạc Hoành cũng thét ra tiếng, run rẩy trấn an người đàn ông đang vô lực lúc này: “Sẽ không bao giờ… Rời xa chàng nữa.”
Sài Chiêu thở gấp một trận, thấy vẻ mặt Nhạc Hoành đỏ lựng không chịu nổi nữa mới vội vàng nhấc người dậy, nhìn nàng chăm chú. Nhạc Hoành trước mắt tóc dài xõa tung, hai má ửng hồng đổ mồ hôi đầm đìa, ánh mắt lấp lánh tràn ngập hình ảnh của mình, đuôi lông mày đưa tình không còn vẻ ngang bướng, mạnh mẽ như xưa nữa, còn lại chỉ là tràn ngập dịu dàng.
Bỗng nhiên Sài Chiêu cảm thấy thoả mãn, lại vội vàng ôm lấy cô gái mà mình yêu mến này, hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng, khó mà rời xa.
“A Hoành.” Cứ vậy hồi lâu, Sài Chiêu trở mình nằm xuống bên cạnh Nhạc Hoành, tìm tay nàng nắm chặt lấy, như là cả đời cũng không muốn buông ra. “A Hoành, nàng nói cho ta biết, xem có phải ta đang nằm mơ không?”
Nhạc Hoành nâng cổ tay y lên, hung hăng cắn mạnh một cái, hai hàng dấu răng hằn lên, nhưng không thấy Sài Chiêu kêu một tiếng.
Sài Chiêu sâu lắng nhìn dấu răng trên cổ tay mình, trấn an cười nói: “Thật tốt, A Hoành thực sự ở bên cạnh ta…”
Nhạc Hoành nghiêng người, lông mày giãn ra nhìn thẳng vào Sài Chiêu đang âu yếm nhìn mình, khẽ giọng nói: “Đêm ở trong cốc đó, trời tối đen như mực, lại không nhóm lửa, căn bản chàng không nhìn thấy gì cả đúng không?”
Sài Chiêu cười khẽ, nâng tay Nhạc Hoành đặt vào ngực mình. “Ánh trăng như nước, những gì cần thấy thì sao có thể thoát khỏi ánh mắt của ta chứ?”
Nhạc Hoành khẽ nằm lên lồng ngực đang đập thình thịch của y, cũng không biết vì sao, vừa cùng làm xong chuyện gian nan nhất trên đời này cùng y, thực sự từ nay không bao giờ có thể rời xa y nữa, thầm nghĩ muốn cả đời này sẽ cùng y quấn quýt mãi mãi, đời đời kiếp kiếp, sinh tử không rời.
Nhạc Hoành còn chưa kịp nói gì, cánh môi Sài Chiêu đã dán lên hai gò má nóng bỏng của nàng, mạnh mẽ vuốt ve lưng ngọc đang còn ẩm ướt của nàng, lại đem Nhạc Hoành đặt dưới thân.
Thân thể mới bị khai phá của Nhạc Hoành có chút đau đớn, nhưng nhớ tới bộ dáng nín nhịn mấy ngày nay của Sài Chiêu thì lại có chút mềm lòng, nghênh đón cơ thể nóng cháy đầy si mê của y, nhưng mà lúc này đây, Sài Chiêu lại muốn nàng lâu hơn rất nhiều so với nàng nghĩ. Khi ấy Nhạc Hoành mới hiểu được nhu cầu của đàn ông là vô đáy, nàng khóc thành tiếng cầu xin y nhanh một chút, nhưng y lại thâm tình ôm lấy cơ thể đang run rẩy của nàng khàn giọng nói: “A Hoành ngang bướng như vậy mà giờ đây cũng đã mở miệng cầu xin ta sao?”
Nhạc Hoành cắn môi, hai chân vắt lên thắt lưng Sài Chiêu giống như cành rong biển trôi dạt đang bấu víu. Sài Chiêu nghe tiếng kêu như là đau đớn lại tựa như vui thích của nàng, trong lòng cũng cảm thấy áy náy nhưng lại không thể kìm nén được dục vọng sớm đã sôi trào, cứ thế cuối cùng khi đã lên đỉnh, y vui sướng cúi đầu hét một tiếng, thật sâu lưu lại dấu ấn yêu thương chân thành trong thân thể nàng.
Đêm nay, hai người đều không ngủ. Sài Chiêu nhặt khăn bên giường nhẹ nhàng lau thân thể đang đầm đìa mồ hôi của Nhạc Hoành, nén ý nghĩ muốn hôn nàng trong đầu, chỉ dán môi vào hai gò má mềm mại của nàng.
Nhạc Hoành thấy trượng phu tóc dài ướt đẫm dính bên tai, giơ tay vén ra sau vành tai cho y. Sài Chiêu dang tay ra ôm chặt lấy nàng, thấy nàng không còn chút kháng cự như ngày xưa nữa, lòng tràn ngập thoả mãn, trong lòng cũng bình yên lạ thường.
Yên tĩnh như vậy một lát, Sài Chiêu dùng ngón tay vuốt xuôi những sợi tóc tán loạn cho Nhạc Hoành, lại nhặt khăn lên nhẹ nhàng lau mồ hôi mới rịn trên lưng nàng, vẻ mặt hết sức tự nhiên.
“Mẫu thân từng nói với ta.” Nhạc Hoành dán chặt vào người trượng phu, nói: “Vào Sài gia, làm thê tử của chàng, phải biết chăm sóc chàng thật tốt, hầu hạ chàng… Nhưng lúc này, sao đổi lại là chàng…”
Sài Chiêu khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Nhạc Hoành, dịu dàng nói: “Sài thiếu chủ ta cũng không dễ hầu hạ gì, cho dù là bọn Vân Tu hay hạ nhân trong phủ cũng thế, ai mà không được lòng ta đều khổ. Nhìn nàng cũng biết nàng không làm được mấy việc, so với việc hầu hạ không vừa ý ta, chẳng thà để ta chăm sóc nàng cho tốt còn hơn, Nhạc tiểu thư ạ…”
Nhạc Hoành nhớ tới đủ loại chuyện, trái tim nhất thời mềm nhũn, khóe mắt cũng hồng lên.
Thấy nàng có chút sầu não, Sài Chiêu vỗ vỗ tay nàng, nhìn đệm giường rối tung nói: “A Hoành, nàng nhìn xem…”
Nhạc Hoành theo tầm mắt y nhìn thấy nơi hai người triền miên hiện lên một đoá hoa đỏ thẫm. Mặt Nhạc Hoành nóng lên, cắn môi không nói gì.
“Lần trước cắt tay lấy máu, đúng là uổng phí rồi.” Sài Chiêu cố ý trêu ghẹo: “Thì ra thật sự sẽ chảy máu. A Hoành nàng còn nhớ đêm đại hôn nàng từng hỏi ta gì không?”
Nhạc Hoành thì thảo nói: “Sài thiếu chủ đã từng có nữ nhân sao?”
“Nàng đoán xem.” Sài Chiêu ung dung nói.
Nhạc Hoành cũng không đáp lại y, vuốt vuốt tóc nằm xuống cùng y, chỉ mong thời gian cứ yên tĩnh mãi như vậy, đêm này kéo dài thật lâu thật lâu. Hai người còn nói chuyện một lúc mới ôm nhau ngủ, chẳng qua chỉ chốc lát trời đã sáng, Sài Chiêu mở mắt ra, xoay người một cái ôm lấy Nhạc Hoành bên cạnh, khẽ nói: “A Hoành ta muốn mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy nàng, cả đời này, nàng cũng không thể rời xa ta được nữa.”
Mấy ngày hôm sau, tâm trạng Nhạc Hoành và Sài Chiêu đều tựa như thay đổi, mặt mày ẩn tỉnh, động tác cũng trở nên vô cùng thân thiết, không giống như trước kia, dù đã thành hôn nhưng giữa họ dù gì vẫn còn ngượng ngập.
Ngoại trừ Vân Tu biết ngọn ngành nguyên nhân, Sài Tịnh và mọi người cũng chỉ nghĩ à vợ chồng mới nên quấn quýt, trong lòng cũng vui mừng.
“Ta và nàng mới thành hôn được nửa tháng.” Sài Chiêu tỏ vẻ áy náy. “Bắt nàng vào kinh diện thánh cùng ta, nghĩ lại thấy cũng uỷ khuất cho nàng, khiến nàng phải chịu vất vả cùng ta.”
“Ai bảo chàng là…” Nhạc Hoành cười nói: “Sài thiếu chủ ngực mang chí lớn làm chi.”
Sài Chiêu ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của nàng. “Nếu nàng cam tâm tình nguyện, ta tất nhiên chỉ mong ngày nào nàng cũng ở bên cạnh ta. Lần này diện kiến thánh thượng, chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, còn phải dựa vào ta và thúc phụ bảo hộ giang sơn hộ nó, A Hoành có thể yên tâm thoải mái.”
“Nam Cung Thần, thiếu đế mới đăng cơ không lâu đó sao?” Nhạc Hoành cũng đã có lúc nghe cái tên này rồi.
“Không sai.” Sài Chiêu gật đầu nói. “Khi Sở vương Kỷ Minh đánh Đại Chu ta là lúc tiên đế đã bệnh nguy kịch, lại bị tin Kỷ Minh liên tiếp thắng trận làm cho kinh hách không thôi, không lâu sau đó liền băng hà. Thái tử Nam Cung Thần kế vị là lúc mới tuổi, nhìn chung cả triều văn võ, không có một người có thể thay Nam Cung gia tộc chống lại Kỷ Minh…”
Nhạc Hoành như là hiểu ra, cười nói: “Tiên đế Nam Cung Thương nghe lời kẻ gian, kiêng dè Sài gia. Nhưng tân đế đăng cơ đế vị không vững, tất nhiên là sợ không giữ được ngai vàng sợ Sài vương phủ quật khởi. Nếu ta đoán không sai, thúc phụ chàng mấy năm nay mặc dù không ở triều đình, nhưng ở trong triều nhất định là có chút thế lực cho nên khuyên thiếu đế tiến lên đề bạt Sài gia ở Thương Sơn.”
“Nhạc Hoành đúng không hổ là Nhạc Hoành, cho dù là có ẩn cư thâm sơn thì suy nghĩ sâu xa cũng không đổi thay chút nào.” Sài Chiêu nói: “Nam Cung Thần hiển nhiên là không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể triệu thúc phụ hồi kinh, thúc phụ nhận nhiệm vụ quan trọng, cùng ta đánh quân Lương. Hai năm nay dốc lòng hết sức, quân Lương mặc dù lui quân, nhưng sức khoẻ thúc phụ cũng không được như trước…” Sài Chiêu lộ vẻ lo lắng. “Thiên hạ chưa bình định, thúc phụ nhất định không thể có chuyện gì được.”
Người thông minh như Nhạc Hoành, đương nhiên hiểu được ý tứ của phu quân, Sài Dật tung hoành hơn năm mưu kế và uy dũng không thể khinh thường, tuy Sài Chiêu là con của Sài Tuyên, nhưng nhiều năm ẩn cư cũng không tích góp được lực lượng nào, cho dù mấy năm nay chiến công hiển hách, nhưng trong hàng ngũ quần thần của triều đình vẫn là tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm. Nếu Sài Dật có chuyện, chỉ sợ Sài Chiêu lúc này một cây làm chẳng lên non, khó có thể đứng vững ở Đại Chu.
“Thân thể thúc phụ như vậy mà vẫn không quên trù tính cho Sài gia.” Sài Chiêu ôm lấy vai Nhạc Hoành, cúi đầu buông tiếng thở dài. “Tô thái uý Tô Thuỵ Thuyên kia nếu là năm trước làm gì có chuyện ông ta bước chân vào cửa Sài vương phủ chứ?”
“Chàng phò mã không làm, hiền tế của Tô gia cũng không, lại một mực đòi cưới một nữ thợ săn không chút nền tảng của Chu Quốc, chắc là làm thúc phụ thất vọng rồi.” Nhạc Hoành cố ý nói.
“Thúc phụ thật lòng muốn ta cưới các nàng ta?” Sài Chiêu nhìn thẳng vào mắt Nhạc Hoành, đầy ẩn ý: “Mới vừa rồi khen A Hoành thông minh, sao giờ lại ngốc thế không biết?”
Nhạc Hoành nhíu mày lắc đầu. “Đúng là không biết đùa, chả trách quận chúa nói không ai chịu được chàng.”
“Quận chúa thực sự nói như vậy?” Khoé môi Sài Chiêu cong lên. “Ngay cả kiều thê của ta nàng cũng không chịu nổi ta sao?”
Nhạc Hoành dọn dẹp đồ đạc không thèm để ý Sài Chiêu. Sài Chiêu từ phía sau ôm lấy nàng, dán vào đầu vai nàng nói. “A Hoành nhắm mắt lại, ta có thứ này cho nàng.”
Nhạc Hoành chần chừ nhắm mắt lại, không biết Sài Chiêu muốn làm gì.
Chỉ một lát sau, Sài Chiêu nhẹ nhàng bước tới, thấp giọng nói: “Đừng mở mắt, giơ tay ra đây.”
Nhạc Hoành từ từ đưa tay ra, tìm thấy cổ tay Sài Chiêu, theo đầu ngón tay y nàng chạm vào một vật lạnh như băng… đó là cảm giác khi chạm phải vật kim loại.
Nhạc Hoành mở mắt ra, đập vào mắt là một cây cung chói loá được Sài Chiêu nắm trên tay, nhìn kỹ lại, ngay cả văn tự khắc trên cánh cung cũng giống y như cây cung mà nàng mang theo người ở Thương Châu.
“Đây là…” Nhạc Hoành kinh ngạc vuốt ve tên vàng. “Đây là đồ của ta?”
Sài Chiêu đem cây cung nhét vào tay Nhạc Hoành, khẽ vỗ về mặt nàng nói: “Ta hứa với nàng, những gì bị Kỷ Minh cướp đi ta nhất định sẽ mang trả lại cho nàng. Nhưng A Hoành không thể thiếu cung bên người được, cho nên dựa theo trí nhớ ba năm trước khi ta mới gặp nàng nhìn thấy cây cung ta liền sai Vân Tu tìm phường luyện binh khí mà làm lại. Tuy rằng so với cây cung cha nàng làm ra còn kém xa, chỉ mong nàng hài lòng là tốt rồi.”
Nhạc Hoành nhất thời nghẹn ngào, mắt lấp lánh nước mắt, nàng như nhớ lại ngày đó, cây cung bắn ba mũi tên vàng bay cắt qua phía chân trời.
Nhạc Hoành ngây người, bên tai vang lên tiếng cánh chim bay đi vừa quen thuộc lại xa xôi, nàng vừa nâng tầm mắt liền nhìn thấy Sài Chiêu im lặng không nói, hiểu ra tất cả nói: “Ngày đó… trong rừng rất lâu rất lâu không thấy bóng dáng chim chóc… Là chàng? Là chàng huýt sáo gọi chúng? Đúng là chàng rồi…”