“Tài bắn cung kinh thế của đại tiểu thư Nhạc gia làm cho ta được mở rộng tầm mắt.” Sài Chiêu cười ẩn ý: “Tại hạ có thể đuổi chim giúp Nhạc tiểu thư là vinh hạnh của tại hạ.”
Nhạc Hoành nắm chặt cung vàng ôm lấy Sài Chiêu, mắt rưng rưng nhưng lại cười ra tiếng.
———–
Lập xuân, thúc cháu Sài gia cùng Nhạc Hoành và Vân Tu vào kinh diện kiến thánh thượng.
Huy Thành – kinh đô Chu Quốc – cách xa Vân Đô hai trăm dạm đường, đối với đám người Sài Chiêu mà nói cũng không mấy khó khăn gì, nhưng đối với Sài Dật sức khoẻ ốm yếu mà nói chuyến này khó đi vô cùng. Lộ trình vốn chỉ năm ba ngày nay mọi người đã phải đi tới bảy ngày mới đến nơi.
Thấy đã đến ngoài cửa thành Huy Thành, Vân Tu có chút lo lắng nói: “Bữa trước đã nhờ Tô thái uý nhắn với hoàng thượng nói hôm kia chúng ta sẽ tới kinh thành, nay đã chậm mất hai ngày, không biết hoàng thượng có tức giận không?”
Sài Chiêu quay đầu lại nhìn sắc mặt tiều tuỵ của Sài Dật, trấn định nói: “Thân thể thúc phụ không được khoẻ, sao có thể đi nhanh được? Hoàng thượng cùng triều thần cũng nên thông cảm mới phải, trước tiên cứ vào thành rồi nói sau.”
Sài Dật biết đã chậm trễ mấy ngày, nhất định không chịu nghỉ ngơi, mới vào Huy Thành đã vội vàng đi thẳng vào hoàng cung. Nhạc Hoành cúi đầu nhìn quần áo phong trần bụi bẩn trên người mình, kéo Vân Tu hỏi: “Ngươi nhìn ta mà coi, ăn mặc thế này có thể đi gặp mặt thánh thượng sao?”
Vân Tu lo lắng cho Sài Dật, lại là một tên đàn ông thô lỗ thì sao mà suy nghĩ nhiều vậy được, liếc qua mấy cái nói: “Thiếu phu nhân có thế nào cũng ổn hết…”
Nhạc Hoành bán tín bán nghi phủi phủi mái tóc xơ xác của mình, lại phủi bụi đất trên người xong thì im lặng đi theo phía sau Sài Chiêu.
Hoàng cung Huy Thành.
“Thúc cháu Sài gia đã vào đến Huy Thành sao?” Công chú Sơ Vân – Nam Cung Yến đặt quân cờ trên tay xuống, mắt phượng trợn tròn xoe, nói: “Có chuẩn bị tiến cung ngay không?”
Tô Tinh Trúc đang đánh cờ cùng công chúa, im lặng khẽ phất tay áo, cười nói: “Trưởng công chúa, xem ra Sài gia này càng lúc càng tuỳ tiện. Trước đây Sài Dật nói với cha ta là hai ngày trước phải vào kinh rồi, hôm đó hoàng thượng và trưởng công chúa bỏ biết bao nhiêu việc để đợi người nhà họ Sài cả ngày, nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy đâu. Hôm nay… Ngài nói là sẽ đánh với Tinh Trúc bảy ván cờ để phân định thắng thua, nay mới có hai ván, có phải vẫn tiếp tục không chứ?”
Sắc mặt Nam Cung Yến có chút âm trầm, đẩy bàn cờ ra nói: “Còn có thể không đi nghênh đón Sài gia sao? Không phải trưởng công chúa ta và hoàng thượng vẫn phải dựa vào sự che chở của Sài gia sao. Đi thôi, đi đón Sài vương gia và Sài thiếu chủ thôi…” Nói xong lại đi đến bên cạnh cung nữ thân tín nói: “Mau đi đánh thức hoàng thượng đang nghỉ trưa dậy đi.”
“Hoàng thượng mới vừa ngủ thôi ạ…” cung nữ sợ hãi đáp.
Nam Cung Yến buồn bực nói: “Nói với hoàng thượng, người của Sài gia đến, nếu nó còn tham ngủ thì ngôi vị hoàng đế này của nó có muốn giữ cũng không nổi nữa.”
Cung nữ không dám nhiều lời nữa, sợ hãi lui xuống.
“Hoàng Thượng còn nhỏ, đừng dọa hắn.” Tô Tinh Trúc khẽ khuyên một câu.
“Bởi vì còn nhỏ...” Nam Cung Yến cắn môi, không cam lòng nói: “Thúc cháu Sài gia tựa như hổ sói nhìn chằm chằm giang sơn của họ Nam Cung, không thể không cẩn thận được. Chỉ mong hoàng thượng mau lớn lên có thể tự mình chấp chính bản cung mới có thể an tâm được.”
“Hai năm nay sức khoẻ của Sài Dật cũng không tốt lắm.” Tô Tinh Trúc ghé sát vào tai Nam Cung Yến nói. “Lần đi Vân Đô này ta cũng gặp, theo như Tô Tinh Trúc thấy… Sài Dật cũng lực bất tòng tâm…”
“Sài Dật tuổi cao sức yếu nhưng vẫn còn Sài Chiêu.” Nam Cung Yến nhíu nhíu mắt phượng.
“Sài Chiêu cũng không phải là con ruột của Sài Dật.” Tuy nói thế nhưng giọng Tô Tinh Trúc không dám khẳng định cho lắm. “Mặc dù hắn là thượng tướng nhưng chưa phong vương, dựa theo tổ lệ, hắn cũng không thể thừa kế tổ vị của Sài Dật, nếu ngày nào đó ông ta cưỡi hạc quy tiên, Sài Chiêu chỉ là kẻ tứ cố vô thân, khó thành đại sự…”
“Nếu thực sự như thế thì tốt rồi.” Nam Cung Yến ngắm dung nhan tựa như châu ngọc của Tô Tinh Trúc, chép miệng nói: “Bản cung còn nhớ… ngươi cũng không ghét Sài Chiêu lắm mà. Xem ra đàn bà đúng là đàn bà, ghen tỵ đứng hàng đầu, không chiếm được thì chỉ còn căm giận.”
Tô Tinh Trúc cũng không chấp nhặt, vẻ mặt tự nhiên nói: “Trưởng công chúa tâm tư thông tuệ, tất nhiên hiểu được suy nghĩ của Tinh Trúc, cũng như Tinh Trúc hiểu được tâm ý của công chúa vậy.”
Hai người nhìn nhau giằng co một lát, thong thả đi về phía đại điện.
Ngoài cửa cung, Sài Chiêu vội vàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước nhanh về phía Sài Dật đã suy yếu đỡ lấy ông. Sài Dật khó nhọc dựa vào Sài Chiêu, gian nan trở mình xuống ngựa.
Cách đó không xa Vân Tu nhíu chặt mày nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Sài Dật, Nhạc Hoành đến gần Vân Tu nói: “Hắn vẫn chăm sóc thúc phụ như vậy sao?”
Vân Tu gật đầu nói: “Ta cùng thiếu chủ đi theo vương gia, thiếu chủ phụng dưỡng vương gia là thật lòng thật dạ, mọi chuyện đều nghĩ cho sức khoẻ của vương gia.”
Sài Dật búi lại mũ ô sa nạm vàng trên đỉnh đầu, ho khan vài tiếng nói: “Bổn vương như vậy diện kiến thánh thượng có gì không ổn không?”
Sài Chiêu lui ra phía sau vài bước nhìn nhìn, cúi đầu nói: “Tuy là bụi đất đầy mặt nhưng không có gì là không ổn cả.”
“Vậy là tốt rồi.” Sài Dật nhìn Nhạc Hoành, cười nói: “Con nhìn A Hoành mà coi, phải chịu vất vả với chúng ta, một cô nương mà ngay cả xiêm y cũng không kịp thay đã phải theo chúng ta tiến cung rồi.”
Sài Chiêu quay đầu lại nhìn, trìu mến nói: “A Hoành vốn xuất thân con nhà võ tướng, có thể theo kịp bước chúng ta, trên đường đi chịu nhiều khổ cực nhưng không oán giận nửa câu.”
“Hoàng Thượng tuyên sài Vương gia, Sài tướng quân vào điện!”
Sài Chiêu phủi phủi vạt áo, kêu: “A Hoành, Vân Tu, đi thôi.”
Hoàng cung Chu Quốc rộng lớn lộng lẫy cũng không làm cho Nhạc Hoành cảm thấy sợ hãi, chẳng qua là nhớ lại lần diện thánh trước đó, hình ảnh đó tựa như mới ngày hôm qua, khó tránh khỏi có chút cảm giác thổn thức. Sài Chiêu dường như cũng nhớ tới điều gì, xoay người tìm Nhạc Hoành, tuy là không tiện kéo nàng đến bên cạnh mình nhưng chỉ một ánh mắt ấm áp đã an ủi nàng rất nhiều.
Nhạc Hoành mỉm cười đáp lại phu quân, tuy không nói nhưng trong lòng đã sớm hiểu.
Cậu bé ngồi trên ngai vàng không kìm được ngáp một cái, có vẻ sốt ruột nói: “Đại hoàng tỷ, sao bọn họ còn chưa đến, trẫm mệt quá, muốn nhanh về ngủ thôi.”
Nam Cung Yến trợn mắt lườm đệ đệ: “Còn nhớ đại tỷ đã dạy đệ thế nào không? Nhất thời đừng có quên.”
Thiếu đế Nam Cung Thần mở lớn mắt, phấn chấn nói: “Trẫm nhớ. Đại hoàng tỷ đã nói với trẫm, Sài vương gia còn mang theo một người có tài bắn cung cao siêu đến gặp trẫm, đúng không.”
“Đúng …” Nam Cung Yến đáp. “Hoàng Thượng còn nhớ là được rồi, nhưng ngàn vạn lần không được quên những gì đại tỷ đã dạy ngươi.”
“Sài Vương gia, Sài tướng quân đến!”
Nam Cung Yến ngồi thẳng người, im lặng vuốt khăn lụa trên tay. Sau bức bình phong bên đại điện, cách một bức cẩm trướng Tô Tinh Trúc nhìn chằm chằm phía ngoài điện.
Mấy bóng người dần dần tiến gần, sau đó đồng loạt cúi đầu quỳ xuống đất. “Thần Sài Dật, cùng chất nhi Sài Chiêu khấu kiến hoàng thượng và trưởng công chúa!”
Nam Cung Thần vươn cổ nhìn mấy người, dừng một chút có vẻ mất hứng nói: “Hoàng tỷ lừa đệ, hoàng tỷ lừa đệ.”
Nam Cung Yến vội la lên: “hoàng thượng nói gì thế? Còn không mau truyền Sài vương gia đứng dậy.”
Mấy người Sài Dật vẫn không nhúc nhích, Nam Cung Thần dậm chân nói: “Đại hoàng tỷ nói gì mà có thể gặp người có tài bắn cung khinh thế, ba người đây trẫm đều đã gặp qua nhiều lần, còn lại chỉ là một nữ nhi, nàng ta có thể làm được gì chứ, làm gì có ai có tài bắn cung chứ?”
Lời vừa nói ra, Sài Chiêu nâng mắt nhìn Nam Cung Yến, Nam Cung Yến rùng mình, vội nói: “Sài vương gia và Sài tướng quân mau đứng dậy, hoàng thượng mới ngủ trưa dậy, còn đang nói mơ, mau mau đứng dậy.”
Sài Chiêu đỡ Sài Dật dậy, vẫn duy trì im lặng như trước.
Nhạc Hoành nghe những lời chối tai của Nam Cung Thần, sau đó nghĩ lại bất quá hắn cũng chỉ là đứa trẻ tuổi non nớt, cũng không buồn so đo với hắn nữa. Ngược lại ngắm Sơ Vân công chúa Nam Cung Yến ngồi bên cạnh hắn, mặt mày đoan trang, làn da trắng muốt, dung nhan xinh đẹp, nhưng đôi mắt phượng không giấu được vẻ suy tính sâu xa, làm cho người ta khó có thể đến gần.
Nam Cung Yến ngắm Nhạc Hoành một lượt, thấy thân nàng mặc một chiếc áo khoác lông cừu trắng, bên trong vận váy vàng nhưng không mất đi vẻ lanh lợi, cho dù là mặt đầy bụi đất, không chút son phấn nhưng vẫn tươi đẹp như hoa, thanh lệ xinh đẹp nho nhã, đôi mắt bình thản mang theo vài phần anh khí, toát lên vẻ đoan trang uy nghi của con nhà tướng, vẻ mặt ung dung quan sát triều đình, không có chút kinh sợ nào.
“Nhạc Hoành ở Thương Châu?”
“Nàng ta chính là Nhạc Hoành, con gái của Tĩnh quốc công Nhạc Thịnh?”
Triều đình vang lên lời bàn tán xì xào, hơn chục đôi mắt nhìn chằm chằm Nhạc Hoành đang đứng bất động trên điện. Sài Chiêu dùng ánh mắt có chút không vừa ý liếc nhìn đám quần thần, những người bị nhìn lướt qua đều cúi đầu không dám nói gì nữa.
Nam Cung Yến cúi đầu hắng giọng một tiếng, Nam Cung Thần lè lưỡi, ra vẻ trấn định nói: “Sài Vương gia, nghe Tô thái úy nói thân thể khanh có bệnh, không biết đã khá hơn chưa?”
Sài Dật chậm rãi nói: “Lão phu mấy ngày vội vàng thúc ngựa tới kinh thành diện kiến thánh thượng, hoàng thượng thấy sức khỏe lão phu thế nào?”
Nam Cung Thần mở lớn mắt xem xét, nhếch miệng cười nói: “Trẫm thấy Sài vương gia vẫn còn khỏe mạnh lắm.”
“Cũng có thể cho là vậy.” Sài Dật vuốt râu cười nói. “Lão phu còn phải thay hoàng thượng bảo hộ giang sơn, mở mang bờ cõi, sao thân mình lại có bệnh được.”
“Mở mang bờ cõi!?” cả đại điện lại một trận xôn xao.
“Vậy làm phiền Sài vương gia rồi!” Nam Cung Thần tất nhiên nghe không hiểu gì, quay đầu nhìn Nam Cung Yến.
“Chu Quốc hùng cứ phương bắc hơn mười năm, mà nay vừa mới đánh lui cường địch, sức dân không tránh khỏi tổn hại…” Nam Cung Yến vo chặt khăn lụa nói: “Mở mang bờ cõi? Bản cung không biết Sài vương gia ý muốn nói gì.”
Sài Dật nhìn một lượt quần thần xung quanh, con ngươi sắc lạnh không chút trốn tránh nói: “Bổn vương lần này vào kinh, mục đích là cầu mong hoàng thượng hạ chỉ cho phép quân đội Sài gia khởi binh diệt Lương.”
“Diệt Lương?”
“Giang sơn Đại Chu của Nam Cung gia còn chịu đựng được sao?” Nam Cung Yến buồn rầu nói. “Sài vương gia đang nói dỡn chăng.”
“Bản vương đứng trước mặt thánh thượng và trưởng công chúa sao mà dám nói dỡn chứ?” Sài Dật khẽ ho một tiếng.
“Không thể nào.” Thái phó Lạc Tân lên tiếng nói: “Con sâu trăm chân, dù chết cũng không ngã. Lương Quốc mặc dù bại, nhưng Đại Chu ta cũng tổn hại nghiêm trọng, lại đánh Lương, có vẻ là sai lầm, Đại Chu ta khó mà yên ổn, lão thần không tán thành.”
Sài Chiêu nghiêng sườn mặt liếc qua nhìn Lạc thái phó: “Lương Quốc hùng mạnh, nếu như có vài năm để nghỉ ngơi và hồi phục, chuyện Kỷ Minh ngóc đầu dậy là không khó, họ Kỷ diệt hai nước thống nhất thiên hạ không khó nhìn ra, sao có thể có chuyện yên ổn ngủ say được. Lạc thái phó đợi đến khi Kỷ Minh đánh đến Huy Thành mới hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.”
Tuy rằng lời Sài Chiêu nói khá bình thản nhưng người nghe được đều thấy kinh hãi, hai phía nhìn nhau nhất thời không dám lên tiếng. Lạc Tân thấy không ai ủng hộ mình, vội vàng nhìn về phía Tô Thuỵ Thuyên, Tô Thuỵ Thuyên cúi đầu lảng tránh ánh mắt xin giúp đỡ của ông ta, Lạc Tân nhất thời biến sắc.
“Thống nhất thiên hạ?” Nam Cung Thần thấp giọng nói. “Ý của Sài tướng quân à muốn thay trẫm thống nhất thiên hạ sao?”
Sài Chiêu tiến lên vài bước quỳ một gối xuống đất. “Chỉ cần hoàng thượng ra lệnh một tiếng, thuộc hạ muôn chết không từ, thay hoàng thượng tranh giành thiên hạ, trở thành vị hoàng đế ghi danh thiên cổ.”