Vân Ngữ Tịch bất ngờ, không ngờ Phong Tiêu lại muốn cô đến tập đoàn NY.
Cả hai rơi vào trầm mặc.
Phong Tiêu không vội, nhàn nhã ăn hoành thánh, tuy cúi đầu nhưng vẫn liếc nhìn Vân Ngữ Tịch.
Khoảng hơn năm phút sau, Vân Ngữ Tịch từ chối lời đề nghị.
Tuy tập đoàn NY là nơi rất nhiều người muốn chen chân vào, nhưng cô tự hiểu mình chưa đủ năng lực để đến đó làm.
"Em là đang sợ có ai đó hiểu lầm?" - Phong Tiêu sắc bén hỏi.
Vân Ngữ Tịch trầm mặc, xem như thừa nhận.
"Không sao, tôi cũng không miễn cưỡng em." - Anh buông đũa xuống, lấy nước hoa từ trong túi ra: "Cái này em không cần cự tuyệt, vốn là người khác cho tôi, coi như trả cho tô hoành thánh này đi."
Nói xong, anh đặt chai nước hoa vào tay cô rồi rời đi.
Vân Ngư Tịch nhìn đồ trong tay, lại nhìn người rời đi, trong nhất thời không biết nên nói gì.
Người đi tới cửa chợt quay đầu lại, anh đưa tay xoa lên đầu cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt cô: "Tôi phát hiện ra một thứ."
Trong lòng Vân Ngữ Tịch căng thẳng, anh ta đã nhớ được sự kiện hôm say rượu sao?
"Thật ra… thật ra chỉ là hiểu nhầm thôi, tôi không cố ý đâu…" - Vân Ngữ Tịch bối rối giải thích.
Phong Tiêu nhạy bén lập tức nhận ra cô đang muốn nói tới điều gì, chỉ là chuyện đó tạm thời anh chưa muốn mang ra nói.
Cặp mày rậm nhíu lại trên gương mặt đẹp trai tuấn tú: "Hiểu nhầm gì vậy? Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm thấy em có chút tránh né tôi, trước kia chúng ta đã từng gặp gỡ sao?"
Hả? Vân Ngữ Tịch nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, anh ta không phải đang nói đến chuyện hôm say rượu sao?
"Tôi từng hỏi thư ký của tôi, nếu một người đàn ông lạ mắt lấy điện thoại di động của môt người phụ nữ mà không có lý do rõ ràng, liệu người phụ nữ ấy có tức giận không? Em nghĩ họ sẽ nói gì?’
Vân Ngữ Tịch không muốn trả lời.
Bởi vì cô cũng từng nhiều lần nghĩ đến chuyện này.
Mọi người hầu hết đều sẽ rất tức giận, nhưng cô lại không làm gì, để cho anh giữ điện thoại của mình.
“Bọn họ nói nếu ai chạm vào điện thoại di động của mình thì sẽ lất đôi giày cao gót 7 phân đập vào mặt người đó.”
Ngoài ra Trương Mỹ Kỳ còn nói, điện thoại là chồng của cô ta, ai đụng vào thì sẽ giết ngay lập tức.
Trong điện thoại đều có rất nhiều thông tin riêng tư, nếu có một người lạ chạm vào, người tính tình ôn hòa sẽ giật lại, còn người nóng tính sẽ trực tiếp đánh người.
Còn thái độ của Vân Ngữ Tịch danh cho anh thật là khác lạ, chỉ là anh hiểu rõ lý do.
“Hơn nữa, mỗi lần em nói chuyện với tôi mặc dù cố ý giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt nhìn tôi không có chút nào xa lạ..”
“Phong tông, anh nghĩ nhiều rồi.” - Cô không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể chống chế như vậy.
Ánh mắt cũng không nhìn Phong Tiêu, chỉ nhìn vào chiếc nút áo thứ ba trên ngực anh, suy nghĩ về biện pháp đối phó.
Cô không biết Phong Tiêu đột nhiên nói nhiều như vậy là có ý gì?
“Điều kỳ lạ nhất đối với tôi chính là em cũng quen thuộc đối với Tống Hiểu Minh, chẳng lẽ là do trước kia cậu ấy đến tìm Lưu Huyên Huyên nên em biết sao?”
“Có lẽ…”
Cảm giác bị Phong Tiêu áp bức quá mạnh mẽ, khiến cô có chút căng thẳng, trong dạ dày có chút đau đau.
"Vân Ngữ Tịch, tôi không biết từ khi nào em trở nên bất an, có những việc thật sự khó giải thích, nhưng nếu một ngày nào đó em muốn nói cái gì, tôi nguyện ý nghe." - ảm giác bị Phong Tiêu áp ức quá mạnh mẽ, khiến Phong Tiêu thu tay lại, bước hai bước, đi đến cái tô đặt cạnh TV, lấy một viên kẹo Tiểu Bạch đặt vào tay Vân Ngữ Tịch: "Thật là quen thuộc, em thật sự đúng là không hề thay đổi."
Để lại một câu khó hiểu, lần này anh rời đi không quay lại.
Anh vốn định nói thêm vài câu, nhưng nhìn thấy vấn đề đường huyết của cô lại kéo đến, đôi lông mày mỏng hơi nhíu lại chịu đựng, anh cuối cùng cũng không nói hêt những lời còn lại.
Anh nhớ rõ ràng khi anh đi siêu thị với cô, những cô gái khác đều mua đồ ăn nhẹ, chỉ có cô lại mua sữa bò và một túi kẹo lớn, lúc đó anh còn cười nhạo cô lớn như vậy còn thích ăn kẹo.
Cô chỉ mìm cười giải thích, nếu quá căng thăng hoặc quá bận rộn quên ăn cô sẽ rất dễ hạ đường huyết.
Cho nên cô luôn giữ sẵn kẹo bên cạnh.
Không nghĩ lời nói của anh lại khiến cho cô cảm thấy căng thẳng
Vân NGữ Tịch cầm lấy viên kẹo, đứng đó hồi lâu không nhúc nhích.
“Giấc mộng kia có khả năng là sự thật hay không?
Vân Ngữ Tịch cảm thấy mình trở nên có chút nghi hoặc, lời của Phong Tiêu vừa rồi, khiến cho cô suy nghĩ quá nhiều.
Viên kẹo này chính là mấu chốt khiến cô bị sốc.
Trong khoảng thời gian này, cô luôn tự nhủ rằng nửa năm kỳ lạ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng bây giờ một số điều trong giấc mơ đã thành sự thật.
Nó có thật sự là một giấc mơ?
Những gì Phong Tiêu nói hoàn toàn chính xác, tuy cô đang cố giữ khoảng cách nhưng cô không hề cảm thấy xa lạ với Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh.
Giấc mơ đan xen hiện tại, cô coi bọn họ như là những người bạn.
Buổi sáng hôm sau, tin tức giải trí nổi lên ông chủ công ty giải trí Tống Hiểu Minh hẹn hò một cô gái bí ẩn.
Chỉ là mọi người cũng không quá kinh ngạc, ngoại hình và năng lực của người đàn ông này luôn có rất nhiều tin tức hẹn hò với các minh tinh.
Chỉ là lần này, người phụ nữ kia bị làm mờ đi gương mặt, trước kia chưa từng có chuyện đó xảy ra.
Lưu Huyên Huyên nhìn thấy tin tức này, ánh mắt có chút biến động.
"Lưu mỹ nhân mới sáng sớm đã gọi cho tôi rồi, nhớ tôi sao? - Tống Hiểu Minh thản nhiên trêu chọc.
"Anh theo đuổi Ngọc Dao, là thật hay giả." - Lưu Huyên Huyên đi thẳng vào vấn đề.
"....!là thật." - Tống Hiểu Minh im lặng vài giây rồi trả lời.
Trái tim Lưu Huyên Huyên siết lại đau đớn, cô thích anh nhiều năm như vậy chắc chắn anh đều biết.
Mặc dù anh luôn trêu chọc cô, nhưng lời nói đều rất mờ hồ.
Nhưng cử chỉ và hành động của anh đối với cô đều giống như một quý ông lịch lãm, không hề có chút mập mờ như những cô gái mà anh qua lại bên ngoài.
Cô cứ nghĩ rằng mình đặc biệt, mặc dù có thể cô chưa dành được trái tim anh.
Lần đó đi tiệc, Tống Hiểu Minh hơi quá ly, cô liền đưa anh về nhà.
Hai người gần như đi quá giới hạn, nhưng cuối cùng anh đẩy cô ra và nói một điều khó hiểu: "Không phải cô ấy."
Cô ấy là ai? Điều đó khiến Lưu Huyên Huyên ghen ghét và gần như nổi điên, cô gái nào lại may mắn như vậy, để một nam nhân phong lưu phải giữ mình vì cô ấy.
Bây giờ cuối cùng Lưu Huyên Huyên cũng hiểu rõ.
Thì ra là như thế.
"Anh có chắc là anh yêu cô ấy không?" - Lưu Huyên Huyên đầy hận ý nói.
"Chắc chắn." - Lần này giọng nói của Tống Hiểu Minh tràn đầy kiên định.
"Vậy chúc anh hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Hai câu nói cuối cùng như đang ngầm khẳng định một điều.
Cô sẽ từ bỏ tình cảm mà cô dành cho anh nhiều năm qua.
Và anh cũng hủy bỏ tất cả ảo tưởng của cô dành cho anh trong một đoạn thời gian thật dài.
Đời người có bao nhiêu cái chín năm… vậy mà cô lại bỏ mất chín năm trong vô vọng.
Lưu Huyên Huyên đứng trước cửa kính văn phòng, nhìn thành phố Nam Dương thay đổi trong chín năm, chỉ có lòng cô là chưa từng thay đổi.
Cô hiếm khi gọi cho Phong Tiêu, nhưng lần này lại bấm số.
"Honey, anh biết em nhớ anh phải không?" - Một giọng người nước ngoài vang lên bên kia điện thoại.
Lưu Huyên Huyên tức đến đen mặt đi: "Anh sao còn chưa về nước đi."
"Honey, em đừng như vậy, em còn chưa đồng ý gả cho anh, anh sao có thể rời đi." - Một câu nói khiến đối phương lập tức muốn đánh người.
"Nói tiếng người đi."
Lưu Huyên Huyên nhìn không được muốn cúp máy, liền nghe giọng nói của Phong Tiêu truyền đến.
"A Tiêu, cậu không thấy điều này rất bá đạo sao, đêm qua tôi mới xem trong phim, vừa học được." - Lý Tử Mộc cũng là Jack đang dùng vốn từ ít ỏi của mình giải thích.
Phong Tiêu: "..."
Một người đàn ông ngoại quốc lại mê mẫm những bộ phim thần tượng và lần nào nói chuyện với gia đình cũng muốn bàn luận về những bộ phim đó.
"Đưa điện thoại cho Phong Tiêu." - Lưu Huyên Huyên gằng giọng.
"Honey, anh còn muốn nói chuyện với em."
Tâm tình vốn đã không tốt của cô bỗng trở nên u ám: "Đừng nói nhảm nữa, mau đưa điện thoại cho Phong Tiêu."
Lý Tử Mộc buồn bực đưa điện thoại di động cho Phong Tiêu, khi nãy nhìn điện thoại của Phong Tiêu nhìn thấy cô gọi đến, cứ nghĩ cô biết hắn vừa bay đến Nam Dương, nên gọi đến tìm hắn chứ.
"Có việc?" - Phong Tiêu kiệm lời.
"Thật sự là người anh tìm chín năm qua không phải Diệp Ngọc Dao?"
"Ừm." - Tuy rằng anh không biết vì sao cô hỏi chuyện này nhưng anh cũng không có ý định giấu giếm.
"Sao anh lại chắc chắn người đó không phải cô ấy." - Lưu Huyên Huyên cố chấp hỏi.
"Nếu có một ngày, xuất hiện một Tống…" - Phong Tiêu liếc nhìn Lý Tử Mộc lại nói: "một người giống hệt với người cô thích xuất hiện, cô có thích người đó không?"
"Vân Ngữ Tịch và Diệp Ngọc Dao chưa bao giờ giống nhau."
Anh không trả lời ngay câu hỏi này, chỉ có một lý do khiến Lưu Huyên Huyên kích động như vậy, còn nhớ Tống Hiểu Minh đã đến công ty tìm anh và nói nếu anh không thích Diệp Ngọc Dao, thì cậu ấy sẽ theo đuổi.
Xem ra Lưu Huyên Huyên đã biết chuyện.
Việc Lưu Huyên Huyên thích Tống Hiểu Minh anh cũng có thể nhìn ra.
Nhưng nếu hai người đó không nói ra, anh cũng không phải là người thích xen vào.
Anh chỉ cho là sau này Tống Hiểu Minh sẽ xiêu lòng với Lưu Huyên Huyên hai người sẽ thành đôi, hoặc Lưu Huyên Huyên sẽ không thể lọt vào trái tim Tống Hiểu Minh, cả hai sẽ trở thành xa lạ.
“Xin lỗi, đã phiền anh.” - Lưu Huyên Huyên có lễ biết bản thân đã đi quá xa.
Cô ngồi ở văn phòng, nhớ lại mấy năm qua làm việc cùng với Vân Ngữ Tịch.
Cô mở hồ sơ cũ của Vân Ngữ Tịch nhớ về lần đầu tiên cô ta đến đây ứng tuyển vị trí trợ lý, khả năng của cô ấy không như mong đợi.
Thế nhưng Lưu Huyên Huyên lại chọn Vân Ngữ Tịch làm trợ lý của mình.
Đó là do ánh mắt của cô ta quá trong trẻo, thanh tĩnh sạch sẽ giống hệt ai đó những năm trước làm bạn bè.
Về sau cô luôn nghiêm khắc với Vân Ngữ Tịch, rốt cuộc và do không thích cô ấy hay là muốn cô ấy trở nên ưu tú hơn.
Điều đó cô cũng không hiểu được.
Cô lúc này lại tin vào cảm giác của Phong Tiêu, bỏ qua kỳ lạ và khoa học.
Cô còn nghĩ có thể gọi lại cho Vân Ngữ Tịch hỏi cô ấy có muốn quay lại công việc cũ hay không, nhưng sau đó lại nghĩ, Phong Tiêu chính là người phải lo lắng về chuyện của Vân Ngữ Tịch.
Cô rất mong chờ, Phong Tiêu sẽ làm thế nào để chiếm được trái tim của Vân Ngữ Tịch.
Nghĩ xem, có lẽ Phong Tiêu nên cảm tạ với Hạ Nhất Đông khi hắn ta phản bội và kết hôn với người khác, nếu không anh ta khó mà có cơ hội xen vào giữa hai người bọn họ.