"Haha… là bạn nữ." - Vân Ngữ Tịch cảm thấy nụ cười của mình có chút giả tạo, rõ ràng là ông nội và cháu trai đang tranh giành, nhưng lại kéo cô đến làm bia đỡ đạn.
Bị Vân Ngữ Tịch lật tẩy, Phong Tiêu cũng không tức giận, vẫn kéo cô ôm chặt trong lòng, khiêu khích nhìn người trong xe.
Là kiểu động tác sẽ thành thật hơn ngôn ngữ.
Phong Tuân đưa mắt lướt nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt, ánh mắt đảo qua sau đó trầm giọng:"Chủ nhật hai đứa về nhà ăn cơm tối."
Phong Tiêu trầm mặc, cố gắng nhìn thấu người đang ngồi trong xe.
Vân Ngữ Tịch hoàn toàn ngơ ngác, ăn cơm tối???
Sao lại ăn cơm?
Tại sao lại đến Phong gia ăn cơm tối với Phong Tiêu?
Vân Ngữ Tịch nhúc nhích đôi môi, cảm thấy nếu không nói mấy câu sẽ bị hiểu nhầm:"Cháu và Phong Tiêu…"
"Chủ nhật cháu và Ngọc Dao bận hẹn hò nên không về được." - Phong Tiêu trầm ổn đáp.
Nụ cười giả tạo trên mặt Vân Ngữ Tịch khó mà duy trì được, lời nói của Phong Tiêu khiến cô cực kỳ kinh ngạc đến muốn ngất luôn.
Cô mặc kệ sau này Phong Tiêu và nguyên chủ cơ thể này sẽ phát sinh quan hệ thế nào.
Nhưng hiện tại, chủ nhân thân thể này năm nay mười bảy tuổi, Phong Tiêu bây giờ cũng chỉ mới mười tám tuổi, muốn yêu đương, còn là yêu sớm, còn thừa nhận trước mặt người lớn có thật sự thích hợp không?
Vân Ngữ Tịch nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Phong Tuân, tuy linh hôn đã hai mươi sáu tuổi nhưng lại bị cái khí chất của người đối diện làm cho ngột ngạt và rất áp lực.
"Dạ, thật ra bốn người bọn cháu có hẹn đi công viên trò chơi."
Để có tính thuyết phục, cô còn làm dấu chỉ Lưu Huyên Huyên đứng phía sau: "Có cả cô ấy và Tống Hiểu Minh cùng đi."
Từ phía sau, Lưu Huyên Huyên cũng bước tới, ngoan ngoan cúi đầu chào người ngồi trong xe:"Ông nôi Phong."
Vân Ngữ Tịch có chút kinh ngạc, Lưu Huyên Huyên có quen biết với người nhà họ Phong.
"Con là cháu gái của lão Lưu?" - Phong Tuân hỏi một câu chắc chắn.
"Dạ."
"Nếu ban ngày các con đi khu công viên trò chơi, thì buổi tối hãy về nhà ăn cơm." - Phong Tuân nói xong liền nói tài xế rời đi.
Không biết có phải là do Vân Ngữ Tịch suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng khi Phong lão gia nói đến bốn chữ "công viên trò chơi" liền cảm giác nhấn mạnh, giống như đã phát giác cô bịa chuyện.
"Diệp Ngọc Dao."
Lưu Huyên Huyên thay đổi sắc mặt có chút giận: "Cậu bịa ra một lý do cũng phải nghĩ cho nó thành thật một chút chứ.
Đi đâu cũng được lại đi công viên trò chơi, cậu bao nhiêu tuổi, còn muốn đi công viên trò chơi."
Phong Tiêu lúc này đã buông Vân Ngữ Tịch ra, trên mặt cũng không có chút gì bất mãn, chỉ là bộ dáng phát giác của Phong lão gia tử trước khi rời đi khiến hắn không vui, đúng là công viên trò chơi không phải là phong cách của hắn.
"Vậy các cậu có đi hay không?"
Vân Ngữ Tịch có chút đau đầu, cô có thể nói rằng hai người đi dạo phố xem phim, nhưng cô và Phong Tiêu rõ ràng không phải tình nhân, tại sao phải nói kiểu mập mờ như vậy.
Và cô cũng không còn là nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi, mơ mộng về những lời Phong Tiêu vừa nói.
"Đi."
Cả hai người lại đồng thanh trả lời, Vân Ngữ Tịch đưa mắt nhìn Phong Tiêu, chẳng phải hắn sẽ không thích sao?
"Ông nội tôi không dễ bị lừa." - Phong Tiêu giơ tay lên, vỗ nhẹ lên đầu cô, quay gương mặt đẹp trai rời đi.
Lưu Huyên Huyên có suy tính của mình, bởi vì lần đi này còn có Tống Hiểu Minh, nhân cơ hội này cô có thể xích lại gần anh ta một chút.
Tối ngày thứ bảy, Vân Ngữ Tịch đi học kèm thuận tiện xin phép nghĩ chủ nhật để đến nhà họ Phong ăn cơm, không biết có phải là Hồng Môn Yến hay không?
Sáng sớm hôm chủ nhật, Lưu Huyên Huyên có mặt ở nhà cô rất sớm.
Thấy cô đang mặc tạp dề nấu đồ ăn sáng thì rất là ngạc nhiên.
Thật khó có thể nhìn ra mỹ nhân băng giá ở trường học lại đang đeo tạp dề nấu cơm.
"Diệp Ngọc Dao, nhà cậu có bao nhiêu người con." - Lưu Huyên Huyên cảm thấy người trước mặt chắc chắn không phải là bạn cùng lớp với cô, có thể là chị gái hoặc em gái chẳng hạn.
"Chỉ có một mình cô ấy thôi."
Phong Tiêu mặc một bộ đồ ở nhà từ trên lầu đi xuống, không chút xa lạ ngồi vào bàn ăn:"Có đồ ăn chưa?"
Lưu Huyên Huyên liếc nhìn Phong Tiêu.
Anh ta thật sự không giống đang ở nhờ nhà người khác, anh ta giống như chủ nhà hoặc như ông chủ lớn.
Vân Ngữ Tịch đã quen thuộc với hành động của Phong Tiêu nên cũng không để ý, bưng một cháo trứng muối đến bàn hỏi:"Cậu có muốn ăn không?"
Lưu Huyên Huyên gật đầu, buổi sáng thật sự vội vàng đến để gặp Tống Hiểu Minh nên cũng chưa kịp ăn sáng: "Có, cho tôi một phần."
Sau đó ba người cùng ngồi ăn trên bàn.
Buổi sáng Vân Ngữ Tịch nấu cháo trứng muối, còn làm kèm thêm mấy món chiên ăn kèm.
Lưu Huyên Huyên giữ dáng nên quyết tâm không ăn đồ chiên.
Nhưng nhìn thấy Phong Tiêu đưa vào miệng nhai rộp rộp liền không kiềm chế được, đưa đũa gắp một miếng, ngoài giòn trong mềm, ăn rất ngon miệng.
Lúc này Vân Ngữ Tịch mới là người khó có thể tưởng tượng nhất, ai có thể ngờ hai người đang ngồi ăn cùng cô hiện tại, một người sẽ trở thành cấp trên của cô, một người là đại boss cao cấp của cô.
Nghĩ đến đây, Vân Ngữ Tịch cảm thấy có chút xấu hổ, tựa như cô là người tệ nhất.
Tống Hiểu Minh lái một chiếc xe thể thao đến trước cửa nhà cô, bước xuống xe đứng tựa vào, một tay đút túi tạo bộ dáng lạnh lùng.
Lưu Huyên Huyên hai mắt sáng lên, nhưng bộ dạng lại có chút ngượng ngùng, nhìn cái vẻ mặt thẹn thùng khiến Vân Ngữ Tịch nổi da gà.
"Có bằng lái chưa?" - Vân Ngữ Tịch hỏi một câu không đúng không gian lắm.
Mặc dù cô cũng rất muốn ngồi thử lên một chiếc siêu xe cảm giác ra sao nhưng người trước mặt dường như chưa đủ mười tám tuổi.
"Người đẹp đừng sợ, kỹ thuật lái xe của anh đây rất tốt." - Tống Hiểu Minh nháy mắt, nhìn vô cùng quyến rũ.
Vân Ngữ Tịch liếc nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, tất nhiên không bị sắc đẹp mê hoặc như ai đó.
"Đi xe bus."
Mười phút sau…
Tống Hiểu Minh nhìn chằm chằm Vân Ngữ Tịch với vẻ măt táo bón, anh ta mượn được một chiếc siêu xe vô cùng phí phách, nhưng chỉ vì một câu nói của cô gái này, chiếc siêu xe của anh bị ném sang một bên.
Trên xe bus có rất nhiều người, may là họ vẫn có chổ ngồi, nhưng mùi trên xe khiến hắn thật sự khó chịu.
Đây là lần đầu tiên hắn đi loại phương tiện này.
Vân Ngữ Tịch làm bộ không thấy ánh mắt của Tống Hiểu Minh, ngó lơ.
Cả Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh đều chọn vị trí gần cửa sổ, Vân Ngữ Tịch cố tình bước chậm chân một chút để Lưu Huyên Huyên ngồi cạnh Tống Hiểu Minh, nhưng không biết nữ nhân kia đầu ốc có vấn đề gì, lại đặt mông ngồi bên cạnh Phong Tiêu.
Cũng may, Phong Tiêu không có ý kiến gì.
Giờ thì Vân Ngữ Tịch đã hiểu, tại sao một người lợi hại và mạnh mẽ như Lưu Huyên Huyên trải qua từng ấy năm cũng không tóm cổ được Tống Hiểu Minh
Tống Tử Minh đối với mỹ nhân có hết bảy phần khoan dung không tính toán, một lúc sau lại bắt đầu tươi cười nói chuyện với cô:"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, em xem anh nên gọi em là Tiểu Dao hay Dao Dao thì thích hợp."
"Gọi đầy đủ tên là thích hợp nhất." - Vân Ngữ Tịch toàn thân nổi da gà, vô cùng khách sáo đáp.
"Vậy anh sẽ gọi em là Diệp Tử hoặc là Tiểu Diệp Tử." - Tống Hiểu Minh dùng miệng lưỡi thường trêu chọc mấy cô gái ra.
"Câm miệng." -Sau lưng Phong Tiêu thật sự không thể nghe vô liền lên tiếng.
Vân Ngữ Tịch cảm kích nhìn Phong Tiêu một cái, thiếu một chút nữa cô cũng đã nói hắn ta câm miệng rồi.
"Chà chà, vậy mà cậu nói cậu và cô ấy không có quan hệ gì cả."
Tống Hiểu Minh bĩu môi quay đầu nhìn ra cửa sổ, Diệo Ngọc Dao mặc dù là mỹ nhân, nhưng hắn không có thói quen thích trêu mấy cô gái lạnh lùng nhạt nhẽo này.
Trêu cô ta cũng chỉ vì muốn xem phản ứng của Phong Tiêu một chút.
Nhớ trước kia anh có trêu chọc bao nhiêu cô gái khác, huynh đệ này của anh luôn coi như không nhìn thấy họ.
Haha… thật thú vi nha… cái này Phong thiếu thật sự quá lạ à nha..