Thế Hiên và Như Ý sau khi rời khỏi bệnh viện thì đã trực tiếp bắt xe đi thẳng đến nhà hàng, vì để thay mặt nhà họ Lý xin lỗi cô đã đích thân mời Trịnh Như Ý một bữa cơm.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Thế Hiên và Như Ý cùng nhau trò chuyện phiếm một lúc.
Bàn cả hai chọn gần ngay bên cửa sổ ở tầng , từ trên đây có thể nhìn ngắm mọi thứ rất dễ dàng, tất cả đều thu gọn trong tầm mắt, tâm trạng Trịnh Như Ý vì vậy cũng thoải mái đôi chút, đồng thời mặt mũi cô nàng không còn ủ dột giống như trước.
Đổng Thế Hiên chống cằm, lặng lẽ quan sát Trịnh Như Ý, không nhịn được phì cười.
Trịnh Như Ý lần đầu gặp phải cảnh đó sợ hãi cũng là chuyện bình thường, riêng với cô ăn hành đôi lúc cũng là một thú vui rất tao nhã, dù sao mấy năm qua cô bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ cũng quen rồi, nếu đem chuyện này ra so thì không có gì to tát cả.
Trịnh Như Ý tuy thư giãn đầu óc, nhưng cô chính là không nuốt nổi ấm ức, mở miệng:
- Này, bọn họ bình thường cũng căng thẳng như vậy sao? Tiểu Như ở bên mấy cái tên đó có thật là sẽ an toàn hay không vậy? Tao cứ cảm giác sợ sợ sao đấy!
Đổng Thế Hiên ngây ngô cười như hoa, hai mắt chớp liên tục.
- Có gì không tốt chứ? Lão đại với anh Young đều rất chu đáo, hơn nữa bọn họ còn rất yêu Tiểu Như, tao thấy vừa nguy hiểm vừa kích thích hơn nhiều!
Ngoài thu thập kinh nghiệm từ đọc truyện ngôn tình ra, Thế Hiên còn nhiều lần được chứng kiến tận mắt, nói tóm lại cô chính là một nhân chứng sống điển hình, Trịnh Như Ý trước giờ không nhìn ra cô cũng không thể trách.
Vì vậy, với người không biết thế nào là lãng mạn giống như Trịnh Như Ý thì Đổng Thế Hiên không khác gì một sinh vật lạ rơi xuống từ Trái Đất, biểu cảm trên gương mặt người nào đó tệ hại.
Cô thầm mắng Đổng Thế Hiên bị ngốc.
Như Ý trước đó có nói nhờ nó mai mối tìm cho cô một người, có thể là phú nhị đại bao dưỡng cô cả đời thì càng tốt, Tiểu Như dù sao cũng tốt bụng, có món ngon nhất định phải chia sẻ cho bạn bè, kể cả đối tượng tốt cũng vậy, cho nên người được nó lựa chọn mai mối lần này không ai khác ngoài Lý Ân Hạo.
Tiểu Như vừa suy nghĩ đến đây liền mỉm cười, tuy nhiên nụ cười đó nhanh chóng bị Lý Ân Hạo nhìn thấy được, nó xấu hổ quay mặt về phía khác né tránh.
Mồ, sao lại để anh bắt gặp bộ dạng ngáo ngơ này của nó chứ! Xấu hổ chết đi được!
Lý Ân Hạo không nhận thấy bất thường gì từ chỗ Huỳnh Tiểu Như, quay lại tiếp chuyện với ông Nhan 一 một doanh nhân nổi tiếng trong ngành thiết kế hiện giờ, cả hai tán ngẫu rất vui vẻ.
Huỳnh Tiểu Như nghe được cuộc nói chuyện, đồng thời cũng không nhìn thấy Lý Ân Hạo giám sát mình, nhẹ nhõm kéo chăn ra, bước xuống giường.
Thời điểm chân Tiểu Như vừa chạm đến sàn phòng Lý Ân Hạo bất ngờ cũng quay lại, gương mặt anh nồng nặc mùi thuốc súng, Tiểu Như chột dạ đứng tại chỗ.
Nó gào khóc trong lòng “xúi quẩy”.
Ông Nhan đưa mắt quan sát hai đứa trẻ một lượt, tấm tắc khen:
- Chủ tịch Lý, cô bé này là bạn gái của cậu sao? Trông rất đáng yêu đấy, hai người dự định khi nào mới có tin vui đây?
Huỳnh Tiểu Như “...” cái gì? Tin vui cái gì chứ? Lý Ân Tinh mà nghe mấy lời này thì coi như nó không nhìn thấy mặt trời luôn cho xem!
Nó nhìn anh, ra hiệu muốn anh giải thích rõ mọi chuyện, nhưng biểu cảm trên gương mặt của Lý Ân Hạo căn bản không hề thỏa thuận gì, ngược lại còn cố ý phớt lờ ám hiệu của Tiểu Như.
Lý Ân Hạo quay lại, vui vẻ, trả lời:
- Ông Nhan quá lời rồi, con bé ngoài đáng yêu ra còn rất bướng bỉnh nữa, trông con bé thật sự rất đau đầu, lần này khiến ông chê cười rồi.
Riêng về vấn đề đó, tôi e là không xa đâu!
Cơ mặt Huỳnh Tiểu Như cứng đờ, gì vậy? Nói dối cũng không biết ngượng sao? Hu hu, nó bị anh hại chết rồi!
Ông Nhan gật nhẹ đầu, nụ cười hiền từ bao phủ trên khuôn mặt tinh tế.
- Tuổi trẻ của các cậu thật thú vị, cứ an yên như vậy bên cạnh nhau, làm ông già như tôi ganh tị đấy!
Lý Ân Hạo lấy làm xấu hổ, anh cười cười:
- Ông Nhan lại quá lời rồi, vãn bối như chúng tôi thật sự rất lấy làm hổ thẹn!
Nhan Thượng Hào hít sâu vài cái, rốt cuộc cũng đứng dậy, Lý Ân Hạo sau đó cũng đứng lên.
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi việc coi như cũng đã thỏa thuận xong, tôi không làm phiền hai người, cậu mau giải quyết chuyện nhà của cậu đi!
Lý Ân Hạo nghe hiểu, anh gật đầu:
- Được, phiền ông đích thân tới đây một chuyến rồi, tôi tiễn ông!
Tiểu Như phục hồi lại tinh thần, nó nhìn ông cúi nhẹ đầu, ông Nhan cũng đáp lại nó bằng một cái gật đầu rồi nhanh chóng cùng Young bước ra ngoài.
Huỳnh Tiểu Như thở phào, nó đi lại cửa sổ, kéo rèm cửa, ánh nắng buổi chiều vừa vặn rọi vào khắp căn phòng, tiểu thiên hạ sảng khoái vươn vai thu nhận hết ấm áp.
Lúc này, Lý Ân Hạo xong việc cũng quay lại, anh tùy ý khóa chặt cửa.
Tiểu Như nghe thấy cửa bị khóa, mặt mũi đen lại như đít nồi.
Nó quay lại run rẩy chỉ tay về phía cửa, lắp bắp nói:
- Em...!Em muốn ra ngoài!
Lý Ân Hạo vờ như không nghe thấy mấy lời này, di chuyển về phía Huỳnh Tiểu Như, vươn tay vuốt tóc nó một cái, mắt anh có ý cười:
- Ra ngoài làm gì? Ở đây với anh không tốt hơn hay sao?
Tiểu Như thu tay về, giả bộ đáng thương ngẩng lên nhìn nam nhân, hai mắt long lanh chớp liên tục.
Lập tức, Lý Ân Hạo cau mày:
- Em lại muốn gì đây? Anh nói trước, không được phép như hôm qua muốn ăn lung tung có nghe không?
Trước đó nó bỏ qua lời cảnh báo của hắn tự ý nhờ Trịnh Như Ý mua thức ăn từ bên ngoài mang vào, không ngờ sau đó bệnh cũ liền tái phát, suýt nữa chỉ còn nửa cái mạng, nó còn dám đòi ăn lung tung sao?
Nhưng mà bệnh của nó cũng vô cùng quái đản thật, chỉ ăn được những thứ dạ dày có thể tiêu, hại nó không được nếm thử những món mà nó thích, sau này nó nhất định sẽ ăn hết một lần!
Huỳnh Tiểu Như bướng bỉnh, cãi cùn:
- Em đâu có ăn lung tung đâu, em chỉ ăn gà rán thôi chứ bộ.
Hơn nữa suốt ngày em chỉ ăn được cháo, em không muốn ở đây nữa đâu, em muốn về nhà!
Nam nhân nghe thấy hừ một tiếng, mặt mũi từ bình thường chuyển sang đen kịt rất khó coi.
- Còn dám cãi anh sao? Em có biết em như vậy anh rất lo lắng cho em không? Chưa kể nếu như em xảy ra chuyện gì anh phải làm sao đây? Tiểu Như, em có thể nào hiểu cho anh một chút không?
Huỳnh Tiểu Như bị anh mắng, oan ức xị mặt xuống, hai tay nắm lấy hai bên hông áo anh, giật giật.
- Nếu như em phiền phức khiến anh phải lo lắng như vậy, chi bằng em tìm bạn gái cho anh có được không? Như vậy anh sẽ không vì em mà làm ảnh hưởng tâm trạng của anh nữa, anh cũng không cần phải tức giận như vậy.
Hơn nữa Như Ý là một cô gái rất tốt a, hai người có thể tìm hiểu nhau một chút không?
Sắc mặt Lý Ân Hạo sau câu nói vừa rồi càng tệ hơn, anh đối với nó chính là thể hiện vụng tâm quá rõ ràng, tại sao nó vẫn muốn chính tay nhượng anh cho người khác? Tiểu Như rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Lý Ân Hạo cúi đầu nhìn Tiểu Như, gương mặt tựa băng sơn.
- Anh nói rồi, nếu không phải là em cho dù người đó có tốt đến đâu anh cũng không quan tâm, bây giờ anh chỉ có mỗi một mục tiêu, đó chính là theo đuổi em đến cùng!
Toàn thân Huỳnh Tiểu Như chấn động, nhận thức được lùi về sau một bước, đường nét trên gương mặt kiều diễm nhanh chóng bao phủ bởi một mảng mây đen.
Không phải nó ngu ngốc đến mức không nhận ra tình cảm ngần ấy năm của anh, chỉ là nó không cam tâm nhìn anh vì nó mà đau khổ, bế tắc như vậy.
Hơn nữa nó chưa từng có ý nghĩ nhượng anh cho người khác, nó tác hợp cho anh và Như Ý cũng chỉ xuất phát từ thiện chí, vĩnh viễn cũng chỉ vì thiện chí.
Lý Ân Hạo không kiên nhẫn nhìn khoảng cách anh và nó nới lỏng liền nhấc chân, tiến lại gần Tiểu Như, lập tức, Huỳnh Tiểu Như theo phản xạ lùi lại, một tiến, một lùi cho đến khi bị dồn vào đường cùng.
Không thể bỏ chạy!
Không thể cầu cứu!
Nam nhân một tay tinh tế ôm lấy eo nhỏ Huỳnh Tiểu Như, một tay chống thẳng lên cửa kính, hai cá thể biệt lập vì cái ôm của anh càng lúc càng dính chặt vào nhau, mặc nhiên để cho thứ không nên đụng chạm cũng đụng chạm, phần ngực mềm mại nhanh bị cơ ngực anh chèn ép, theo cổ áo nhìn xuống hiện lên hai bầu ngực to tròn, nó xấu hổ chống tay vào ngực anh, tuy nhiên cũng không làm tình trạng ám muội kia biến mất.
Giờ phút này, ánh mắt Lý Ân Hạo nhìn nó thật đáng sợ!
Huỳnh Tiểu Như nhăn mặt, nhỏ giọng, nỉ non:
- Young, anh buông em ra có được không?
Lý Ân Hạo không trả lời, hai mắt rơi phải xuống ngực nó, đồng tử lóe lên tia bất thường, hạ thân bắt đầu có dấu hiệu đau đớn.
Tiểu Như nhận thức được che ngực, hơi thở nó dồn dập.
- Đ-Đừng nhìn!
Nam nhân cất nhẹ mi cong vuốt, thống khổ nhìn Tiểu Như, hầu kết không ngừng dịch chuyển lên rồi xuống.
Lý Ân Hạo gấp gáp:
- Tiểu Như, anh yêu em!
Dứt lời, một đôi môi mềm mại bất ngờ dán chặt lên môi Huỳnh Tiểu Như, tinh tế tách răng của nó ra, cho lưỡi tiến sâu vào, quấn quýt đầu lưỡi nhỏ xinh đẹp, không ngừng, không ngừng nuốt hết mùi vị dâu thơm ngọt.
Huỳnh Tiểu Như bị chấn động bởi nụ hôn vừa rồi, hai mi mắt nặng trĩu, cả cơ thể mềm nhũn.
Cuối cùng, Lý Ân Hạo ôm lấy Huỳnh Tiểu Như vào lòng, cúi đầu, cứng giọng nói một câu:
- Cho dù em là của em trai anh, anh vẫn phải có em!