Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

chương 84: tái phát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Tùy Hầu Ngọc rời khỏi phòng học lớp- đến được sân tennis thì đã muộn phút rồi.

Sau khi đến sân tập tennis trong nhà thì nhìn thấy Hầu Mạch và Tang Hiến hình như đang đánh đơn với nhau.

Cậu không qua đó ngay mà đi thay đồ thể dục, sau khi ra ngoài lấy vợt rồi nhìn trái nhìn phải thì thấy trên sân đã không còn chỗ trống nào cho cậu luyện tập nữa rồi.

Cậu đi đến chỗ chếch sau lưng Hầu Mạch, lúc Hầu Mạch đang nhặt bóng thì đến hỏi: “Có luyện passing shot từ đường biên dưới nữa không?”

Vốn đã hẹn đấu cùng Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh rồi.

“Cậu đến muộn quá, mới đổi nội dung huấn luyện rồi.” Hầu Mạch trả lời xong lại trở về sân chơi bóng.

Tang Hiến liếc nhìn Tùy Hầu Ngọc một cái, cứ muốn nói lại thôi một lúc, cuối cũng cũng không nói gì cả.

Tùy Hầu Ngọc không biết mình nên làm gì, thế nên đi sang một bên tìm một chỗ nào đó, tự mình luyện kiểm soát điểm rơi.

Thế giằng co này kéo dài đến tận nửa giờ, Hầu Mạch mới xách vợt lại đây, đứng cạnh Tùy Hầu Ngọc, cứ nhìn chằm chằm cậu.

Cậu quay đầu nhìn Hầu Mạch, cố gắng quan sát, muốn nhìn xem có phải Hầu Mạch giận vì cậu đến muộn hay không.

Thế mà Hầu Mạch lại không nổi giận, chỉ cố hết sức nói một cách ôn hòa bình tĩnh nhất có thể: “Tùy Hầu Ngọc, việc huấn luyện của bọn mình đều có kế hoạch định trước, mỗi một khoảng thời gian nào làm cái gì đều được sắp xếp rõ ràng rành mạch. Đặc biệt là những người phối hợp với cậu đã chuẩn bị kỹ lắm rồi, cậu lại không thèm đến, như vậy cũng sẽ lãng phí thời gian của họ.”

Lời nói dường như không có gì không ổn, nhưng không gọi là Ngọc ca mà lại gọi tên đầy đủ của cậu.

Tùy Hầu Ngọc mím môi, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Cậu mới đến, rất nhiều kế hoạch huấn luyện đã được thiết kế đặc biệt để phù hợp với thời gian của cậu, lấy cậu làm chủ, sân tập cũng ưu tiên cậu sử dụng sau đó mới đến lượt bọn họ. Đằng này cậu lại chạy đi yêu đương?” Hầu Mạch tiếp tục hỏi.

“Không phải, cô ấy đến tìm tôi có việc, tôi cũng tiện nên đi xem ít đề…”

“Nếu cậu muốn nghiêm túc học tập, nỗ lực vì kỳ thi thì nói chuyện với huấn luyện viên Vương đi. Như vậy thì thầy ấy sẽ không coi cậu như cầu thủ giao bóng hàng đầu mà đặt trọng điểm vào huấn luyện nữa, cũng có thể để cậu có thời gian học tập, không ai ép cậu gia nhập đội tennis cả.”

Tùy Hầu Ngọc chẳng phải người tính tình tốt gì.

Lần này cậu biết cậu đến muộn, cậu làm vậy không đúng, những gì Hầu Mạch nói cũng đúng, thế nên chỉ cúi đầu nhận lỗi.

Nhưng mà Hầu Mạch cứ nói cậu như vậy, khiến cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu trong lòng, phải cố gắng nhịn lắm mới không nổi khùng.

Ngập ngừng một lúc, cậu mới trả lời: “Lần sau tôi không thế nữa.”

Hầu Mạch đứng trước mặt cậu im lặng rất lâu, giọng run run thở ra một hơi, cuối cùng mới nói: “Có lẽ cậu nên nghĩ lại cho kỹ, bây giờ cậu có còn muốn tiếp tục đánh tennis hay không. Cậu có thể không phải chịu cái loại cực khổ này nữa, Nhiễm Thuật và Tô An Di cũng không cần vào đội tennis theo cậu, cậu cũng có thời gian ở bên cạnh Ngải Mộng Điềm kia.”

“…” Tùy Hầu Ngọc hơi nhíu mày, nhìn Hầu Mạch: “Cậu đang đuổi tôi à?”

“Thật sự cậu không cần phải làm gì vì tôi cả… Cứ tiếp tục sống theo phong cách của cậu là được rồi. Nếu như không thật lòng yêu thích tennis thì cứ kiên trì mãi cũng khó lắm. Sau này yêu đương rồi, không thể toàn tâm toàn ý tập luyện được nữa thì cậu vẫn sẽ rời đội thôi mà đúng không? Có thể nào đừng làm khách qua đường đi ngang qua tôi một lần mà khiến tôi phải khó chịu mãi sau này được không?”

Hầu Mạch bắt đầu sợ rồi.

Trước kia hắn ghét đánh đôi chính là vì không muốn tạo thành ràng buộc với bất cứ ai, đến một ngày nào đó cộng sự cùng tập luyện với hắn rời đi rồi, hắn sẽ rơi vào trong sự khổ sở chẳng có cách nào thoát ra được.

Hắn không muốn lại phải nếm trải cảm giác mất đi người mà hắn quan tâm nữa.

Cho nên lúc còn chưa lún quá sâu thì nhanh cắt đứt sớm đi thôi, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.

Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch một lúc lâu, bỗng cười khẩy: “Mẹ nó tôi ôn hòa với cậu quá rồi đúng không? Tôi đến muộn, tôi nhận, là lỗi của tôi. Nhưng cậu đứng đây lảm nhảm linh tinh vớ vẩn cái gì? Muốn ăn đòn à?”

“Tôi chỉ cảnh báo trước thế thôi, tránh cho sau này cậu rút khỏi đội vì yêu đương, lãng phí thời gian tình cảm của những người khác.”

“Tôi đã nói là cậu ấy tìm tôi có việc, lỗ tai cậu nhét chì à? Nghe không hiểu tiếng người à? Tôi có nói tôi sẽ rời đội à?! Tôi xin lỗi, là tôi đến muộn, tôi sai rồi, mẹ nó cậu cứ nói cái quần gì vậy?! Cần thiết cái đéo?!” Tùy Hầu Ngọc càng nói càng tức, cuối cùng thành gào lên luôn.

Hầu Mạch bị gào đến mức đột nhiên tỉnh táo lại.

Hắn quên mất Tùy Hầu Ngọc bị rối loạn hưng cảm, những việc cậu đã từng trải qua hồi còn nhỏ đã khiến cho cậu không thể chịu đựng nổi một chút uất ức nào.

Đặc biệt là từ những người mà cậu để ý.

“Ngọc ca, tôi sai rồi, cậu đừng tức giận…” Hầu Mạch vội vàng đi đến, muốn ôm lấy Tùy Hầu Ngọc an ủi cậu.

Tùy Hầu Ngọc đẩy hắn ra: “Đừng đụng vào tôi.”

Khi thời gian huấn luyện rơi vào giờ tự học buổi tối thì Tô An Di sẽ không đến đây, luôn ngồi trong lớp học bài.

Lúc này ở sân tập chỉ có mình Nhiễm Thuật, thấy bầu không khí ở bên này không bình thường, nhất là lại nghe tiếng Tùy Hầu Ngọc mắng chửi thì vội chạy đến, ngăn Tùy Hầu Ngọc lại rồi an ủi: “Làm, làm sao thế? Ngọc ca, đừng nóng giận.”

Tùy Hầu Ngọc vẫn còn đang gào: “Tôi có làm thế nào thì cũng đều không đúng phải không? Làm cái gì cũng sai, tôi làm cái gì cũng sai đấy!”

“Không sai, bọn mình không sai, đi, mình đi xem anime đi, chắc One Piece ra tập mới rồi đó.” Nhiễm Thuật đẩy Tùy Hầu Ngọc ra ngoài, quay đầu lại dặn dò Hầu Mạch: “Trước hết thì cậu đừng đi theo, tôi mà không khống chế được thì sẽ gọi cậu.”

Hầu Mạch biết nhất định đây không phải lần đầu tiên Nhiễm Thuật xử lý loại chuyện này, thế nên ngoan ngoãn nghe lời không đuổi theo, để Nhiễm Thuật đưa Tùy Hầu Ngọc ra ngoài.

Mấy thành viên khác trong đội đều không rõ chân tướng, nhao nhao kéo đến hỏi chuyện.

Hầu Mạch bực bội phất tay: “Đi về luyện tập đi!”

Những người khác cũng không chọc vào Hầu Mạch nữa.

Nhiễm Thuật đưa Tùy Hầu Ngọc ra ngoài, không về phòng ngủ mà tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, dùng điện thoại mở One Piece cho Tùy Hầu Ngọc xem.

Đây là cách trước đây cậu dùng để dỗ Tùy Hầu Ngọc.

Nếu Tùy Hầu Ngọc náo loạn, bọn họ sẽ xem anime cùng nhau, từ nhỏ đến lớn đều vậy.

Nhưng hôm nay Tùy Hầu Ngọc chẳng có tâm tình để xem, ngồi xổm trên ghế ôm lấy hai chân, từ đầu đến cuối không nói chuyện.

Nhiễm Thuật thấy cậu đã bình tĩnh hơn nhiều rồi mới hỏi: “Ngọc ca, có, có chuyện gì thế? Lâu lắm rồi không bị như vậy nữa mà.”

“Tớ đến muộn, Hầu Mạch giận.” Sau khi bình tĩnh lại, Tùy Hầu Ngọc đã ngoan ngoãn thuận theo hơn nhiều, chỉ kể lại bằng giọng tủi thân hết sức.

“Rồi Hầu Mạch dạy bảo cậu à?”

“Ừ.”

“Thế thì cũng đâu đến mức nào.” Nhiễm Thuật khó hiểu, thế này cơ bản không đến mức nổi nóng ghê gớm đến nỗi này.

Tùy Hầu Ngọc rũ mắt, hàng mi vừa dài vừa dày che khuất đôi đồng tử mất mát: “Người khác nói tớ không bao giờ thèm để ý, cậu ta nói tớ lại rất để ý… làm tớ thấy khó chịu hơn người khác nói nhiều…”

“Cậu ta bình, bình thường đối với cậu quá tốt rồi, tự dưng hung dữ với cậu, làm cậu không chịu được?”

“Chắc vậy đó… Cậu ta bảo tớ rời đội, thế thì có phải lại không cần tớ nữa không? Tớ mới đến muộn có một lần vậy mà…” Cậu dốc hết sức cùng tập luyện, huấn luyện cường độ cao cậu cũng luôn kiên trì, thế mà đến muộn một lần là giẫm phải mìn luôn à?

“Tớ cảm, cảm thấy là lời nói lúc tức giận thôi, cậu ta không nỡ xa cậu thì có.” Nhiễm Thuật cười nhạt: “Ngược lại cậu như thế này làm tớ để ý lắm đấy.”

Tùy Hầu Ngọc không nói chuyện, tiếp tục ngồi ôm chân, hỏi: “Vừa nãy có phải tớ quá đáng lắm không?”

“Đúng, đúng là tự dưng chẳng biết làm sao mà nổi giận đùng đùng, nhưng mà cũng không sao, ít nhất chưa đánh nhau.”

“Thế tớ nên xin lỗi đúng không?”

Nhiễm Thuật nhìn Tùy Hầu Ngọc một lúc lâu, bỗng nhiên nghiêng người lại gần, nhỏ giọng hỏi cậu: “Ngọc ca, chắc cậu không thích thằng chó kia đâu nhỉ?”

Lông mi Tùy Hầu Ngọc khẽ run lên, sau đó ngước mắt lên nhìn Nhiễm Thuật, không nói gì một lúc lâu.

Nhiễm Thuật cùng cậu ngồi nhìn nhau rất lâu, cuối cùng chỉ nôn ra một chữ: “Đệt…”

Vâng, trong tích tắc ấy Nhiễm Thuật đã hiểu được sự bất thường của Tùy Hầu Ngọc rồi.

Nhưng đột nhiên tâm trạng của cậu trở nên rất không tốt, thậm chí còn muốn hẹn vài người đi trùm bao tải Hầu Mạch.

Hiện giờ tâm tình Hầu Mạch cũng hỏng bét.

Lúc hắn nói chuyện với Tùy Hầu Ngọc đúng thật là bị giấm bốc lên đầu đến ngu người, lời lẽ chua loét gì cũng nói ra được, kết quả chọc giận Tùy Hầu Ngọc mất rồi.

Đến sau khi tỉnh táo lại thì hắn đã thành công làm cho Tùy Hầu Ngọc nổi điên.

Bây giờ hắn rất muốn đi tìm Tùy Hầu Ngọc xin lỗi, lại sợ làm kích động Tùy Hầu Ngọc, rối rắm gần chết mất thôi.

Đến tận khi buổi huấn luyện kết thúc mà Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật vẫn chưa trở lại. Hầu Mạch thậm chí còn không dám đi tắm hay về phòng ngủ, chỉ sợ mình rời đi đúng vào lúc không đúng làm Tùy Hầu Ngọc trực tiếp tái phát luôn.

Tỉ lệ tái phát của chứng hưng cảm rất cao, đặc biệt là dưới tình huống không uống thuốc khống chế như Tùy Hầu Ngọc.

Một mình hắn ngồi trên ghế trong phòng thay đồ, bức bối đến độ vò đầu bứt tóc.

Hắn đúng là trong đầu có cứt, sao có thể nói mấy lời lung tung vớ vẩn đó được chứ?

Cho dù một ngày nào đó Tùy Hầu Ngọc có yêu đương thật đi nữa, thật sự rời đội nghiêm túc học tập chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học, hắn cũng đâu có tư cách gì đi quản.

Hắn và Tùy Hầu Ngọc nhiều lắm cũng chỉ coi như bạn bè, quản nhiều thế là hắn vượt quá giới hạn rồi.

Càng nghĩ càng thấy hối hận, bực bội đến mức hận không thể gào to vài tiếng.

Tang Hiến vốn đã rời đi đột nhiên quay trở lại, bước vào nói với hắn: “Tao hỏi Nhiễm Thuật rồi, Tùy Hầu Ngọc bên kia đã đỡ hơn nhiều rồi.”

“Ờ…” Hầu Mạch thở phào nhẹ nhõm.

“Tao cảm thấy Tùy Hầu Ngọc cũng rất để ý mày, hơn nữa đối với cái cô Ngải Mộng Điềm kia có vẻ cũng đâu có gì, mày không cần lo quá thế.”

Hầu Mạch gật đầu: “Ừ.”

Tang Hiến nhìn Hầu Mạch chán nản đến mức gần như sụp đổ, do dự một lúc rồi vẫn nói ra: “Có lẽ Tùy Hầu Ngọc không quá thẳng, cũng có chút hứng thú với mày. Hơn nữa, cậu ấy rất để ý sự tồn tại của tao, như kiểu ăn giấm ấy, cũng không phải mày hoàn toàn không có cơ hội đâu.”

Hầu Mạch nghe vậy lập tức lắc đầu phủ nhận: “Thời gian tao ở chung với cậu ấy rất dài, tao biết cậu ấy thẳng thật. Rất nhiều việc cậu ấy làm đều thẳng muốn chết, thậm chí không cảm thấy phải kiêng dè gì khi ở cạnh tao. Nếu cậu ấy thật sự có hứng thú với tao thì đôi khi làm ra mấy chuyện chẳng khác nào đang quyến rũ tao vậy. Sao có thể được, Ngọc ca là một nam sinh đơn thuần như thế…”

“Tao ở ngoài cuộc tỉnh táo, có thể để ý thấy một số chi tiết mà mày không để ý đến. Vì mày thích cậu ấy nên mới cảm thấy không phải…” Tang Hiến còn muốn tiếp tục khuyên.

Hầu Mạch lắc đầu: “Tao biết mày đang an ủi, nhưng tao biết rõ người không đúng là tao. Tao biết rõ không có khả năng mà vẫn thích cậu ấy, bây giờ nghĩ đến chuyện cậu ấy có thể yêu đương với người khác là tim tao muốn nổ tung luôn. Tao không muốn có quan hệ quá tốt với một người, tao sợ một ngày nào đó người ấy lại đột ngột rời bỏ tao… Nhưng giờ tao phát hiện ra, thật ra để ý một người, luôn có thể nhìn thấy người ấy, nhưng người ấy lại không thuộc về tao cũng làm cho người ta cảm thấy khó chịu y như vậy.”

Sau khi Tang Hiến im lặng một lúc lâu đột nhiên xin lỗi: “Xin lỗi.”

Hầu Mạch không hiểu, quay đầu nhìn về Tang Hiến, hỏi: “Vì sao mày phải xin lỗi?”

“Là tao khiến cho mày nhạy cảm bất an đến nỗi này, xin lỗi… Tại tao, mày mệt mỏi lắm đúng không?”

Tang Hiến nhìn thẳng hắn, tay hơi run lên.

Một lúc sau, Tang Hiến bắt đầu suy sụp rơi nước mắt, khóc một cách không tự chủ, không thể khống chế được.

Hầu Mạch chạy vội đến, hỏi: “Mày mang theo thuốc không?”

Tang Hiến thật thà lắc đầu.

“Trong phòng ngủ có không?”

Tang Hiến lại lắc đầu.

Để có thể tham gia thi đấu, hắn đã ngừng dùng thuốc rất lâu rồi.

Hầu Mạch không ngờ tới sự việc sẽ thành ra thế này, vội vàng gửi tin nhắn bằng giọng nói cho chú Tang, nhờ họ đưa xe đến đón người.

Buông điện thoại xuống, Hầu Mạch thở dài: “Làm sao đây, tâm sự hết với mày thì lúc nào cũng làm mày kích động… Người khác đều khuyên tao thoát ra đi, đúng ra thì mày mới càng cần phải thoát ra đó ha? Tao không hận mọi người tí nào nữa rồi…”

==========

Hết chương

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc Tang Hiến tái phát sẽ khóc không khống chế được, sẽ không ngừng xin lỗi, sẽ tự làm hại bản thân, thậm chí… vết thương trên cổ tay, mọi người hiểu cả rồi chứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio