Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

chương 85: chiến tranh lạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Tùy Hầu Ngọc trở lại phòng ngủ, đám Đặng Diệc Hành khuyên nhủ vài câu bảo cậu đừng tức giận, Hầu Mạch tuy miệng nói lời khó nghe nhưng tâm không xấu. Nhóm bọn họ mỗi ngày đều phải tha thứ cho cái miệng không nói được lời hay của hắn tám trăm lần, không nên so đo.

Nghe Hầu Mạch nói chuyện chỉ cần nghe tai này bỏ tai kia, không cần để ý làm gì.

Này giống như đang tức giận với không khí vậy, không cần phải bực tức.

Tùy Hầu Ngọc lúc này đã bình tĩnh lại nhiều, trừ việc cảm xúc không tốt lắm thì những mặt khác vẫn rất bình thường. Khi nghe Đặng Diệc Hành khuyên nhủ, cậu đều đáp lại một câu “Ừm.”.

Thái độ vẫn rất tốt, chỉ là không tiếp tục được câu chuyện

Cuộc trò chuyện rơi vào cục diện bế tắc, đám Đặng Diệc Hành cũng không tiếp tục nói nữa, mọi người vội vàng rời đi.

Thật ra cậu luôn suy nghĩ, sau khi Hầu Mạch trở về cậu có nên xin lỗi không, có muốn nói chuyện rõ ràng với Hầu Mạch hay không.

Cậu chỉ là quá để tâm vào câu hỏi đó mà không nghĩ tới việc đến muộn sẽ nghiêm trọng như vậy, cũng không hề nghĩ tới việc rời đội.

Năm cấp cậu còn chưa quyết định có nên tập trung vào việc học hay không, còn phải tùy thuộc vào tình hình lúc đó, ít nhất cậu không muốn bỏ qua trận đấu toàn quốc, nhất định phải tham gia.

Kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy Hầu Mạch quay về, lúc cậu xem app học tập thì nghe thấy tiếng Đặng Diệc Hành đang tranh luận.

Đặng Diệc Hành hét lên hỏi Thẩm Quân Cảnh: “Nghe nói người nhà Tang Hiến đến đón rồi? Đại sư huynh cũng đi rồi sao?”

“Tao cũng không rõ lắm, hình như là hai người họ cùng đi rồi, mấy người chơi bóng rổ nhìn thấy.”

“Không phải chứ… có nghiêm trọng không?” Đặng Diệc Hành nói xong lấy điện thoại gọi cho Hầu Mạch, kết quả không ai nghe, rồi buông xuống: “Không nghe.”

“Có vẻ là không rảnh, đang kiểm soát Tang Hiến chăng?”

“Sao đó? Lúc giải tán trông vẫn bình thường mà?”

Nhiễm Thuật ở giường trên đang nghe lén, thấy vậy lập tức ló đầu ra hỏi: “Làm sao vậy?”

Đặng Diệc Hành tuy là người nói nhiều nhưng vẫn biết cái gì có thể nói, cái gì không. Chuyện này không tiện nói ra vì vậy thở dài: “Này là chuyện riêng của bọn họ, không tiện nói. Nếu sau này mọi người quen biết rồi thì có thể biết.”

Càng che giấu như vậy ngược lại càng khiến người ta để ý.

Nhiễm Thuật ở giường trên nói: “Thần thần bí bí, chẳng lẽ nào gây chuyện tự làm hại mình?”

Đặng Diệc Hành giật mình, liếc nhìn Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật bị cái nhìn này làm cho sửng sốt, chửi một câu “Đm”, chẳng lẽ cậu đoán đúng rồi?

Tùy Hầu Ngọc cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Bọn họ rời trường rồi? hôm nay có quay về không?”

“Không chắc nữa, còn phải xem xét tình hình. Bọn tôi cũng không rõ cụ thể thế nào, cũng không liên lạc được.” Đặng Diệc Hành nói xong thở dài một hơi.

Tùy Hầu Ngọc cầm di động muốn gửi tin nhắn cho Hầu Mạch, nghĩ tới Đặng Diệc Hành gọi nhưng hắn không trả lời lại bỏ di động xuống.

Chắc là đang bận.

Cậu một mình nằm trên giường, đeo tai nghe xem app học tập, đến mười hai giờ đêm trong lòng bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Trên giường có màn che, ở trên treo một chiếc chuông ngốc nghếch, không gian chật hẹp khiến cậu cảm thấy bức bách khó chịu, thở không nổi.

Hầu Mạch không ở bên cạnh, trước đó còn cãi nhau với hắn một trận, trong lòng cậu vốn dĩ thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới hiện tại hắn cùng với Tang Hiến ở chung một chỗ, cảm giác ngột ngạt này dường như lại tăng thêm.

Cậu thừa nhận cậu có để ý quan hệ của Hầu Mạch và Tang Hiến.

Tại sao giữa hai người có bí mật? Tại sao nhìn qua thì rất tốt nhưng quan hệ lúc nóng lúc lạnh?

Khó tránh khỏi cậu nghĩ nhiều, có phải Tang Hiến từng thích Hầu Mạch không? Nhưng Hầu Mạch là thẳng nam nên từ chối rồi?

Tang Hiến mãi không buông bỏ, luôn đối tốt với Hầu Mạch, thậm chí đến cả người nhà Tang Hiến cũng chấp nhận Hầu Mạch rồi? Nếu như Hầu Mạch vẫn kiên quyết không để ý tới Tang Hiến, liệu Tang Hiến có suy sụp tự hại bản thân không?

Là như vậy sao?

À…

Hầu Mạch là trai thẳng mà.

Hắn từng nhấn mạnh mấy lần mình là thẳng nam, cậu cũng tin. Giờ nghĩ lại, bản thân mình thích Hầu Mạch là một chuyện vô cùng xấu hổ.

Rõ ràng là cậu không thể chấp nhận được việc nam nhân yêu nhau, thậm chí còn ghét bỏ cha dượng, không nghĩ tới bản thân vẫn đi thích một nam nhân.

Nói vậy thì Hầu Mạch là người cậu thích nhưng không thuộc về mình sao?

Trước kia cậu không có khái niệm gì với việc này, chỉ là luôn có ấn tượng tốt với hắn.

Sau đó gặp lại, từ phẫn nộ đến bị chán ghét, sau đó dần dần ỷ lại vào hắn. Hoàn toàn là trong vô thức, không khống chế nổi mà chìm sâu trong đó.

Fiống như một hồ mật ngọt, bước vào không thấy gì lạ thường ngược lại còn cảm thấy xung quanh ngập tràn hương vị thơm ngát, đắm chìm trong đó.

Cho đến khi tỉnh táo lại thân thể đã chìm bên trong, càng giãy dụa lại càng chìm sâu.

Cậu tháo tai nghe, bỏ điện thoại xuống, xỏ dép lê ra khỏi phòng, đi lại trong hành lang.

Thật khó chịu. Nghĩ tới việc tình cảm không được đáp lại càng thấy nôn nóng, thậm chí còn nghĩ tới việc cậu thích hắn sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của cả hai.

Đến lúc đó, trong mắt Hầu Mạch cậu cũng sẽ giống với Tang Hiến sao?

Thẳng nam được nam sinh thích sẽ cảm thấy cực kì ghê tởm sao?

Nghĩ đến đây cậu lại cảm thấy mất mát, mí mắt khép lại, ngăn dòng bi thương tràn ra từ trong mắt.

Cậu muốn nghe ai đó nói với cậu một câu: Thích ai đó là một chuyện không thể kiểm soát được, sai cũng không phải do cậu.

Gần sáng sớm, cậu muốn quay lại phòng chợp mắt một chút nhưng nằm nghe tiếng động người khác rời giường, cậu vẫn không thể ngủ được.

Phòng ngủ bọn họ buổi sáng đều rất bận rộn, vài người vội vàng đi rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề rồi chạy đi tập thể dục.

Tùy Hầu Ngọc ngồi trên giường ưỡn ngực, một đêm không ngủ, nhịp tim lại không như ngày thường, cảm giác hoảng sợ lại bắt đầu xuất hiện rồi.

Sau khi gặp lại Hầu Mạch, cảm giác này cũng đã lâu không thấy rồi.

Nhiễm thuật để ý tới, hỏi cậu: “Một đêm không ngủ à?”

“Ừ.”

“Chẹp.” Nhiễm Thuật nhìn thấy trạng thái của cậu có chút lo lắng, nói tiếp: “Cậu đừng đi thể dục buổi sáng nữa, không ngủ cả đêm nhịp tim không ổn định, cậu chạy vòng cũng đủ đột tử rồi. Hơn nữa cảm xúc thay đổi nhanh chóng, cộng thêm việc không ngủ, tâm tình nôn nóng cũng khiến cậu dễ tái phát đó. Lát nữa tớ mang bữa sáng về cho, cậu thử ngủ thêm chút đi.”

Tùy Hầu Ngọc cũng không cậy mạnh, ở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.

Dường như Nhiễm Thuật cũng không đi chạy bộ, trực tiếp đến nhà ăn cầm bữa sáng quay về gọi cậu dậy ăn rồi ngủ tiếp.

Tùy Hầu Ngọc chống giường ngồi dậy, đúng lúc Nhiễm Thuật cầm cốc sữa đậu nành cho cậu, hai người va vào nhau.

“Nóng, nóng nóng.” Nhiễm Thuật bị nóng xoay vòng vòng, mau chóng cởi áo ngoài ra.

Tùy Hầu Ngọc cũng bị ướt người, cũng may sữa đậu nành chỉ hơi nóng, nóng như nước dùng để ngâm chân, nếu không cả hai sẽ bị nóng bỏng.

Qua một lúc, cả hai đều thấy không còn vấn đề gì nữa, chỉ là phải thay sang bộ quần áo khác.

Sau khi đổi sang đồng phục trường Thanh Tự, Tùy Hầu Ngọc bắt đầu ngồi xuống ăn sáng. Nhiễm Thuật lau dọn sữa đậu nành lúc nãy rơi ra ngoài.

Lau dọn xong rồi, Nhiễm Thuật vứt giấy vào thùng rác, than thở: “Rốt cuộc thì Tang Hiến bị làm sao vậy?”

“Không biết.”

“Quả nhiên không phải người bình thường gì, nhìn qua có vẻ không cùng tuổi với chúng ta, giống như tuổi vậy, lúc nào trông cũng trầm lặng.”

“Ừ.”

“Thôi, ăn cơm đi. Dù sao cũng không phải chuyện liên quan đến mình.”

Thật ra Hầu Mạch đã tới trường học từ sớm, xe của nhà họ Tang đưa hắn đến tận cổng trường.

Hắn không lên lớp, trực tiếp đứng ở sân tập đợi những người khác đến.

Kết quả khi mọi người bắt đầu chạy rồi, Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật vẫn không xuống.

Hầu Mạch cố ý thay đổi vị trí, ra phía sau đứng cùng hàng với Đặng Diệc Hành: “Ngọc ca với Nhiễm Thuật đâu?”

Đặng Diệc Hành nhìn trái nhìn phải, cũng thấy ngạc nhiên: “Không biết. Hôm nay tao gội đầu chậm nên từ phòng tắm ra ngoài đi xuống lầu luôn, không có để ý tới bọn họ. Thế còn mày, sao hôm qua gọi điện hay gửi tin nhắn sao đều không trả lời?”

Hầu Mạch thở dài, giải thích: “Hôm qua tao đi có hơi vội, di động để quên trong phòng thay quần áo, vừa mới đi lấy về, còn hết pin rồi.”

“Tang Hiến sao rồi?”

“Còn sao nữa, người trong nhà đã thấy. Có vẻ như phải hoãn vài ngày, đã xin phép nghỉ rồi.”

“Mày vất vả rồi.”

“Tao cũng quen rồi.”

Hầu Mạch vẫn hơi lo lắng cho Tùy Hầu Ngọc, muốn đến nhà ăn nhìn một chút, cuối cùng vẫn không nhìn thấy người đâu.

Sau khi tùy tiện ăn xong bữa sáng, hắn mau chóng quay lại phòng ngủ tìm Tùy Hầu Ngọc, phòng ngủ cũng không có người.

Hắn cầm cặp chạy nhanh tới phòng học, vào trong cũng thấy chỗ ngồi bọn họ trống không, không khỏi cảm thấy buồn bực, hai người đi đâu rồi?

Hầu Mạch trở lại chỗ ngồi, nhìn bảng đen viết đầy chữ, lấy vở ra bắt đầu chép bài.

Đang viết, hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật bước vào phòng học, Tô An Di đi theo phía sau, trên tay đang cầm chai sữa chua chanh leo.

Nhìn thấy ba người bọn họ, trong chốc lát tâm tình Hầu Mạch nguội lạnh.

Bọn họ mặc đồng phục tây trang của trường, không ai mặc quần áo thể dục.

Không luyện tập nữa?

Đã rời đội rồi sao?

Tùy Hầu Ngọc quay lại chỗ ngồi phía trước nhìn hắn một cái, hắn lập tức đứng dậy tránh ra để cậu có thể vào chỗ của mình.

Đợi Tùy Hầu Ngọc ngồi xong, Hầu Mạch điều chỉnh lại dáng ngồi, lời giải thích ấp ủ cả một đêm trong nháy mắt quên mất.

Bây giờ trong lòng chỉ còn cảm thấy khó chịu và hối hận, sao lúc đó miệng lại nói lời khó nghe đến thế. Bây giờ người ta “khó lòng chối từ” đã rời đội rồi sao? Có phải ngốc hay không?

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện bản thân đang lo lắng, thế mà cổ họng lại bắt đầu đau rồi.

Hắn từng nghĩ mình là một người rộng lượng, có thể tiếp nhận được trăm ngàn con sóng xô, thế nhưng bây giờ hắn nhận ra, lồng ngực chật hẹp của hắn, khi nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đến đây trái tim cảm thấy tràn đầy, hiện tại cậu đi rồi trong lòng cảm thấy trống rỗng, lạnh lẽo đến đau đớn.

Hắn dừng bút một lúc, sau đó lại tiếp tục viết, muốn đè xuống nỗi đau khó nói nên lời này, cùng với cậu nói chuyện sau.

Vì vậy hắn ngoáy bút liên tục, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại thế nhưng con tim đập loạn này lại khiến hắn khó chịu tới mức cầm bút không nổi nữa.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc về chỗ ngồi, cậu cũng muốn nói rõ ràng với Hầu Mạch.

Lúc nãy, quần áo thể dục của cậu với Nhiễm Thuật bị sữa đậu nành làm ướt hết rồi, trong phòng bọn họ cũng không có máy giặt, vì vậy đành đưa cho Tô An Di.

Tô An Di nghĩ dù sao quần áo bọn họ đều là màu tối, vì vậy thẳng tay bỏ vào giặt chung, chỉ cần bỏ một đồng xu là đủ, vậy nên cả ba mới mặc tây trang lên lớp.

Cậu tuyệt đối không nghĩ tới vì chuyện này mà Hầu Mạch hiểu nhầm.

Cậu lén nhìn hắn, phát hiện mặt hắn sa sầm, liên tục viết bài, cũng không nhìn cậu một lần, nhất thời cảm thấy được Hầu Mạch đang tức giận.

Kì thực cậu không biết dỗ người ta như thế nào, chỉ có thể âm thầm lo lắng.

Đến ngay cả Tô An Di với Nhiễm Thuật ngồi phía trên quay đầu nhìn cậu, cậu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nằm lên mặt bàn nghỉ ngơi, không nói lời nào.

Không biết phải mở lời ra sao.

Cả hai người cứ thế giằng co cho đến thời gian luyện tập buổi chiều.

Hầu Mạch đi đến sân luyện tập trước tiên, cùng với các đội viên khác khởi động, nhìn trái nhìn phải không thấy Tùy Hầu Ngọc đâu, quả nhiên là đã rời đội rồi?

Sau khi huấn luyện viên Vương sắp xếp nội dung luyện tập, mỗi đội viên bắt đầu tự huấn luyện.

Người đánh đôi với Hầu Mạch không đến, một mình hắn luyện tập cả một buổi chiều, đến khi giải tán các đội viên khác rời đi ăn cơm rồi, chỉ có hắn ở lại cho bóng tennis vào rổ đem cất vào phòng dụng cụ.

Thu dọn đồ vật xong, hắn nhìn cái cân trên mặt đất, đi qua ngồi xổm trước nó.

Hắn dùng tay ấn lên mặt cân, con số nhảy loạn lên không dừng lại vì lực ấn của hắn không đồng đều.

Nhìn con số biến hóa, tâm tình nhịn một ngày rốt cuộc cũng bùng nổ. Hầu Mạch đột nhiên mếu máo, bắt đầu rơi nước mắt “tí ta tí tách”, lẩm bẩm: “Sao miệng mày nói lời khó nghe vậy? Người ta rời đội rồi, mày ngu rồi đúng không?”

Nói xong lau nước mắt, cố gắng kiềm người không khóc nữa, kết quả càng nén càng khóc nhiều hơn.

“Thích người ta mà còn mắng cho người ta chạy mất, mày đúng là ngu ngốc không thể nghi ngờ nữa!” Hầu Mạch chỉ vào cân mà mắng, cái cân vô tội lại chẳng thể cãi lại.

“Thật sự không được thì mày cứ đuổi theo, nói lời khó nghe để làm gì?”

“Mẹ nó, tức chết rồi…”

Đúng lúc đang khóc đỉnh điểm bỗng nhiên có người đi vào phòng dụng cụ, chạy thẳng tới chỗ Hầu Mạch.

Người đó đứng trước mặt Hầu Mạch, cúi xuống nhìn hắn nghiêm túc, vì người đến đột ngột nên hắn còn chưa kịp lau đi nước mắt.

Sau đó nghe thấy Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Tôi có thể quay video không?”

==========

Hết chương

Tác giả có lời muốn nói:

Hầu Mạch: Chỉ là tôi khóc một chút cho mọi người vui vẻ thôi mà!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio