Nhiễm Thuật cầm bộ đồ thể thao quay trở lại ký túc xá. Lúc bước vào phòng, thấy Tùy Hầu Ngọc đang ngủ thì cậu yên tâm rồi, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Hầu Mạch hỏi: “Làm hòa rồi hả?”
“Ừ, đại loại là thế.” Hầu Mạch chỉ có thể trả lời như vậy.
Thực ra hắn cũng không chắc lắm, quá trình bắt tay làm hòa mới tiến hành được một nửa thì Tùy Hầu Ngọc đã lăn đùng ra ngủ, cho nên kết quả cuối cùng ra sao hắn cũng không biết.
Nhưng có một điều chắc chắn là nếu Tùy Hầu Ngọc còn tức giận thì hắn sẽ xin lỗi cho đến khi nào cậu nguôi ngoai mới thôi.
Nhiễm Thuật treo đồng phục Tùy Hầu Ngọc lên thanh chắn trên giường mình, ngay sau đó bộ quần áo rủ xuống phần giường của Tùy Hầu Ngọc.
Hầu Mạch ngó nghiêng ngó dọc rồi hỏi: “Cậu đổi chỗ treo được không? Chứ không nửa đêm lỡ tôi tỉnh dậy, tự nhiên thấy bên giường nguyên một bóng người tôi không sợ hết hồn mới là lạ.”
Nhiễm Thuật lại kiếm chỗ khác để treo quần áo, vừa tìm vừa than phiền: “Bảo, bảo cậu nhát gan thì không đúng. Ngay cả Ngọc ca cậu còn dám khiêu khích. Nhưng nói cậu gan dạ cũng không được vì cái quần què gì cậu cũng sợ.”
Một kẻ lắm mồm như Hầu Mạch nghe những lời này cũng không biết phải phản bác thế nào.
Sau khi Nhiễm Thuật sắp xếp lại quần áo thể dục của mình và Tùy Hầu Ngọc xong, cậu giả vờ như mình không quan tâm lắm, bèn hỏi Hầu Mạch: “Tang Hiến ấy… có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy?”
“Không có gì đâu, mấy hôm nữa hắn điều chỉnh tâm trạng xong sẽ đi học lại ngay ấy mà.”
“À.” Nhiễm Thuật tiếp tục gỡ quần áo, bản thân muốn nói chuyện nhưng lại không dám, cứ do dự như vậy một hồi mới hỏi tiếp: “Cậu, cậu ấy, lần này tự tổn thương thành dạng gì rồi?”
“Không có, chỉ là khóc một lúc thôi.”
Nhiễm Thuật như thể vừa mới nghe được một tin tức trọng đại nào đó, vội vàng đi tới hỏi: “Khóc? Khóc như nào? Khóc huhu hả?”
Nếu mà khóc kiểu này thì sụp đổ hình tượng tổng tài bá đạo mất thôi?
Hầu Mạch không trả lời, chỉ im lặng nhìn Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật bị nhìn đến mức không được tự nhiên, hừ lạnh một tiếng rồi leo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Lúc cậu ở trên giường mình thay quần áo, cả giường đều lung lay theo mỗi động tác của cậu.
Hầu Mạch còn đang lo lắng về vấn đề ăn uống của Tùy Hầu Ngọc, đến khi Nhiễm Thuật thay quần áo xong, hắn vội vàng đứng dậy hỏi cậu: “Ngọc ca chưa ăn cơm nữa, tôi có nên gọi cậu ấy dậy ăn cơm không?”
Nhiễm Thuật cầm điện thoại mở giao diện trò chơi, lười biếng trả lời: “Ngọc, Ngọc ca có ăn ít cơm đi thì cũng chưa chết được, nhưng nếu cậu ấy đang thiếu ngủ mà cậu gọi cậu ấy dậy thì cậu toang thật rồi.”
“OK, tôi đã hiểu.”
Hầu Mạch hoàn toàn không những dẹp bỏ suy nghĩ đánh thức Tùy Hầu Ngọc, hắn thậm chí còn nằm xuống bên cạnh Tùy Hầu Ngọc. Hai người cứ thế ngủ cùng nhau.
==========
Sáng sớm lúc Tùy Hầu Ngọc tỉnh giấc, cả người luôn vây trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Một phần bởi vì đói bụng.
Phần còn lại do hôm qua khi đi ngủ vẫn mặc trên người chiếc áo sơ mi, bây giờ trên cổ ẩn ẩn cảm giác khó chịu. Trong các bộ phim truyền hình, nữ chính lúc nào cũng mặc áo sơ mi của nam chính chỉ để ngủ một cách thuần túy, nhưng mặc thử rồi mới biết nó cực kỳ không thoải mái.
Sau một lúc lấy lại tinh thần, cậu mới ý thức được Hầu Mạch đang chăm chú nhìn mình ngay bên cạnh. Điều nãy bỗng khiến cậu nhớ lại sự việc diễn ra trước khi đi ngủ, hai má không khỏi nóng bừng lên.
Lúc này, Nhiễm Thuật từ giường trên trèo xuống lải nhải không ngừng: “Sáng nào cũng chạy hai mươi vòng, chiều thì luyện tập, tớ sắp thành mấy tên đô con tới nơi rồi. Còn mấy cái xương sườn nữa, cũng biến thành cơ liên sườn hết trơn, kết cục là nặng thêm hai ký rưỡi.”
Đặng Diệc Hành ở một bên bình luận: “Thay vì tăng mỡ thì tăng cơ khiến chúng ta ngon giai hơn nhiều.”
“Chả đẹp tí nào.” Nhiễm Thuật từ lâu đã không thích mấy người toàn cơ bắp, cảm giác cứ ngấy ngấy làm sao.
Tùy Hầu Ngọc ngồi nghe bọn họ nói chuyện, chỉ sợ Hầu Mạch ở phía sau nhắc đến chuyện hôm qua nên vội vàng nói: “Để sau rồi nói, tôi đi rửa mặt trước.”
Nói xong cậu đứng dậy, hơi chần chừ nhìn đồng phục của mình, tiếp theo tính vươn tay lấy bộ đồ thể dục ngắn tay muốn thay, kết quả cậu bị Hầu Mạch đẩy vào trong rèm giường rồi rèm bị kéo lại: “Cậu thay đồ ở trong đi.”
Tùy Hầu Ngọc ngơ ngơ ngác ngác bị Hầu Mạch đẩy vào.
Đặng Diệc Hành chỉ dám liếc qua một cái thật nhanh, sau đó vội vã nói: “Tôi không thấy, tôi không thấy gì hết, tôi đi chiếm vòi nước trước.”
Nhiễm Thuật đi theo nhìn nhìn, bĩu môi: “Tôi, tôi thường chà lưng cho Ngọc ca đấy, có tác dụng không?”
Còn Thẩm Quân Cảnh – người đã đến phòng tắm và Tang Hiến – người chưa trở lại trường học, hai người này chắc chắn không bao giờ có cái suy nghĩ nhìn thấy nó, điều này khỏi cần phải bàn cãi.
Sau khi thay quần áo xong, Tùy Hầu Ngọc vén rèm ra, cầm áo sơ mi đánh Hầu Mạch một cái còn không quên chửi: “Đồ thần kinh.”
Mắng xong, cậu lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi đi đến phòng tắm.
Hầu Mạch cũng cầm đồ lẽo đẽo theo, trên đường tính vươn tay muốn túm góc áo của Tùy Hầu Ngọc thì lại bị cậu giật ra: “Tí nữa tôi tính sổ với cậu.”
Nhiều người thế này mà cứ đẩy đưa qua lại còn ra hệ thống gì?
Hầu Mạch ngoan ngoãn gật đầu, không dây dưa nữa.
Hắn thừa biết tính Tùy Hầu Ngọc vốn ngại ngùng và nhút nhát, có lẽ bây giờ đang vừa tức vừa ngượng nè.
Sau khi tập thể dục buổi sáng, thái độ của Tùy Hầu Ngọc đối với hắn vẫn như cũ, không nóng không lạnh, trong lúc ăn sáng cũng không xảy ra chuyện gì.
Vào lớp, hai người như mọi khi ngồi chung với nhau. Cả tiết học Tùy Hầu Ngọc vẫn học hành nghiêm túc, thật sự không nhìn ra được vấn đề gì cả.
Chuyện cứ thế kéo dài mà không được giải quyết rõ ràng. Hầu Mạch càng lúc càng đứng ngồi không yên, đầu óc không thể ngừng suy nghĩ lung tung lại.
Vì sao Ngọc ca lại tránh mặt hắn?
Có phải vì lúc trước cậu bài xích gay nên bây giờ bị một thằng con trai cưỡng hôn, cậu nhất thời không tiếp thu nổi?
Chắc giờ Ngọc ca rối rắm lắm nhỉ?
Hay là hôm ấy bị hôn xong Ngọc ca bất ngờ quá chưa phản ứng kịp nên mới không giãy giụa. Đến lúc phản ứng được thì lại lăn đùng ra ngủ mất tiêu. Thế thì việc Ngọc ca thích hắn hoàn toàn là tự hắn tưởng bở, đúng không?
Bởi vì sự việc trì hoãn quá lâu, Hầu Mạch đã chuẩn bị sẵn các phương án bù đắp nếu bị từ chối.
Bây giờ đổi thành hắn theo đuổi Ngọc ca thì liệu tình huống này có tạo áp lực cho Ngọc ca hay không?
Hắn có nên tuyên bố với Ngọc ca rằng nợ của hắn hắn sẽ tự trả, sẽ không để cậu bị liên lụy? Căn cứ vào tốc độ kiếm tiền của hắn thì đến khi tốt nghiệp cấp ba, hắn có thể kiếm đủ số tiền và trả hết tất cả nợ nần.
Sau khi vào đại học, hắn sẽ tham gia nhiều cuộc thi hơn và có nhiều sự lựa chọn hơn, không chừng đến lúc đó hắn sẽ càng nhận được nhiều tiền thưởng hơn nữa.
Khi thời gian đủ chín muồi, hắn sẽ mua một căn hộ lớn ngay trung tâm thành phố. Lỡ như Ngọc ca không muốn sống chung với mẹ hắn thì đành phải mua hẳn hai căn vậy.
Rồi về sau, mỗi sáng hắn sẽ nấu cơm cho Ngọc ca ăn…
Bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu khiến hắn không khỏi nghĩ đến ——
Ý, hình như mua biệt thự là ý kiến hay đấy?
Tại một nơi hoang vu hẻo lánh có một căn biệt thự lớn nọ, cứ đêm khuya thanh vắng lại xuất hiện hình bóng hai người, tôi thì bịch bịch bịch còn anh thì ư ư ư.
Hoàn hảo.
Nghĩ vậy, hắn lại liếc sang Tùy Hầu Ngọc, thấy tay cậu đang cầm con dao trổ chọc vào cuốn sổ một cái.
Tùy Hầu Ngọc cảm nhận ánh mắt Hầu Mạch đang nhìn mình, cậu lạnh lùng liếc đáp trả lại làm hắn sợ đến mức phải dời tầm mắt của mình sang chỗ khác. Đôi mắt Hầu Mạch chăm chú nhìn bảng đen nhưng trái tim đập loạn xạ liên hồi.
Nếu như chốc nữa có một mũi dao hướng về phía mình thì hắn nên làm gì đây?
Nghĩ một hồi hắn không khỏi nhấc tay lau mồ hôi lạnh chảy trên chán.
Trên thực tế, Tùy Hầu Ngọc đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình.
Hôm qua Hầu Mạch hành động như thế là có ý gì? Hắn cũng thích cậu ư? Thế có nghĩa là tình cảm này là tình cảm đến từ hai phía hả?
Cậu chắc chắn giữa Hầu Mạch và Tang Hiến không có xíu mờ ám nào, hơn nữa Hầu Mạch cũng có hảo cảm với cậu, đây có phải là dấu hiệu của tình yêu không?
Trước đây cậu không biết nhiều về gay lắm, bây giờ rốt cuộc cũng có thời gian để ngẫm nghĩ về nó.
Hầu Mạch thoạt nhìn không giống ! Liệu hai có thể hòa hợp với nhau không?
Nhìn cái tư thế kia của Hầu Mạch, chẳng phải hắn muốn đè cậu à?
Nếu tên này dám tới gần cậu thì cậu sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh! Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành người bị đè.
Và làm thế nào để giải quyết vấn đề ngủ quên trong lúc hôn nhau? Vậy khi hai người họ quyết định ở bên nhau chả lẽ lại giống tìm tri kỷ?
Điều đó sẽ rất tuyệt nếu ai đó có thể dỗ cậu ngủ.
Thế nhưng mỗi lần đụng chạm là một lần ngủ quên thì chuyện lại khó khăn hơn rất nhiều.
Đùa chứ, hôn hít còn chưa đủ đã lăn ra ngủ, sao mà coi được?
Cậu liếc nhìn Hầu Mạch, ánh mắt như hàng rào bao lấy Hầu Mạch, tựa như Hầu Mạch chỉ thuộc về riêng cậu.
Hầu Mạch trắng như vậy, cắn vào hai miếng chắc chắn rất ngon.
Ngoại trừ việc cao hơn cậu, nhìn có vẻ khỏe hơn cậu, hay thích xía vào chuyện của người khác thì những cái khác cậu rất hài lòng.
Lúc bị đè Hầu Mạch có khóc không nhỉ? Nếu có thì chắc sẽ khóc như cái lúc ở trong phòng thiết bị.
Mới nghĩ đến điều này thôi cậu cảm thấy hưng phấn hẳn.
Cậu đậy nắp con dao trổ lại, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay là thứ sáu, buổi chiều tan học sẽ kéo Hầu Mạch về nhà.
Cậu vô cùng muốn làm cho Hầu Mạch khóc thử một lần xem sao.
Tùy Hầu Ngọc vô thức liếm môi, vui vẻ dọn dẹp đồ dùng trên bàn thật gọn gàng ngăn nắp, tiếp theo ngẩng đầu nhìn lên bảng.
Chỉ cần Hầu Mạch ngồi bên cạnh thì cậu không cần khắc đồ để phân tán sự chú ý.
Có Hầu Mạch là đủ rồi.
Có Hầu Mạch ở bên, tâm trạng bồn chồn sẽ được xoa dịu, giống như nhịp tim của người mẹ giữ đứa trẻ ổn định, và không gian yên tĩnh trong nhà khi trời mưa bão sẽ khiến lòng người thanh thản.
========
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cùng nhau về nhà bằng xe bánh mỳ.
Sau khi xuống xe, cả hai cùng đi về phía tiểu khu. Tùy Hầu Ngọc đi trước, Hầu Mạch theo sau, trong lòng lo lắng suy nghĩ nên thổ lộ như thế nào.
Tùy Hầu Ngọc đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn hắn.
Đây là vị trí cửa sau của tiểu khu, cách đó không xa có một bàn đá đánh cờ nhưng do thời tiết lạnh giá nên hiện tại cũng không có cụ già nào ngồi đó chơi. Quả là một khung cảnh yên tĩnh hiếm hoi.
Bên bàn đá còn có cây cổ thụ cong queo, mùa hạ cành lá sum suê như thể một mái hiên thiên nhiên để che nắng. Nhưng đến mùa này thì chỉ còn lại những cành cây xơ xác lẻ loi rung rinh trong gió.
Lúc Tùy Hầu Ngọc quay lại, tóc mái bị gió lạnh thổi bay, lộ ra vầng trán đầy đặn. Cậu nhìn chằm chằm Hầu Mạch bằng đôi mắt xinh đẹp của mình, ánh mắt bình tĩnh khiến Hầu Mạch căng thẳng.
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc lên tiếng trước: “Hôm nay hình như cậu có chuyện muốn nói.”
Cậu muốn biết suy nghĩ của Hầu Mạch trước.
“À! Ừm.” Tự nhiên Hầu Mạch cảm thấy hơi căng thẳng, phải điều chỉnh tâm trạng một lúc mới dám nói ra: “Tôi… tôi thích cậu, cậu có thể đoán được mà?”
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc gật đầu, khóe miệng không khỏi nhếch lên khi nghe thấy lời nói ấy.
Cảm giác vui sướng lan ra toàn thân, tâm tình cậu bây giờ không khác gì bầu trời u ám bất ngờ tỏa ánh sáng dịu dàng, trong phòng lạnh lẽo được thắp lên một ngọn lửa ấm áp, trong lòng phút chốc tươi sáng cả lên.
Hầu Mạch nói tiếp: “Tôi biết trước giờ cậu vẫn luôn thẳng tắp và thích kiểu con gái như Ngải Mộng Điềm, thậm chí bố dượng cậu có hơi đáng sợ. Tôi hiểu hết mà nên tôi sẽ luôn chờ đợi cậu.”
Tùy Hầu Ngọc nghe xong những lời này, cảm xúc liền biến sắc.
Chờ cậu?
Tại sao phải chờ?
Dứt khoát đổi trạng thái là xong mà?
Hầu Mạch cũng không cho Tùy Hầu Ngọc cơ hội để chen ngang, cứ nói mãi không ngớt: “Cậu không cần trả lời tôi vội đâu! Tôi sẽ tiếp tục theo đuổi cho đến khi nào cậu chấp nhận yêu một thằng con trai thì thôi. Tôi biết quá trình sẽ khó khăn, cậu sẽ mất khá nhiều thời gian để tiếp thu nhưng điều đó không quan trọng, tôi sẽ luôn ở đây đợi cậu. Cậu cứ từ từ, tôi sẽ chậm rãi, chậm rãi theo đuổi cậu.”
Tùy Hầu Ngọc mím môi không biết nói gì.
Cậu có thể nói gì đây, nói rằng cậu cũng đang lo lắng?
Cái gì nói được Hầu Mạch đều nói hết rồi, cậu chẳng còn gì để nói.
Thấy Tùy Hầu Ngọc im lặng cứ im lặng mãi, Hầu Mạch sốt ruột giải thích: “Không sao đâu, cậu đừng áp lực quá, không cần lo lắng chuyện gia đình của tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ để đẩy nhanh tiến độ trả nợ cho gia đình, sẽ không để cậu bị liên lụy đâu. Còn về sức khỏe của mẹ tôi, bà đã tốt hơn nhiều, vì vậy đừng quá lo lắng về nó.”
“Thật ra tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này…” Đúng là Tùy Hầu Ngọc chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện trong nhà của Hầu Mạc bởi vì cậu không cho đó là vấn đề lớn. Chỉ cần Hầu Mạch nói ra một con số, Tùy Hầu Ngọc chắc chắn sẽ trả hết toàn bộ số nợ cho Hầu Mạch.
“À, còn nữa, có phải cậu đang lo lắng về vấn đề con nối dõi hả? Thế thì cậu không cần phải sợ về việc ở bên tôi, vì từ nhỏ tôi đã biết mình gay rồi nên chưa bao giờ tơ tưởng đến chuyện con cái các kiểu, nên…”
Tùy Hầu Ngọc đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, trong đầu có thứ gì đó dồn dập khiến hắn bỗng tỉnh táo lại, vội hỏi: “Cậu vốn cong bẩm sinh à?”
“Ừ.”
“Tại sao lúc trước nói với tôi cậu là thẳng?”
“Thì… giả bộ đó, tôi sợ cậu nghĩ linh tinh.”
Tùy Hầu Ngọc bất ngờ hét lên: “Giờ nghĩ lại mới nhớ có phải đêm đó cậu đã từ chối tôi?! Tôi không phải gu của cậu?! Cậu! Cậu dám từ chối tôi?”
Vào thời điểm không thích hợp như vậy nhưng Tùy Hầu Ngọc lại đi suy nghĩ cẩn thận về việc đã khiến Hầu Mạch vô cùng xấu hổ.
Khung cảnh tỏ tình đột ngột biến sắc, hắn thậm chí có thể nhìn thấy trong ánh mắt Tùy Hầu Ngọc bừng lên một ngọn lửa.
Là lửa giận.
“Là hiểu lầm thôi…” Nhắc tới vụ này Hầu Mạch không khỏi muốn tát cho mình một phát, miệng mình sao tiện dữ vậy? Người ta còn chưa biểu hiện gì mà mình lại thẳng thừng từ chối.
Lúc này Tùy Hầu Ngọc mới hiểu được lời nói hôm ấy của Hầu Mạch nghĩa là gì?
Trước kia ngây thơ không biết gì cả, cứ cho là bản thân tự nhiên leo lên giường Hầu Mạch, điều này khiến hắn không quen nên mới tức giận. Hơn nữa cái cách Hầu Mạch nói chuyện nó cứ kỳ lạ làm sao, khiến cậu cứ nghi ngờ rằng hắn đang nói lạc đề.
Giờ nghĩ kỹ một chút, thì ra cậu vốn bị người ta cự tuyệt từ lâu.
Thì ra cậu không phải gu của Hầu Mạch?
Tùy Hầu Ngọc cười lạnh, hỏi: “Lúc trước không thể chấp nhận tôi mà, giờ sao hớn hở thế?
“Không, không phải, cậu nghe tôi giải thích!”
“Được thôi, cậu cứ văn vở đi.”
“Chờ tôi hai ngày tôi sẽ cho cậu một lý do xác đáng, được không?” Trong thời gian ngắn như vậy hắn thật sự không nghĩ ra được gì, hiện tại đầu óc gấp đến độ muốn chập mạch.
“OK, vậy cậu cố lên!” Tùy Hầu Ngọc tức giận xoay người bước đi, bước chân vừa nhanh vừa vội. Cậu ước gì mình có thể trở về nhà ngay lập tức để khỏi phải nhìn khuôn mặt ngu ngốc của tên Hầu Mạch luôn khiến người khác nổi khùng.
Hầu Mạch hoảng sợ đến mức vội vàng đi theo Tùy Hầu Ngọc, nắm ba lô không buông: “Ngọc ca, cậu đừng nóng giận mà! Tôi rất thích cậu, tôi nghiêm túc đó.”
“Thật sự thích một người không phải gu bạn trai của mình?
“Không phải, tôi yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên! Cậu là mẫu người lý tưởng nhất của tôi.”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên mà mỗi ngày đều tức giận với tôi, vậy mà bảo thích tôi à? Cậu có biết lúc đầu tôi khó chịu như nào không? Cậu có biết những lời nói dối có thể trở nên nghiêm trọng hơn không?”
Cách thức thu hút sự chú ý của bạn nhỏ Hầu Mạch đã không nhận được sự đồng tình của Tùy Hầu Ngọc.
Hầu Mạch tiếp tục giải thích: “Ngọc ca ơi, tôi sai rồi, cậu đừng giận nữa mà! Tại người ta lần đầu tiên thích ai đó nên chưa có kinh nghiệm chứ bộ.”
“Bây giờ cậu cách xa tôi ra một chút, tôi sợ mình nhịn không nổi động tay động chân mất.”
Hai người cứ đưa đưa đẩy đẩy cho đến khi đứng trước cửa nhà của Tùy Hầu Ngọc. Cậu nhập mật khẩu rồi đi thẳng vào trong.
Cũng may Hầu Mạch biết mật khẩu khóa cửa, nhưng vừa định nhập để vào thì thấy nó được đặt ở chế độ không làm phiền, nhất thời thất vọng.
Thế gian này mấy ai tỏ tình được như hắn.
Hầu Mạch chưa từ bỏ ý định mà gõ cửa: “Ngọc ca, cho tôi vào đi mà? Không là tối nay cậu mất ngủ đó?”
“Hôm qua tôi ngủ nhiều rồi, không buồn ngủ.” Tùy Hầu Ngọc hét lên với Hầu Mạch qua cánh cửa.
“Tối nay mẹ tôi giúp tụi mình học bù.”
“Tôi đăng ký thành viên trong app học tập rồi, không đi.”
“Thế tối nay tôi nấu cơm gà kho cho cậu nhé.”
“Không ăn, cút.”
Hầu Mạch đã nhìn thấy mấy thằng bạn mình theo đuổi con gái, có người theo đuổi thành công nhưng cũng có người đuổi hoài mà chưa thấy điểm cuối đâu hết.
Ngọt ngào và mờ mịt, chỉ có thể chọn một trong hai.
Hầu Mạch khác hoàn toàn, lần đầu tiên tỏ tình suýt nữa thì bị tẩn một trận.
Thật đau đớn làm sao khi nhảy xuống cái hố do chính tay mình đào.