Sao Trời

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này cách lần trước hai người về nhà cũ khá lâu rồi, Chử Tinh vẫn đi theo Ngụy Dĩ Thần tới vườn hoa nhỏ.

Rất nhiều loài hua đã qua thời kỳ nở rộ rồi, nhưng cũng có mấy loại mới hiện giờ mới nở.

Chử Tinh ngó trái ngó phải, trong đầu hiện lên hình ảnh Ngụy Dĩ Thần trẻ tuổi chăm chỉ đi tưới hoa, kết quả bị một màn não bổ của mình làm hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngụy Dĩ Thần nhón chân đặt cái gì đó lên trên tầng cao nhất của giá đựng đồ.

Chử Tinh tò mò: “Cái gì vậy anh?”

Ngụy Dĩ Thần nghiêng người để cậu nhìn cho rõ.

Là lọ đựng ngôi sao của Chử Tinh gấp tặng cho Ngụy Dĩ Thần.

Chử Tinh chớp chớp mắt: “Sao anh còn mang theo nó vậy?”

Ngụy Dĩ Thần đặt xong lọ thủy tinh, cẩn thận không để nó bị va chạm rồi trở người xuống dưới: “Chỗ hoa này do đích thân anh chăm sóc, từ lúc còn nhỏ đến tận bây giờ.”

Chử Tinh gật đầu, cậu từng nghe mẹ Ngụy nói rồi, trong lòng không khỏi hâm mộ vườn hoa nhỏ này may mắn được lớn lên cùng Ngụy tiên sinh.

Ngụy Dĩ Thần: “Nơi này chứa đựng rất nhiều bí mật của anh, gần như là trái tim thứ hai của anh vậy.”

Ngụy Dĩ Thần đột nhiên nắm lấy tay Chử Tinh: “Hiện giờ anh muốn đặt một ngôi sao ở đây, một ngôi sao chỉ thuộc về riêng anh.”

Chẳng cần biết là trong tâm nhĩ hay là trái tim thứ hai, anh đều muốn Chử Tinh biết được rằng, nơi nào cũng có hình bóng của cậu.

Chử Tinh bỗng nhiên ngây ngẩn, cứ cứng nhắc như vậy bị Ngụy tiên sinh khom lưng hôn lên khóe miệng giống như đang cử hành một nghi thức rất quan trọng.

Ngụy Dĩ Thần hỏi cậu: “Bạn nhỏ Chử à, em có đồng ý bước vào trái tim ngài Ngụy, mãi mãi không rời khỏi không?”

Chử Tinh cắn môi dưới, cố gắng không để nước mắt rơi: “Em đồng ý.”

Ngụy Dĩ Thần cười lau đi ánh nước nơi khóe mắt cậu: “Bây giờ đến lượt em hỏi lại anh.”

Chử Tinh nhìn vào mắt Ngụy Dĩ Thần, vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc hỏi: “Ngụy tiên sinh…”

Ngụy Dĩ Thần đáp: “Anh bằng lòng.”

Chử Tinh nín khóc: “Em còn chưa hỏi xong mà.”

Ngụy Dĩ Thần cúi xuống, cụng trán với cậu: “Em nói gì anh cũng bằng lòng hết.”

Chử Tinh kìm nén hồi lâu vẫn không được, nước mắt chảy xuống: “Em thật sự cảm ơn vận mệnh đã cho em gặp được anh.”

Ngụy Dĩ Thần yên lặng nhìn cậu, đôi mắt thâm thúy còn hơn cả trăm ngàn lời nói.

Chử Tinh cố kìm nỗi xấu hổ, chầm chậm kiễng chân hôn lên môi Ngụy Dĩ Thần.

Buổi tối trở về nhà, Chử Tinh vẫn còn chìm trong hưng phấn, ôm lì xì mẹ Ngụy tặng mãi vẫn chưa chịu đi ngủ.

Ngụy Dĩ Thần đã xử lý công việc xong, duỗi tay tịch thu lì xì, nhét vào dưới gối đầu của bạn nhỏ, rất nghiêm khắc nói: “Ngủ nào.”

Chử Tinh nhắm mắt lại, giả bộ như Ngụy Dĩ Thần không phát hiện ra mình, lén lút duỗi tay xuống phía dưới gối muốn sờ “phí sửa miệng”, bị Ngụy Dĩ Thần lấy quyển tập đánh lên mu bàn tay.

Lực đạo rất nhẹ, cũng không đau gì hết, nhưng Chử Tinh lại giống như thỏ con bị sợ hãi, rụt tay thật mạnh rồi nhét vào ổ chăn.

Ngụy Dĩ Thần dở khóc dở cười: “Có biết bịt tai trộm chuông là gì không?”

Bản thân nhắm mắt lại, cho rằng người khác cũng không nhìn thấy sao? Rốt cuộc đây là bé con ngốc nhà địa chủ nào vậy?

Chử Tinh hơi hé mắt nhìn bên ngoài, thấy Ngụy Dĩ Thần cũng không tức giận mới làm nũng lấy đầu cọ cọ thắt lưng đối phương: “Em không ngủ được mà.”

Ngụy Dĩ Thần dựa vào đầu giường, cúi xuống nhìn cậu: “Là vì tôi mang em tới vườn hoa nên hưng phấn không ngủ được, hay là nhận được lì xì mới không ngủ được?”

Đáp án rất rõ ràng, nhất định là do biết Ngụy tiên sinh trân trọng cậu như vậy mới vui tới mất ngủ. Nhưng Chử Tinh xấu xa lại đảo loạn tròng mắt: “Tất nhiên là bởi vì nhận được lì xì rồi.”

Quả nhiên Ngụy tiên sinh không cười nữa, mặt mày không chút biểu cảm trông rất lạnh lùng. Thế mà Chử Tinh lại nhìn ra biểu tình ai oán, sau đó lập tức cười không ngừng được.

Cậu ngồi thẳng người dậy, ghé vào trước ngực Ngụy Dĩ Thần, hỏi: “Anh giận rồi à?”

Ngụy Dĩ Thần không thèm để ý đến cậu.

Chử Tinh mỉm cười: “Em cảm thấy em giống như hồ ly tinh quyến rũ đàn ông vậy.”

Ngụy Dĩ Thần không nhịn nổi nữa, liếc cậu một cái, buồn cười nói: “Có hồ ly tinh nào bị hôn xong thì đỏ mặt như em không?”

Vốn là chẳng cần hôn, Chử Tinh nghe rõ lời của Ngụy Dĩ Thần đã lập tức đỏ mặt rồi.

Ngụy Dĩ Thần thật sự hết cách với cậu, bọc bạn nhỏ vào ổ chăn lần nữa, cưỡng chế ép cậu nhắm mắt lại: “Nhắm mắt, anh kể chuyện cho em nghe.”

Chử Tinh vốn cũng không muốn giãy giụa, nghe vậy càng ngoan ngoãn hơn.

Ngụy Dĩ Thần cầm lấy quyển sách《Hoàng tử bé》đã đặt ở đầu giường được một tuần, thấp giọng đọc: “[“Bạn làm ơn… cảm hoá mình đi!” Cáo nói.

“Mình muốn lắm.” Hoàng tử bé trả lời, “Nhưng mình không có thời gian. Mình còn phải đi kiếm bạn bè và tìm hiểu nhiều thứ.”

“Người ta chỉ hiểu những gì họ đã cảm hoá. Con người chẳng còn thời gian để hiểu bất cứ chuyện gì. Họ mua mọi thứ được làm sẵn ở các cửa hàng. Mà có mấy người bán hàng bè bạn đâu, cho nên con người chẳng còn bạn bè. Nếu muốn có một người bạn, hãy cảm hoá mình đi!”

“Chẳng hạn, nếu bạn đến lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ mình đã bắt đầu thấy hạnh phúc. Thời giờ càng trôi qua mình lại càng hạnh phúc hơn. Cho tới bốn giờ, mình sẽ trở nên bồn chồn và lo lắng: mình sẽ khám phá ra cái giá của hạnh phúc! Nhưng nếu bạn đến bất kì lúc nào, mình sẽ không biết giờ giấc để sửa soạn trái tim…” Cáo nói.]”

Bấm vào đây để đọc chú thích

Hô hấp Chử Tinh dần dần ổn định, Ngụy Dĩ Thần gấp cuốn sách lại, bìa truyện là hình ảnh hoàng tử bé đeo khăn choàng dài không biết đang ngắm nhìn tinh cầu nào.

Từ lúc Chử Tinh vào phòng ngủ chính thì quyển sách này đã xuất hiện ở đầu giường, anh vẫn mong sẽ có một ngày có thể tự mình đọc câu chuyện này cho bạn nhỏ nghe, tốt nhất là giọng ấm áp mọt chút, để bạn nhỏ nhà anh có thể mơ thấy giấc mơ đẹp.

Hiện giờ rốt cuộc cũng được đền bù như mong muốn.

Ngụy Dĩ Thần đặt cuốn sách xuống, lặng lẽ hôn lên trán Chử Tinh một nụ hôn chúc ngủ ngon, dùng giọng điệu nhẹ nhàng chỉ có bản thân mình nghe được: “Hoàng tử nhỏ của nước Tinh Tinh à, em đã cảm hóa được anh rồi.”

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trông Chử Tinh cực kỳ có tinh thần.

Cậu không nhớ hôm qua mình mơ thấy gì, chỉ biết là cảnh trong mộng đẹp như kẹo đường, giữa cơn nửa tỉnh nửa mơ, cậu cảm giác được Ngụy Dĩ Thần đang dịu dàng hôn lên môi mình.

Chử Tinh đi tới trước mặt Ngụy Dĩ Thần: “Chào buổi sáng bạn trai~”

Động tác chuẩn bị uống nước của Ngụy Dĩ Thần hơi khựng lại.

Bạn trai?

Chử Tinh đi tới cạnh Ngụy Dĩ Thần, hai tay giữ lấy mặt anh, hôn chụt một cái lên má: “Em biết là hôm qua anh hôn trộm em, vì thế hôm nay em muốn hôn trả lại anh.”

Cả người Ngụy Dĩ Thần cứng lại, cảm thấy hình như hôm nay Chử Tinh uống lộn thuốc rồi, tại sao vừa ngủ dậy đã trở nên to gan làm càn như vậy? Không giống đứa nhỏ thoáng cái đã thẹn thùng đỏ mặt như hồi trước chút nào.

Chử Tinh tâm tình tốt đẹp ăn xong bữa sáng, tự động chuyển một ít đồ còn lại của mình ở dưới lầu lên phòng ngủ chính.

Ngụy Dĩ Thần nhìn thân ảnh cậu bận rộn tới lui, không tự giác sờ vào chỗ vừa được Chử Tinh hôn lên, nhẹ nhàng cười thành tiếng.

Chử Tinh bạo gan làm càn như vậy anh cũng rất thích.

Gần đây động thái của Hà Thiếu Vân hơi lớn, dù là cuối tuần được nghỉ ngơi ở nhà, Ngụy Dĩ Thần cũng không thể không phân tâm chú ý đến tình hình công ty.

Anh có thể đoán ra đại khái chủ ý của Hà Thiếu Vân khi kết hôn với Chử Nguyệt là gì rồi. Xem trạng thái gặp ai cũng cắn của Hà thị hiện nay, sợ là bọn họ cũng phát hiện cái vị vừa được rước về nhà kia không thể giúp bọn họ thực hiện kế hoạch bỉ ổi của mình.

Anh giăng lưới lâu như vậy, cuối cùng con cá lớn này cũng cắn câu.

Bên công ty gọi điện đến thông báo cho Ngụy Dĩ Thần, Ngụy thị vô cùng có triển vọng phát triển, nhân viên trên dưới của công ty con bên đó đều tìm đến Hà Thiếu Vân để nương tựa.

Ngụy Dĩ Thần gõ gõ tay lên đùi, bấm một dãy số gần như chưa từng liên hệ lần nào.

Thương trường có gió tanh mưa máu thế nào thì Chử Tinh cũng không bị quấy rầy gì cả.

Thật ra thì gần đây có một việc làm cậu hơi lo lắng.

Lên năm ba rồi, sẽ tốt nghiệp phải đi thực tập ngay thôi, nhưng mà trước đó vẫn còn một kỳ thi cuối kỳ làm người ta mệt mỏi.

Phải ôn hết nguyên một quyển sách đó có hiểu không?

Thật đau não mà.

Trước hôm thi một ngày, Chử Tinh nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

Chử Nguyệt ở đầu dây bên kia điềm đạm đáng yêu: “Tiểu Tinh à, chị muốn gặp em một lần được không?”

Chử Tinh bị một câu “Tiểu Tinh” của cô ta làm buồn nôn, da gà da vịt nổi khắp toàn thân, chưa nghĩ gì đã từ chối: “Có gì thì nói qua điện thoại đi.”

Thật sự không muốn đi gặp để rước bực mình vào người.

Chử Nguyệt trong điện thoại nói với Chử Tinh rất nhiều về cuộc sống hôn nhân không được như ý, đại khái là sau khi kết hôn mới phát hiện Hà Thiếu Vân không tốt đẹp gì, hơn nữa ngày nào cũng ăn chơi rượu chè bên ngoài. Cô ta không dám nói cho ba mẹ ở nhà biết, sợ bọn họ lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể bất lực mà gọi điện thoại cho Chử Tinh.

Chử Tinh lạnh nhạt nói: “Chị có gọi cho tôi thì tôi cũng không giúp gì được chị.”

Hơn nữa, nghe được hiện giờ chị thảm như vậy không chừng tôi còn không nhịn nổi cười một trận.

Sát muối vào vết thương gì đó vừa nghe đã thấy đau tim rồi, cho nên tốt nhất là đừng tìm tôi.

Chử Nguyệt cắn răng kiên trì: “Ít nhất nếu em ở trước mặt chị thì chị có thể dựa vào vai em khóc một trận.”

Chử Tinh không biết cô ta lấy đâu ra tự tin mà nói câu này, bình tĩnh cự tuyệt: “Để chị dựa vào vai, sợ là về nhà Ngụy Dĩ Thần đánh chết tôi mất.”

Chử Nguyệt: “…”

Chử Tinh: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

Nói xong không đợi Chử Nguyệt phản ứng thêm, lập tức dập máy.

Ngụy Dĩ Thần luôn nói Chử Tinh vừa thiện lương vừa mềm lòng, rất dễ bị người ta lừa. Thật ra không phải như vậy, cậu chỉ thiện lương và mềm lòng với người đáng giá thôi. Đối với những kẻ lòng dạ phức tạp thì cậu cũng sẽ nói lời lạnh nhạt, ý chí sắt đá.

Chử Nguyệt bị ngắt điện thoại tức đến nổ phổi.

Trần Mỹ Hoa bảo cô ta tranh thủ có một đứa con đi, nhưng Hà Thiếu Vân căn bản không chạm vào người, cô ta lấy đâu ra đứa con đây?

Người Hà gia ai nấy đều khó lường, đối với Chử Nguyệt bị Hà Thiếu Vân lạnh nhạt thì bọn họ đối xử kỳ quái với cô ta cũng không lạ.

Chử Nguyệt thật sự chịu đủ rồi, không muốn nhẫn nhịn gì nữa, nhưng lại không thể nào thoát được. Chỉ cần Hà Thiếu Vân không ly hôn, ngay cả quyền lợi phản kháng cô ta cũng hoàn toàn không có.

Suy cho cùng vẫn là do Chử Tinh.

Hôm nay Chử Nguyệt hẹn Chử Tinh ra ngoài đúng là ôm ý định cùng nhau đi chết, dù cho là cô ta hại chết Chử Tinh để bản thân bị phán tội tử hình hay tự làm bị thương để tống Chử Tinh vào tù với tội danh cố ý đả thương người khác thì cũng tốt hơn tình hình của cô ta hiện tại ở Hà gia rất nhiều.

Chử Nguyệt nhìn con dao lộ ra sắc nhọn trong túi đồ, ngồi trong quán cà phê khóc không thành tiếng.

Cô ta không hiểu, tại sao tương lai của cô ta lại biến thành như vậy?

Chử Tinh bên kia vừa mới ứng phó Chử Nguyệt xong thì lập tức nhận được điện thoại của Ngụy Dĩ Thần.

Tâm tình vừa bị bà chị rẻ mạt kia làm hỏng hết nhanh chóng tăng vọt.

Chử Tinh: “Gần đây anh bận thật đấy, cuối cùng cũng nhớ ra là phải gọi điện cho em rồi à?”

Mặc dù là phàn nàn nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không có chút oán giận nào, ngược lại còn tràn đầy ý làm nũng.

Trái tim Ngụy Dĩ Thần bị hòa tan trong chớp mắt: “Anh đang ở dưới ký túc xá, tới để nạp năng lượng cho em.”

Hai mắt Chử Tinh sáng lên, cấp tốc phi thẳng xuống cổng ký túc xá.

Quả nhiên nhìn thấy chiếc xe xịn xò của Ngụy tiên sinh.

Chử Tinh thở hổn hển chạy tới, ôm lấy Ngụy Dĩ Thần đang nghiêng người dựa vào cửa xe, câu đầu tiên cậu nói khi ngẩng mặt lên chính là: “Ngụy Dĩ Thần, em rất nhớ anhhh.”

Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, lúc trước Ngụy Dĩ Thần lái ô tô đến để hẹn bạn học của Chử Tinh ăn cơm, cậu cũng thẳng thắn nói câu này.

Khi đó Chử Tinh vẫn còn vô cùng cẩn thận mà gọi một tiếng “Ngụy tiên sinh”, hôm nay lại mềm giọng gọi cả họ lẫn tên, nói một câu “Em rất nhớ anh” làm người ta gần như không còn đường giãy giụa, hoàn toàn thất thủ rơi vào tay giặc.

Khuôn mặt lạnh lùng của Ngụy Dĩ Thần trở nên ôn hòa trong chớp mắt. Giống như khi ấy đáp lại lời yêu thương nhung nhớ của Chử Tinh, Ngụy Dĩ Thần thấp giọng nói: “Anh cũng rất nhớ em.”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio