Nhưng. . . . . . Nàng nghe đã hiểu!
Cái này có thể nói là tinh hoa, trong nháy mắt khiến tâm sự của nàng trong tám năm hoàn toàn thông suốt.
Chậm nhắm mắt, nặng trĩu đi vào giấc mộng đêm lặp lại như lúc đầu.
Nàng còn nhớ rõ hôm đó trong phòng thơmhương hoa hồng, còn nhớ rõ cả phòngtỏa ánh đèn kiều diễm, còn có gấu Teddy ôm vào trong ngực, còn có. . . . . . bản 《Nhật ký sát thủ hoàng phi》.
Tờ thứ nhất có ghi ——
Tứ hải Bát Hoang quay cuồng đến một năm, dõi mắt thiên hạ, không có minh chủ có thể ngạo thị quần hùng một tay che trời.
Cuối cùng năm năm hỗn chiến, chia làm bảy phần, Khương, Mạnh, Triệu, Tề, Phong, Triều, Sở các cứ một phương.
Trong đó, quốc thổ của Mạnh Quốc là lớn nhất, chiếm thành trì.
Khương Quốc thứ hai, cầm thành.
Tiếp đó là Triệu, nắm thành.
Các quốc gia khác chia đồng đều, đều chia thành để an gia định quốc. . . . . .
Tất cả giống như những việc mà nam tử trước mặt này nói như vậy.
Nàng vẫn không nghĩ thông rốt cuộc tại sao mình tỉnh dậy lại trở thành một đứa trẻ, cái vấn đề này nàng nghĩ tám năm, chẳng lẽ, hôm nay chính là đáp án?
Nhưng phía sau nhật ký kia viết cái gì nhỉ?
Như Ý nhắm hai mắt liều mạng nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui, cũng là nhớ tới mình tờ thứ nhất, cái cảm giác nặng trĩu đi vào giấc ngủ sẽ đến, mở mắt ra, cũng đã ở chỗ này rồi.
Thấy nàng rất lâu không lên tiếng, nam tử mặc áo tím cho là vì mình cảm khái trong lòng, vì vậy ánh mắt nhu hòa xuống, thu hồi sự nghi ngờ, thanh âm hạ thấp nói cùng nàng:
"Ngươi là người, không phải sói, cho nên không nên sống ở nơi này. Có nguyện ý đi theo ta hay không?"
Mắt nàng sáng lên, có một loại vui sướng đột xuất tràn tới chạy lên não, hơn nữa không chút do dự biểu lộ thông qua ánh mắt.
Nhưng vẫn hỏi ngược lại:
"Ngươi nguyện ý dẫn ta đi sao?"
Người nọ chống mặt đất đứng dậy, sau đó không nói câu nào, cứ như vậy nắm tay của nàng bước chân hướng về một phương hướng.