Sát Thủ Nữ Vương

chương 135: đồng nhân 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tình hình thế nào?"

"Chủ nhân, trước mắt đã bao vây xung quanh, khẳng định sẽ không trốn thoát được

"Phía Lạc Nhị thế nào?"

"Đang siết chặt vòng vây"

Lạc Hàn một đường đi thẳng xuống tầng hầm, vừa hỏi vừa nghe báo cáo, tuy rằng trước đó cô dốc hết toàn bộ lực lượng đi một chuyến cướp hàng, nhưng mà tổng bộ không thể không có người canh giữ, cho nên trước đó mấy ngày cô cho gọi Lạc Nhị từ A quốc trở về

Nói về Lạc Nhị, kỳ thực cũng được xem là một mỹ nhân toàn diện, có sắc có tài nhưng chỉ thiếu một thứ, là tình, trước giờ nàng chưa từng yêu ai cũng không muốn yêu ai, hầu như nhưng người có ý định khiếm nhã với nàng đều trong vòng một đêm chết không rõ nguyên nhân, nàng hành sự quyết liệt, thủ đoạn tàn nhẫn hơn cả nữ vương

Năm đó cả nhà bị kẻ thù truy sát, không một ai sống sót, trong lúc tính mạng nàng ngàn cân treo sợi tóc thì được nữ vương ra tay cứu, tận tay huấn luyện nàng, không đến mấy năm nàng có thể một mình đi đòi lại huyết nợ của gia đình, kẻ thù chỉ trong vòng một đêm bị xóa sổ khỏi A quốc, báo chí từng đưa tin cả mấy tháng, mà phía cảnh sát cũng ra sức điều tra, cuối cùng không có được một chút xíu manh mối nào

Kể từ lúc đó Lạc Hàn cũng giao cho nàng chuyện làm ăn ở nơi đó, nàng cũng coi như là một nhân vật phong vũ không ai nghe đến mà không sợ, nhưng nàng chỉ phục tùng một mình Lạc Hàn, chỉ một cuộc điện thoại của Lạc Hàn thì nàng giao tất cả công việc bên đó cho thuộc hạ trở về Trung Quốc một thời gian, cả Lạc Nhất cũng kiêng dè nàng mấy phần, không dám nhìn vào con mắt như người chết của Lạc Nhị kia

Càng đi xuống tầng hầm tiếng vũ khí va chạm càng rõ ràng, mắt thấy hai bên đấu nhau kịch liệt, hiển nhiên số ít của Thiên Ảnh làm sao có thể so được với Lạc gia, đặc biệt lại ra tay ở tổng bộ, người của Thiên Ảnh dần dần ít xuống, Tịch Thất cũng rơi vào thế hạ phong một mình vừa đối đầu Lạc Nhị vừa lùi về phía sau, xem ra cô ấy không phải đối thủ của Lạc Nhị. Cô ấy cho rằng tung tin đồn có thể dùng kế điệu hổ ly sơn, nào ngờ hổ đã rời khỏi núi, lại còn lưu lại một con cọp khó nuốt này, khiến cô ấy cũng trở tay không kịp, xem ra Lạc Hàn không chỉ là có danh a

Mắt nhìn theo lưỡi dao của Lạc Nhị hướng đến mình bay tới, Tịch Thất vô thố muốn nhanh chóng cản lấy lại bị mấy tên thuộc hạ của Lạc gia đồng thời tiến lên, cho dù cô ấy có tài giỏi đến đâu cũng khó mà qua kiếp này, lưỡi dao sắc bén cắt qua cánh tay tạo ra một đạo vết thương dài, sâu có thể thấy xương, Tịch Thất lùi thêm một bước ôm lấy Lạc Vũ thoát lực khi hai tên thuộc hạ cuối cùng đỡ nàng cũng bị giết chết

Trước đó cô ấy nhận được tin Lạc Vũ không biết nguyên nhân gì bị Lạc Hàn giam dưới tầng hầm, Tịch Thất liền lập kế hoạch muốn cứu người, cô ấy cho rằng dù sao hai người cũng là mẹ con, Lạc Hàn sẽ không làm gì Lạc Vũ mới kéo dài thời gian đến tận bây giờ, nhưng khi gặp lại Lạc Vũ cô ấy biết mình sai rồi, cả người Lạc Vũ đều được quấn trong cái chăn dày nhưng lại không ngừng run rẫy, đến gần mở chăn ra mới phát hiện, quần áo trên người đều bị đánh đến tan nát, từng đạo từng đạo vết máu lẫn thịt đan xen vào nhau, chiếc áo trên người hầu như không còn một nơi lành lặn, không chỉ vậy, nàng còn bị trói như cái bánh tét không thể động đậy, dây thừng siết chặt đến cả người không hồi được máu mà hơi tím, nơi vết thương dây thừng đi qua lại vì ma sát càng thêm kinh người, trong miệng bị bịt một miếng vải thô ráp, máu bên khóe miệng thấm ướt cả mảnh vải rồi lại từng giọt từng giọt rơi xuống sàn đất tạo thành một bãi máu không tính là nhỏ

Tịch Thất vội vàng mở trói, cởi đi áo khoác trên người mặc vào cho Lạc Vũ, trong im lặng đưa người ra ngoài, nhưng chân vừa bước ra khỏi tầng hầm thì bị Lạc Nhị đứng phía ngoài chờ sẵn, bao vây xung quanh, sau một phen đấu súng lực lượng từ từ hao dần phải lui trở về phía trong, đến bây giờ chỉ còn hai người bản thân cô ấy và Lạc Vũ, xem ra kiếp này khó thoát!!!

Ánh mắt nhìn theo lưỡi dao mang theo máu của chính mình lần nữa vung tới, Tịch Thất cũng không còn sức chống đỡ nữa, cô một tay ôm lấy Lạc Vũ, tay bị thương còn lại không nhấc lên được một tia khí lực, Tịch Thất chỉ đành siết chặt thêm cái ôm Lạc Vũ, rồi nhắm mắt chờ đợi đau đớn đến, trong một khắc nhắm mắt kia, hình ảnh Nam Kỳ với gương mặt mê luyến, làm nũng, vui vẻ, thỏa mãn, u buồn, nhợt nhạt, khóc lóc trước mặt từng ảnh từng ảnh lóe qua, giờ khắc sinh tử người cô nhớ đến nhiều nhất là Nam Kỳ!...

Nam Kỳ...xin lỗi...Khóe miệng khơi lên một nụ cười khổ....

Thế mà đau đớn lại không có đến, mở mắt liền sửng sốt, Lạc Vũ luôn âm thầm nằm trong cái ôm của cô ấy đột nhiên mở mắt ra, một tay nắm lấy lưỡi dao xông tới, tay còn lại không biết từ khi nào đã rút ra một cây dao găm khác trong người Tịch Thất nhắm về phía Lạc Nhị xuất chiêu, tình hình xảy ra bất ngờ ai cũng không trở tay kịp, Lạc Nhị cũng bị một đao của Lạc Vũ đâm tới mà hết hồn buông dao trong tay ra né người tránh khỏi dao của Lạc Vũ, bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ Lạc Nhị trở tay không kịp cũng bị rạch thương trên cánh tay, lùi ra sau mấy bước, nhìn máu me đầm đìa trên tay hơi mỉm cười mang đầy hứng thú

Lạc Vũ hai mắt đỏ bừng bừng, lưỡi dao nắm trên tay vẫn còn chảy máu ròng ròng nhưng tựa hồ nàng không cảm thấy đau, lật tay nắm lấy cán dao, mỗi tay mỗi dao nhắm về phía Lạc Nhị xông đến

Lạc Hàn mắt nhìn Lạc Vũ ra tay, chân mày càng ngày càng nhíu chặt, Lạc Nhất liếc nhìn gương mặt càng ngày càng khó coi của Lạc Vũ âm thầm cho thuộc hạ xông lên, Tịch Thất không qua mấy chiêu thì bị tóm gọn, Lạc Vũ thì hình như càng đánh càng hăng, dao nào ra lấy mạng người dao đó, những người có mặt tại hiện trường cảm thấy Lạc Vũ khác thường, một mặt cả kinh nhìn nhau, dẫn dần lùi xa không dám làm liều xông đến

"Còn không bắt tên xúc sinh đó lại cho ta" Lạc Hàn nhìn thấy một đám thuộc hạ tay chân hoảng loạn đông tránh tay né không bắt được người mà còn bị thương càng ngày càng nhiều, cô tức giận không nhẹ rút ra dao trong người cùng Lạc Nhị song kiếm khống chế Vũ, con ngươi của Lạc Vũ càng ngày càng đỏ, lực đạo trên tay cũng mạnh đến kinh người, cả Lạc Hàn và Lạc Nhị cũng không phải đối thủ của nàng, từng bước từng bước bị nàng ép lùi, dao găm trên tay nhiều lần va chạm nhau mà sinh ra đau đớn

Lạc Vũ tránh qua một cước vung tới của Lạc Nhị trong nháy mắt nàng lợi dụng Lạc Nhị sơ hở trở tay vung thêm một dao vào cổ chân Lạc Nhị, khiến cô ấy ngã lùi ra sau, Lạc Hàn thì nhân lúc Lạc Vũ tấn công Lạc Nhị nhiều lần vung chân đá vào khủy chân nàng nhưng tựa hồ đều vô dụng, Lạc Vũ dùng hai dao nhập lại xoay tròn nhắm đến Lạc Hàn, cô nhanh chân dùng dao găm trên tăm đối kháng lại hai dao trên tay Lạc Vũ, một tiếng keng vang lên, cả ba con dao đều rơi xuống đất, thế nhưng lúc này trong tay còn lại của Lạc Vũ không biết từ đâu xuất hiện thêm một con dao nhỏ hướng về phía ngực Lạc Hàn đâm tới, cũng làm cô một phen trở tay không kịp

Mắt nhìn theo dao găm đang hướng đến phía chính mình đâm tới, Lạc Hàn híp mắt nhìn con mắt đỏ chót của nàng rồi nhanh chân lùi nhanh ra sau, cho đến khi mũi dao gâm ngực cô một khoảng nhỏ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên

"Mãi đến tận chúng ta già đến chỗ nào cũng không đi được

Người còn vẫn cứ coi con là bảo bối trong lòng bàn tay"

Cả đám người trong hiện trường đều sửng sốt tại chỗ, Lạc Hàn vì tiếng nhạc mà bất động thanh sắc, Lạc Vũ cũng vì tiếng nhạc mà lấy lại một phần lý trí, con ngươi từ đỏ chót dần dần chuyển sang đen thuần óng ánh, mở mắt nhìn thấy mũi dao găm trong tay chính mình đã đâm trúng da thịt của nữ vương, chảy ra một ít dịch thể đỏ chót, khiến Lạc Vũ cũng sửng sốt một phen, nàng chỉ nhớ được Tịch Thất cho người đến cứu nàng, dẫn nàng ra khỏi địa ngục này, sau đó trước mắt tối sầm không phân được đông tây nam bắc, lần nữa phân biệt được thì lại là hiện cảnh trước mặt này

Nàng hoảng loạn buông dao trong tay, lảo đảo lùi ra sau mấy bước, ánh mắt chăm chăm nhìn vệt máu dính trên tay nàng, trong nháy mắt thất thần đó trên chân bổng nhiên đau nhói, liền bị Lạc Nhị nhanh tay khống chế hai tay quỳ trên mặt đất

"Tiểu Vũ...tiểu Vũ!" thanh âm mang theo lo lắng vang lên, nàng quay đầu thì thấy được Tịch Thất bị người khống chế quỳ ở một bên, cả cánh tay đều thấm đầy máu, nhìn lên bị thương rất nặng

"Nghịch nữ!" Lạc Hàn một tay ôm ngực, một đôi mắt xa lạ nhìn theo Lạc Vũ, nàng cũng theo giọng nói là lại quay đầu nhìn Lạc Hàn, hai người bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ trong ba năm qua, đây là lần đầu tiên hai bên chính diện nhìn thẳng vào nhau, nhưng đôi bên lại đọc không hiểu ý nghĩ của đối phương, người ta nói xa mặt cách lòng, có thật sự như vậy không?

Nếu hai bên đã không hiểu nhau còn tính là người thân, người yêu không? Nàng nhìn không thấy một tia yêu thương từ trong mắt của Lạc Hàn, mà trái lại chỉ có xa lạ và xa lạ. Cô cũng đọc không hiểu ý nghĩ trong mắt của Lạc Vũ, trong ánh mắt này mang theo vô ngàn xa lạ mà trước giờ cô chưa từng thấy qua, là nàng thay đổi hay là cả hai đều thay đổi???

"Chủ nhân!!...nên xử trí thế nào?" trong không gian yên tĩnh, Lạc Nhất thấy hình hình được khống chế, Tịch Thất và Lạc Vũ đều bị thuộc hạ bắt trong tay, sau khi hắn cho người đưa Lạc Nhị đi xử lý vết thương, liền hướng Lạc Hàn dò hỏi nhiều lần gọi mới gọi lại được cô đang xuất thần

"Giết!" Giọng nói và cả gương mặt đều như thần chết đứng trước mặt họ

"Mẫu thân? Mẫu thân...đừng...xin người...tha cho cậu ấy đi...người muốn xử con thế nào cũng được...tha cho cậu ấy đi" Lạc Vũ nghe thấy thanh âm rơi xuống, nửa câu đầu là nghi hoặc liền sau đó vội vàng vung khỏi khống chế của mấy tên thuộc hạ bò đến ôm lấy chân của Lạc Hàn, nàng không quan tâm nữ vương sẽ xử trí nàng thế nào, nhưng mà Tịch Thất tuyệt không thể có chuyện được, nàng không muốn...không muốn! Dù sao Tịch Thất cũng chỉ vì cứu nàng mới xông vào Lạc gia, nếu như cô ấy có chuyện nàng sẽ hối hận cả đời

"Ngươi nghĩ ngươi còn tư cách cầu xin cho cô ta sao?" Không hiểu vì sao, nghe được Lạc Vũ nức nở cầu xin cô tha cho Tịch Thất thì sát ý trong lòng cô càng đậm, vung chân đá ra cái ôm kia của Lạc Vũ

"Còn không mau lôi cô ta xuống!" Một tiếng thét của nữ vương khiến một đám thuộc hạ lính quýnh tay chân kéo lấy Tịch Thất xuống xử trí

Mắt nhìn theo Tịch Thất bị người kéo xuống, Lạc Vũ quỳ bò đến bên người Tịch Thất vươn tay tóm lấy tay của đám thuộc hạ nắm lấy Tịch Thất kéo ra nhưng đều vô dụng

"Lạc Vũ, ngươi điên đủ rồi chưa, cút qua một bên" Lạc Hàn nhìn hình ảnh này càng là thấy chói mắt cực kỳ, lửa giận liền càng cao

"Không...không muốn...người tha cho cậu ấy đi...người muốn con làm gì...đều được" Lạc Vũ khóc lóc van cầu đủ điều, nàng không muốn chỉ vì muốn cứu nàng ra khỏi đây Tịch Thất phải mất đi tính mạng, còn Nam Kỳ thì sao?

Lạc Hàn nhìn tình cảnh lôi lôi kéo kéo đến nộ hỏa công tâm, quơ lấy roi da gần đó, rồi tóm lấy tóc của Lạc Vũ kéo ra, vung tay quật lên người nàng, một đám người cũng hoảng thần chết trân tại chỗ, roi da cách giây vung xuống một lần, mỗi lần vung đều tăng thêm lực, Lạc Vũ sớm đã không còn sức chịu, chỉ hơi ân một tiếng sau mỗi lần vung roi của Lạc Hàn

"Chủ nhân..." Lạc Nhất thấy hình trạng này cũng không chịu nổi lên tiếng muốn can ngăn

"Từ khi nào ta dạy con đến lượt ngươi quản? cút qua một bên!" Lạc Hàn mắt đỏ ửng trừng Lạc Nhất, lại tiếp tục vung voi, năm roi liên tiếp rơi cùng một chỗ, ngay cả áo khoác của Tịch Thất mặc cho nàng cũng bị quật ra một đạo vết rách, Lạc Vũ run người hét thảm một tiếng, sắc mặt càng thêm trắng cuộn thân càng thêm chặt.

Nói đi, mau nói ngươi biết sai rồi, nói ngươi sau này không dám nữa, nói ngươi sẽ sửa lỗi, đừng luôn bảo vệ cô ta, nếu không cả bản thân ta cũng không bảo vệ được ngươi, Lạc Hàn mỗi lần vung roi lên lòng cũng nhấc lên theo chiếc roi, trước mặt nhiều người như vậy nàng ngang nhiên ra tay giết người Lạc gia, một mực luôn bảo vệ Thất Sát, chuyện này truyền ra ngoài nàng sẽ trở thành kẻ thù của Lạc gia, trở thành kẻ phản bội, cô thân là chủ Lạc gia, cho dù cao cao tại thượng hơn nữa cũng không cách nào cứu nàng qua kiếp này

Cùng lúc lại ngược với suy nghĩ của Lạc Hàn, mỗi một roi vung xuống của cô là một kích đánh mạnh vào phần tình cảm còn xót lại cuối cùng của Lạc Vũ dành cho cô, không phải nàng không biết mỗi tối Lạc Hàn đều vào phòng thay nàng đắp chăn, thay nàng bắt đèn, thỉnh thoảng còn leo lên giường ôm nàng, bây giờ một chút tình cảm còn lại cũng theo mỗi lần vung roi này dần dần biến mất

Tha cho một người nguyện nguy hiểm đến tính mạng cứu con gái cô ra ngoài khó như vậy sao, vì tranh giành quyền lực mà muốn đuổi cùng giết tận, muốn chính mình cao lại càng cao, ha, tình cảm của nàng đối với cô trên thế gian này thì tính là cái gì chứ!!! chỉ là trò đùa của một đứa trẻ chưa trưởng thành như nàng mà thôi!!

"Đừng đánh...đừng đánh nữa...cậu ấy sẽ chết mất" Tịch Thất đứng ở một bên vừa kêu gào vừa vùng vẫy, cô nhìn theo trạng thái của Lạc Vũ biết nàng đã đến bên rìa sắp sụp đổ rồi, cô ấy trước giờ chưa từng thấy qua Lạc Hàn đánh Lạc Vũ quyết liệt như thế, cô ấy cho rằng dù sao nàng cũng là cốt nhục của cô, sẽ ra tay có chừng mực, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, cô ấy biết, cô ấy sai rồi!

Lạc Hàn liếc nhìn một đạo vết máu luôn không ngừng chảy từ kẻ hở áo khoác chảy ra, trước giờ cô luôn biết khống chế lực đạo, roi vừa rồi vung xuống tính như rất nặng nhưng không đến mức chảy máu nhiều như thế. Cô cúi người đưa tay tóm lấy áo khoác một đường xé ra, đập vào mắt là cả người trên đều là màu đỏ máu, áo trong trên người tan nát đến không ra hình dạng, máu thịt như hòa lẫn vào nhàu, không còn nơi nào lành lặn, chuyện này rốt cuộc là làm sao??!

"Có biết lỗi không!" Tay cầm roi lần nữa vung lên, ở giữa không trung hơi run nhưng lại chưa vung xuống, lời nói là nghiến răng nghiến lợi kèm theo nghẹn ở trong họng trước giờ chưa từng có mà nặn ra, trông chờ một đáp án khiến cô đừng thất vọng

"Ha ha....ha ha...."

"Ngươi cười cái gì?" Lạc Hàn vừa dứt lời,liền một roi vung xuống, vô tình Lạc Vũ lại ngửa đầu lên nhìn, một đạo vết roi rướm máu cứ như vậy nằm ở trên mặt

"Ta cười....cười sự nhẫn tâm của người" Lạc Vũ mang theo vết thương đầy người, nổ lực dứng dậy, nhân tiện cầm lên dao găm rơi trên đất trước đó lên, ánh mắt tràn đầy thất vọng nhìn Lạc Hàn

Mọi người xung quanh cũng vì hành động này của Lạc Vũ mà một phen cảnh giác, ngay cả Lạc Hàn cũng hơi lùi lại phía sau nữa bước, mắt nhìn chăm chăm nàng

Hành động nhỏ kia của Lạc Hàn lọt hết vào mắt Lạc Vũ, nàng trong lòng chua xót cực kỳ, hóa ra nàng trong mắt nữ vương là người như vậy, nàng tỉnh mộng rồi, triệt để tỉnh mộng rồi!

"Thả người!" Lạc Vũ lấp đi tâm trạng thống khổ kia, đưa ánh mắt đầy sát khí về phía mấy tên thuộc hạ đang giữ lấy Tịch Thất, lên tiếng quát lớn. Mấy tên kia cũng hoảng sợ nới lỏng tay nhưng cũng không dám buông ra

Tịch Thất nhân lúc này vươn người tránh thoát khỏi kìm kẹp nhanh chân đên bên cạnh Lạc Vũ đỡ lấy nàng sắp ngã

"Thì dựa vào hai ngươi, có thể ra khỏi đây?" Lời nói trào phúng của nữ vương vang lên

"Tránh ra!" Lạc Vũ cầm dao găm hướng về phía cổ của mình đặt lên, nàng đang cược, lấy tính mạng của chính mình làm tiền cược, cược một ván lớn với nữ vương

"Ngươi đang uy hiếp ta?" trước giờ chưa từng bị ai uy hiếp qua, cũng chưa từng có người nào có gan uy hiếp chính mình, bây giờ lại bị chính con gái mình uy hiếp, thử hỏi cảm giác sẽ thế nào, nhưng mắt thấy dao găm rạch ra một dường vết thương, máu từ từ chảy xuống càng ngày càng nhiều, trong lòng cô lúc này cũng hoảng

"Người vì Lạc gia cái gì cũng có thể làm, cả ta người cũng vứt bỏ, vậy tính mạng này còn tính là cái gì?....Trong mắt người chỉ có Lạc gia Lạc gia Lạc gia...Ta hận Lạc gia, căm thù nó...ta muốn hủy diệt tất cả những thứ liên quan Lạc gia!...."

"Người có muốn đánh cược, huh?" nói xong, lưỡi dao trên cổ càng thêm sâu, như sắp muốn cắt đi động mạch trên cô nàng. Hành động này của Lạc Vũ trước nay cô chưa từng gặp phải, cũng nhất thời không biết xử trí thế nào, nên để nàng đi hay lưu nàng ở lại?

Trong lúc Lạc Hàn thất thần, Lạc Vũ được Tịch Thất đỡ lấy nhân cơ hội rời khỏi hiện trường, cả đám người ở đó không nhận được mệnh lệnh truy đuổi của cô cũng không dám hành động lỗ mãng, đến khi cô hồi phục tinh thần thì người đã ra khỏi Lạc gia, cô cũng không có tâm trạng đi bắt người nữa, người ở lòng không ở dù giữ lại có tác dụng gì?

Hết chương

Edit: Viết viết rồi xóa xóa không biết tình tiết có mâu thuẫn không nữa, ban đầu tui định cho Vũ thụ ở lại nhưng nếu ở lại cũng hết cách để ngược nàng rồi, và cũng không suy nghĩ ra cách nào để Lạc hắc hóa bỏ đi. Nên đành cho Vũ đi ở chương này vậy, chương sau tui đang suy nghĩ có nên cho Vũ đè Hàn ma ma hay không, kỳ thực tui nghĩ phần đồng nhân này tới chương này thì Lạc Hàn chưa biết mình yêu Vũ thụ đâu, chỉ quan tâm của ma ma đối với con thôi, để sau này tui suy nghĩ cách hoàn chỉnh hơn để Hàn yêu Vũ thù nhà chúng ta mà không phải đứng trên vị trí mẫu thân kakaka

Ps chương sau có lẽ sẽ hơi lâu mới ra được

Note: bỏ phiếu nè, chương sau đè Hàn ma ma:

Hàn ma ma đè người ta:

Mn chọn mấy nào khà khà, riêng tui là tui thiệt muốn chọn nga

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio