Sát Thủ Nữ Vương

chương 78: nút lưỡi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Nút lưỡi

Bởi vì dù mở ra đến quá trễ, cho nên khi rơi xuống đất cũng không có hoàn toàn hòa hoãn xuống, mà là cấp tốc rơi xuống, nặng nề rơi vào biển rộng

Lạc Vũ vốn cho là rơi vào trong nước thì sẽ không cảm giác được đau đớn, nhưng mà sự thực chứng minh ý nghĩ của nàng quá mức ngây thơ, ở dưới tốc độ nhanh rơi xuống, mặt nước dịu dàng bình thường cũng biến thành sàn xi măng cứng rắn như sắt, đánh thẳng đến Lạc Vũ thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng, không nhận rõ đông nam tây bắc

Một khắc nặng nề rơi vào trong nước đó, đầu óc Lạc Vũ trống rỗng, sau đó đẹp đẽ ngất đi, ùng ục ùng ục đạp nước mấy cái, thì như cục đá chìm vào đáy biển

Lạc Hàn nhảy lên một cái, nổi lên mặt nước, lau mặt một cái, vẩy vẩy mái tóc ướt nhẹp, bọt nước tung toé, ánh mặt trời linh tinh chiếu xuống trên gò má lạnh nhạt như băng của cô, lười biếng thoải mái, mơ hồ làm lộ một cổ vương giả liếc nhìn thiên hạ

Cô là nữ vương đứng trên đám mây cao, chân đạp vạn vật, coi phàm trần như không, cô lạnh lùng vô tình, tuyệt sẽ không vì bất cứ người nào động tâm

Lạc Hàn nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng người của Lạc Vũ, lông mày khẽ nhíu, liền nặng đầu cấm vào trong nước, ở trong nước biển bắt đầu tìm kiếm khắp nơi

Mỗi một tấc da thịt đều có được sức mạnh hoàn mỹ nhất, giống như loài báo của rừng rậm nguyên thủy Châu Phi, có được sức tấn công mạnh nhất và tốc độ như bay. Cho nên, cho dù trong nước biển lực cản rất lớn, Lạc Hàn ở trong nước biển vẫn cứ giống như trên đất bằng, tùy ý như thường, động tác mãnh liệt, qua lại như điện

Không qua mấy phút, Lạc Hàn liền ở hai mươi mấy mét trên đáy biển tìm được Lạc Vũ ngất xỉu rồi

San hô màu đỏ tươi đẹp ướt át, bầy cá màu lam đậm dày đặc mà khéo léo, Lạc Vũ cứ như vậy không cảm giác chút nào nằm ở nơi đó, ngủ say, da thịt óng ánh trong suốt, môi màu hồng nhạt, tóc đen lay động tùy ý, cổ chân mảnh khảnh nhỏ xinh, như là mỹ nhân ngủ trong đáy biển, yên tĩnh yên tĩnh, nằm ở bên trong một đám lớn san hô đỏ tươi, con cá chạm khẽ con mắt của nàng, nhưng không cách nào để nàng mở hai mắt ra

Lạc Hàn đột nhiên nhanh chóng như con thoi bơi qua, bầy cá nhận lấy kinh hãi, né ra bốn phía, trong nháy mắt thì không hề có tung tích, trên hơi thở của Lạc Vũ còn phả ra bong bóng nho nhỏ, nguồn nước không ngừng rót vào trong lỗ mũi nàng

Lạc Hàn nâng gáy của Lạc Vũ, đem tiểu gia hỏa ôm vào trong ngực, sau đó nhanh như tia chớp xông ra khỏi mặt nước, nhô lên mặt biển, không khí mới mẻ phả vào mặt, Lạc Hàn lắc lắc con người đang hôn mê, kết quả Lạc Vũ vẫn bất tỉnh nhân sự, không phản ứng chút nào

Trong lòng Lạc Hàn cảm giác nặng nề, nhìn nhìn bờ bên kia không tính quá xa, quyết định chủ ý lên bờ trước rồi tính

Tay phải của Lạc Hàn xuyên qua cánh tay của Lạc Vũ, cánh tay nhỏ nâng lấy ngực của Lạc Vũ, sau đó hơi giơ đầu của Lạc Vũ lên, Lạc Vũ ngủ thiếp đi, cho nên đặc biệt ngoan ngoãn, không nhúc nhích, tùy ý Lạc Hàn thao túng, điều này để Lạc Hàn kéo một bao quần áo, cũng sẽ không cảm giác đặc biệt vất vả. Nếu như Lạc Vũ chỉ là đuối nước không có ngất, không thiếu được liều mạng giãy dụa, đạp lộn xộn, thậm chí có khả năng đồng thời lôi nữ vương xuống nước, nhưng mà nếu như thật sự là như vậy, nữ vương nhất định sẽ quyết định thật nhanh, gọn gàng nhanh chóng một bạt tai đánh ngất Lạc Vũ đi

Lạc Hàn bơi lên bờ, đem người đặt nằm ngửa trên bờ cát mềm mịn, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của Lạc Vũ, Lạc Vũ vẫn hôn mê không hề ý thức, sắc mặt có chút trắng bệch khó coi

Lạc Hàn nhíu mày lại, cúi đầu, không chậm trễ chút nào cúi xuống, ngậm lấy bờ môi đỏ nhạt xinh xắn của Lạc Vũ, đầu lưỡi trượt vào trong tường thịt ấm áp, bao phủ mỗi một góc của tường thịt, kiểm tra trong miệng có vật khác thường ở bên trong hay không, để ngừa đợi lát nữa khi thổi hơi, đem dị vật thổi vào trong cổ, làm nghẹt yết hầu

Sau khi thanh lý xong đường hô hấp, Lạc Hàn một bên dùng hai tay nặng nề đè ép ngực của Lạc Vũ, một bên miệng đối miệng thổi hơi trong miệng của Lạc Vũ, sau khi làm mấy lần, miệng nhỏ của Lạc Vũ cuối cùng phun ra mấy ngụm nước biển mặn mặn, nhưng mà người vẫn không có tỉnh lại, yên lặng nằm ở trên bờ cát, hoàn toàn không hề có một chút động tĩnh

Lạc Hàn trong lòng cảm giác nặng nề, ngực giống như là bị một tảng đá lớn đè lại, Cô luôn luôn bình tĩnh lãnh đạm trong chớp mắt có một tia bối rối, ngay ở lúc cô cúi đầu, lần nữa niêm phong lại bờ môi của Lạc Vũ, nhận ra được lông mi kia của Lạc Vũ khẽ run, nhẹ nhàng run run như quạt cói

Lạc Hàn tức giận, chính mình gấp đến độ hấp tấp giơ chân, đồ vật nhỏ này cư nhiên dám đùa bỡn cô! Lạc Hàn cũng không nhẹ dạ, trực tiếp dùng tay tóm chặt thịt mềm trên gò má của Lạc Vũ, sau đó mạnh mẽ lôi kéo hai bên, Lạc Vũ a một tiếng hét thảm ra, sau đó một cái giật mình, từ trên mặt đất vươn mình nhảy vụt lên

"Thật là to gan, cư nhiên giả bộ bất tỉnh cho ta!" Nữ vương giận dữ

Lạc Vũ vội vàng chạy trốn tới một bên, hơi co lại đầu nhỏ, che lấy đầu, để ngừa lòng bàn tay của nữ vương quật qua

Vừa rồi sau khi đem nước biển sặc ra thì chậm rãi đã tỉnh lại, nhưng mà nhận ra được nữ vương đang chuyên tâm khẽ hôn nàng, nhẹ nhàng cạy ra bờ môi nàng, đầu lưỡi trơn mà nóng bỏng ma sát đầu lưỡi của nàng, còn nhẹ nhàng thổi khí nhả ra hơi thở như hoa lan về nàng, mùi vị đó thật sự là tuyệt không thể tả, khiến người ta toàn thân mềm yếu vô lực, căn bản trở mình lên không nổi!

Sau khi bị nữ vương bắt tại trận, Lạc Vũ chỉ đành chạy trối chết, để ngừa chịu đòn, nhưng mà nàng làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của nữ vương, còn không có nhảy ra vài bước, đã bị nữ vương nắm lấy ót, sau đó thân bất do kỷ nằm sấp trên đùi của nữ vương

Nữ vương phất tay lên cao cao, hướng đến cánh mông của Lạc Vũ hung hăng đập mất bạt tay, đau đến Lạc Vũ lên tiếng kêu rên liên hồi, ngao ngao kêu to, hai tay hai chân đạp loạn xạ, lại bất luận thế nào cũng tránh thoát không được khống chế của nữ vương

Nữ vương vừa đánh vừa mắng, "Sợ cháng váng! Làm sao không đem dù mở ra!" Lúc đó đem nữ vương sợ đến tim đập lỡ một nhịp, "Ngươi là muốn làm vận động tự do xuống đất à!"

Lạc Vũ một bên khóc gọi một bên kêu to oan uổng, "Đây không phải lỗi của con, là vấn đề của trang bị. Dù chính và dù dự bị đều không mở ra!"

Lạc Hàn ngẩn người một chút, tay dừng lại đánh, Lạc Vũ vội vàng từ trên đùi của nữ vương né ra, xoa xoa cái mông nhỏ đỏ phát nóng, mấy ngày nay luyện tập bơi lội đã bị đánh đến vừa đỏ vừa sưng, hôm nay lại hung hăng đánh mấy cái, thực sự là quá xui xẻo!

Lạc Hàn kiểm tra dụng cụ của Lạc Vũ một chút, sắc mặt nhất thời cứng lại mấy phần, Lạc Vũ lén lút liếc nhìn khuôn mặt của nữ vương một chút, phát hiện sắc mặt nữ vương xanh đen, tựa hồ là điềm báo của nổi giận

Lạc Vũ sợ đến lùi lại mấy bước, đừng dọa mình, tức giận như vậy làm cái gì, chẳng lẽ lại muốn đánh mình ? Không muốn a a a....

Lạc Hàn tức giận rồi, trang bị của Lạc Vũ lại bị người động chân động tay, nếu như lúc đó Lạc Vũ không có đồng thời kéo chính mình xuống, như vậy hậu quả thì cực kỳ nghiêm trọng

Lạc Hàn thở ra một hơi thật sâu, dưới cảm xúc phẫn nộ bình phục lại, thoáng tĩnh táo một chút, cô xoa xoa đầu của Lạc Vũ, trong lòng không khỏi có chút nghĩ mà sợ, lúc đó một khi sẩy tay không có bắt được nó, như vậy....

Đến tột cùng là ai ra tay chân! Thời khắc này, Lạc Hàn có loại kích động đem đối phương ngàn đao vạn quả

"Tra ra được chưa" Thanh âm của Lạc Hàn có chút lạnh lùng nghiêm nghị, cô cầm lấy cái kéo sắc bén, cắt sửa cành hoa hồng đỏ tươi như máu, gai hoa hồng rạch phá đầu ngón tay của cô, chỗ đầu ngón tay rịn ra một giọt máu tươi, răng rắc một tiếng, cánh hoa hồng nở ra tươi đẹp kia liền rơi vào trong bùn đất, tăm tối thê lương

"Buổi trưa, có thủ vệ thấy được đại tiểu thư tựa hồ từng xuất hiện ở gần phòng dụng cụ" Lạc Nhất dừng một chút, tiếp tục nói, "Nhưng mà đại tiểu thư có từng ra vào phòng dụng cụ hay không vẫn chưa thể xác định"

"Cái gì gọi là tựa hồ, cái gì gọi là không thể xác định, đây chính là kết quả ngươi tra được cho ta!" Nữ vương nổi giận, bồn hoa hoa hồng vốn nở đến kiều diễm nhất thời bị rơi ngã trên mặt đất, dáng dấp vụn vặt, có vẻ hơi thê thảm vô lực, không còn kiều diễm cảm động của trước đó nữa

Lạc Nhất doạ ra một thân mồ hôi lạnh, quỳ một chân trên đất, cúi đầu thỉnh tội nói, "Chủ nhân bớt giận, thuộc hạ hành sự bất lực, cam nguyện nhận phạt"

Lạc Hàn xoa xoa huyệt thái dương, hôm nay đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, chính mình luôn luôn bình tĩnh tự nhiên tại sao đột nhiên trở nên kích động nóng nảy lên như vậy?

Lạc Nhất cũng phát hiện nữ vương hôm nay có gì đó không đúng, thật sự là quá mức khác thường, Lạc Nhất không dám hé răng, mồ hôi lạnh dọc theo lưng lướt xuống, nữ vương thịnh nộ như vậy, nhất định là ai chạm phải điểm yếu của cô rồi!

Lạc Hàn khôi phục bình tĩnh, âm thanh lạnh lẽo đến không có nửa điểm nhiệt độ, "Ngươi phái người theo dõi Lạc Lan, rồi phái mấy người trong bóng tối bảo vệ Tiểu Vũ, còn có" Nữ vương chuyển đề tài, lời nói lạnh lẽo vô tình từ trong môi phun ra, "Người, trông coi phòng dụng cụ, toàn bộ kéo ra ngoài đập chết cho ta!"

"Vâng!" Mồ hôi lạnh từ trán trượt xuống, rơi vào trên đất, Lạc Nhất lạnh cả tim, lúc này nữ vương là thật bạo nộ rồi!

Đêm khuya, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng côn trùng kêu vang nhẹ nhàng, đi kèm tiếng sóng lớn vỗ bờ lọt vào tai. Gió của ban đêm rất là mát mẻ, mang theo từng tia một hơi nước trơn bóng

Trên bia ngắm hình người có hơn măm mươi mét hiện đầy lỗ đạn, Lạc Vũ thở nhẹ, cầm lấy khăn mặt lau lau mồ hôi trên trán, mồ hôi chui vào trong mắt, chát chát cực kỳ khó chịu

Sân bắn trống trải bầu trời không một người, chỉ là tất cả đèn đều mở ra, sáng rực chói mắt, bên trong phòng lớn như thế chỉ có một bóng người đơn bạc lại cứng cỏi

Yên tĩnh không hề có một tiếng động, bốn phía chỉ nghe thấy Lạc Vũ qua lại chuyển động, tiếng vang của lòng bàn chân ma sát sàn nhà

Mở ra bộ bảo hiểm, đạn nạp lên, bóp cò súng, một viên đạn liền nhanh chóng xuyên ra, bắn ở giữa ngực của bia ngắm hình người

Biểu hiện của Lạc Vũ rất chăm chú, khắp khuôn mặt toàn là vẻ mặt nghiêm túc

Khi đang chuẩn bị bóp cò súng, Lạc Vũ lại đột nhiên hô hấp cứng lại, bờ vai hơi chấn động một chút, viên đạn bắn lệch rồi

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lạc Vũ không cần quay đầu lại liền biết người kia là ai, cùng nhau sống hơn hai mươi năm, đôi bên đều quá quen thuộc đối phương

Lạc Hàn đột nhiên rút súng lục ra, tư thế sét đánh không kịp bưng tai, liên tiếp ba viên viên đạn bắn ra ngoài, viên đạn đầu tiên ở giữa tim người giả, hai viên sau thì là từ trong lỗ đạn trước chui qua, không có mảy may sai lệch. Ba viên viên đạn lại toàn bộ bắn trên cái chấm tròn đồng nhất

Lạc Vũ há to miệng, lại là kinh ngạc đến một câu nói cũng không nói được

"Nửa đêm canh ba, một mình chạy đến làm cái gì, không biết buổi tối có cấm đi lại ban đêm sao?" Nữ vương ở bề ngoài tựa hồ đang trách cứ, nhưng trong lòng âm thầm có chút vui mừng

Lạc Hàn lấy tay xuyên qua trong tóc đen của Lạc Vũ, dịu dàng xoa nhẹ, Lạc Vũ thì lại thoải mái nheo mắt lại, đem đầu nhỏ ghé vào dưới bàn tay đôn hậu cọ cọ

Yên tĩnh không nói gì, giữa họ, một cái ánh mắt liền đã đủ, không cần ngôn ngữ dư thừa phiền toái

Nữ vương sít sao áp sát vào phía sau của Lạc Vũ, tay sờ xoạng trên cổ tay mềm mại của Lạc Vũ, đầu thì lại đặt ở trên bả vai hẹp của Lạc Vũ, bắt đầu tay nắm tay dạy Lạc Vũ xạ kích

Hô hấp của nữ vương mềm nhẹ phun ở trên gương mặt của Lạc Vũ, chẳng biết vì sao, lỗ tai của Lạc Vũ đỏ đến mức nóng lên

Lạc Vũ nghiêng mặt sang bên, hô hấp của nữ vương nóng bỏng phả ở giửa cổ của nàng, để nàng có chút tim đập nhanh hơn, môi của họ cách đến rất gần, gần đến chặt như vậy, trong lúc lơ đãng liền có thể ma sát tiếp xúc được, Lạc Vũ nhìn chằm chằm con mắt sâu xa như biển của nữ vương, cơ hồ muốn chìm đắm trong biển tối mênh mông vô biên kia

"Làm sao vậy?" Bên trong thanh âm lạnh như băng của nữ vương mang theo một chút khiêu gợi từ tính

Nai con nhảy loạn, âm thanh càng là nhỏ như muỗi, "Mẹ, con yêu người"

Nữ vương ngẩn người một chút, trong ánh mắt lóe qua một đạo kinh ngạc, lập tức đem mặt của Lạc Vũ vặn qua, âm thanh vẫn lạnh lẽo như xưa, "Chuyên tâm luyện súng"

Lạc Vũ khơi khơi khóe miệng, mặt mày cong cong, nữ vương nhất định là thẹn thùng

Gió nhẹ nhàng dập dờn, đem tóc của hai người cuốn lên, quấn lấy cùng nhau

Nữ vương mở ra lòng bàn tay của Lạc Vũ, phát hiện phía trên kia lại nổi mấy cái bong bóng, nhưng mà Lạc Vũ vẫn cứ kiên trì không ngừng luyện tập

Xạ kích của Lạc Lan so với nàng càng chính xác, tốc độ bắn ra nhanh hơn nàng, thời gian đổi băng đạn so với nàng càng ngắn hơn, cự ly xạ kích so với nàng càng xa hơn. Cho nên, nàng chỉ có thể cố gắng gấp bội, trả giá gấp bội, thậm chí ở những thời điểm người khác ngủ say lén lút gia tăng luyện tập, mới có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn, không thua với Lạc Lan

"Mẹ, cuối cùng có một ngày con sẽ vượt qua Lạc Lan, chứng minh cho ngươi xem" Lạc Vũ kề gần bên tai của nữ vương nhẹ giọng nói

Sắc mặt nữ vương như thường, chỉ là hơi gật đầu, "Ta chờ ngày đó đến, đừng để cho ta thất vọng"

Lạc Vũ cười khẽ, nhào tới đánh lén một cái, nặng nề đóng ở trên môi của nữ vương

Lạc Hàn tức giận, một cái tát vỗ vào trên mông của Lạc Vũ, thấp giọng quát lớn, "Ít cợt nhả cho ta, chăm chỉ luyện tập cho ta!"

Aiz. Nữ vương làm sao lại thẹn thùng rồi

Lạc Vũ rất khổ não, nhưng mà nhưng trong lòng thì ngọt ngào

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio