Edit: Ring.
Như bình thường, Ôn Tiễu và Trần Vũ học xong liền trở về phòng chơi game.
Vừa đăng nhập vào game, Trần Vũ liền phát hiện tình hình lạ.
“Tiễu tỷ, hôm nay là ngày gì dạ?”
Ôn Tiễu lấy di động ra xem lịch. Ngày bình thường, không phải lễ cũng chẳng phải Tết.
“Vậy vì sao Quân Lâm lại ít người online như vậy?” Trần Vũ nhìn danh sách hảo hữu của mình: “Gần như không có ai a, ngay cả Chỉ Gian Lưu Sa của Lâm Uyên Các cũng không thấy. Hiếm khi list hảo hữu lại im ắng như vậy.”
Ôn Tiễu thuận tay mở acc Chinh Chiến Công Tước. Đây là thói quen mới có gần đây của cô, ai lên sớm thì liền mở cả acc đi làm nhiệm vụ. Dù sao đánh nhau thì đánh nhau, cấp bậc vẫn cần phải nâng.
Có điều nghe Trần Vũ nói vậy, Ôn Tiễu liền nhớ đến một chuyện: “Hình như Công Tước có nói với tôi là Tỏi tổ chức một buổi họp mặt bang hội, chắc là hôm nay rồi.”
“Vậy mà bà không đi?” Trần Vũ đánh giá Ôn Tiễu từ trên xuống dưới: “Công Tước chắc cũng đi mà.”
“Liên quan gì tới tôi?” Ôn Tiễu thuần thục điều khiển Cung Thủ Chinh Chiến Công Tước đánh quái, còn Vạn Hoa mình lại ngồi trên tọa kỵ, một đường theo sau.
Kênh [Bang hội] của Quân Lâm thì im lặng, nhưng [Thế giới] thì vẫn rao hàng, cầu đội náo nhiệt như thường ngày.
Đột nhiên QQ nhấp nháy, không cần xem Ôn Tiễu cũng biết nhất định là kênh bang Quân Lâm Thiên Hạ.
Thông Hoa Đại Toán: Tới đủ hết chưa a? Trên đường kẹt xe, chờ tôi vài phút!
Mạt Nhã Huyên: Báo cáo bang chủ, tụi này tới hết rồi. Ngài đang giỡn mặt đó hả?
Khiêu Hải Tự Sát Ngư: Thành phố S cũng êm lắm a, rất náo nhiệt. Tối cơm nước xong đi tăng ở đâu đây?
Cưỡi Heo Cướp Ngân Hàng: Đi hát, còn ở đâu được nữa. Đó không phải là trong bộ ba chuyện phải làm khi họp mặt sao, ăn, hát, ngủ?
Huyết Sắc Tịch Dương: Hoa đại thần đâu? Hoa đại thần có tới hay không a?
Mân Côi Du Nhiên: Củ Lạc không phải đang học ở thành phố S sao? Ai lên máy tính réo cô ấy một tiếng đi.
Chớ Có Hỏi: Kế khách sạn tôi ở có tiệm net, lên đây. [Quân Lâm] Củ Lạc.
R: hông hiểu này là cái gì nữa ==”.
Hoa Sinh Mê: Tôi…… không được, buổi tối dì quản lý sẽ đi kiểm tra.
Độc Túy: Không phải chứ, mất hứng lắm đó. Đã đến trước cửa nhà em rồi mà lại không được! Công Tước cũng sắp đến rồi.
Thông Hoa Đại Toán: Công Tước đâu ra chít một tiếng coi. Mau kêu Củ Lạc nhà ông ra đi!
Chinh Chiến Công Tước: Chít.
Hoa Sinh Mê: Meo meo~
Khiêu Hải Tự Sát Ngư: Gâu!
Mạt Nhã Huyên: Sở thú sao?
Thông Hoa Đại Toán: Tối nay có một vị khách thần bí a! Mọi người đoán xem là ai! Bây giờ ổng đang ở cùng tôi này.
Cưỡi Heo Cướp Ngân Hàng: Ở cùng với Tỏi thì khẳng định cũng là trốn viện ra, này còn cần phải đoán sao?
Thông Hoa Đại Toán: Tôi không phải trốn viện. PS: tôi bây giờ không phải Tỏi.
Thập Tam Huyền Nguyệt: Mộ Địa ông còn giả vờ nữa hả? Ông rõ ràng chính là bệnh thần kinh, còn là tên bệnh nặng nhất liên minh nữa!
Thông Hoa Đại Toán: Không phải Mộ Địa, là một nhân vật thần bí khác. PSS: tôi là Tỏi.
Mân Côi Du Nhiên: Cho anh phút, mau trình diện ở khách sạn!
Thông Hoa Đại Toán: Tuân lệnh!
……
Xe Thông Hoa Đại Toán vẫn đang bò trên đường. Nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ, Ôn Tiễu im lặng tắt QQ, tiếp tục làm nhiệm vụ.
Đã lâu rồi không im lặng chơi game như vậy, im lặng như đang chơi offline vậy.
“Củ Lạc, có ở đó không?” Acc Hoa Sinh Mê đột nhiên nhảy ra tin nhắn từ Hùng Phong Vĩ Nghiệp, có điều màn hình Ôn Tiễu đang là cửa sổ game bên acc Chinh Chiến Công Tước nên cô vẫn chưa hay.
Đợi đến khi cô thấy được tin nhắn thì đã là một lúc lâu sau đó rồi.
“Có đây, chuyện gì?”
“Mọi người lên nhanh thật a, lên rồi có định đi phó bản thử không?”
“Được, không thành vấn đề, có điều thăng cấp trước rồi tính.” Hoa Sinh Mê trả lời.
“Acc Công Tước là cô đang chơi phải không?” Hùng Phong Vĩ Nghiệp liếc mắt một cái đã nhìn thấy: “Chăm chỉ thật a, mở hai acc làm nhiệm vụ.”
“Bình thường lúc tôi đi học thì ảnh cũng làm nhiệm vụ mà. Nhiệm vụ của ông xong chưa? Có muốn làm chung không?” Ôn Tiễu thịnh tình mời, nhưng không ngờ Hùng Phong Vĩ Nghiệp lại từ chối rất dứt khoát.
“Không đâu, tôi đang đánh chữ. À đúng rồi, hôm nay viết đến công thành! Thế nào, cách lần trước tôi nói dùng được đúng không? Tôi liền viết vậy luôn!”
“Ông… cứ từ từ viết…” Ôn Tiễu cũng không quấy rầy nhã hứng của Hùng Phong Vĩ Nghiệp: “Chờ ông viết xong tôi đi xem!”
Người xem chính là động lực để hắn rặn ra chữ.
Kênh QQ im ắng đã lâu, nghĩa là Thông Hoa Đại Toán đã đến khách sạn. Ôn Tiễu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh náo nhiệt khi họp mặt của bọn họ, nhưng mà những điều đó đều không liên quan đến cô.
Thật ra muốn đi thì cũng có muốn, nhưng mà cuối cùng thì lí trí vẫn chiến thắng xúc động.
Giống như Tôn Phi Phi nói, lý trí tất nhiên là tốt, nhưng sẽ mất đi những kích thích mà xúc động mang lại. Có điều là con gái, bất luận xúc động có thể mang đến bao nhiêu kích thích đi nữa, nếu không thể thừa nhận nổi hậu quả sau khi xúc động thì vẫn nên lý trí một chút tốt hơn.
Ôn Tiễu rất hài lòng với sự lựa chọn của mình, yên lặng tự khích lệ bản thân một phen, mặc dù các thành viên Quân Lâm đều là người tốt.
Thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, Ôn Tiễu vọc kênh [Hảo hữu] thử.
[Hảo hữu] Hoa Sinh Mê: Ha lô, có người sống không? Có người chết không?
[Hảo hữu] Kha Nhiễm: Hoa Hoa.
[Hảo hữu] Hoa Sinh Mê: Cậu phẫu thuật xong rồi hả?
[Hảo hữu] Kha Nhiễm: Đúng vậy.
[Hảo hữu] Hoa Sinh Mê: Có còn cảm thấy bản thân không còn hoàn chỉnh, giống thái giám nữa không?
[Hảo hữu] Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Bảy: Hahaha, ai giống thái giám vậy? Bịnh quá.
[Hảo hữu] Hoa Sinh Mê: Ù, tiểu Thất cũng có đây nữa sao?
[Hảo hữu] Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Bảy: Tôi là tiểu Bát, tiểu Thất đang mở acc tôi.
Ôn Tiễu hiểu rồi, người này chính là Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Tám của bang Đảng Đáng Khinh Thâm Dạ.
[Hảo hữu] Hoa Sinh Mê: Tiểu Bát, có một vấn đề tôi muốn thỉnh giáo. Tiểu Thất không phải bạn học của ông sao? Đảng Đáng Khinh Thâm Dạ không phải cùng một lớp sao? Vậy vì cái gì mà Tiểu Thất với ông không phải cùng một bang?
[Hảo hữu] Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Bảy: Bởi vì tôi với tiểu Thất là bạn hồi trung học còn bang tụi tôi là bạn đại học.
[Hệ thống] Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Tám đã thêm bạn làm hảo hữu.
Ôn Tiễu ấn xác nhận.
[Hảo hữu] Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Tám: Hé lô, tôi là tiểu Thất, hắn là tiểu Bát, chúng tôi là tổ hợp Thất Thất Bát Bát.
[Hảo hữu] Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Bảy: Đậu! Tự nhiên ông nhảy ra làm chi vậy, không sợ khiến người ta hoa cả mắt không phân biệt được chúng ta ai là ai sao?
[Hảo hữu] Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Tám: Tôi định tạo vài acc nhỏ đăng kí nhãn hiệu từ một tới sáu luôn, chắc là vui lắm.
[Hảo hữu] Hoa Sinh Mê: Bên cạnh tôi có thể xuất hiện một người bình thường được không vậy trời!!
[Hảo hữu] Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Tám: Không được nha!
[Hảo hữu] Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Bảy: Sao vậy nha?
[Hảo hữu] Bất Đắc Dĩ Đứng Thứ Tám: Bởi vì Củ Lạc vốn không phải người bình thường nha, cho nên vật họp theo loại mà, ông cũng biết rồi đó.
……
Lật bàn! Cái gì mà không phải người bình thường chứ, cô cũng hai tay hai chân, bộ dạng đâu phải người ngoài hành tinh E.T đâu, không bình thường chỗ nào?
Trên QQ, kênh của Quân Lâm Thiên Hạ lại bắt đầu náo nhiệt.
Thông Hoa Đại Toán: Củ Lạc, Củ Lạc, mau ra đây!
Mân Côi Du Nhiên: Hahaha, cười sắp tắt thở rồi. Củ Lạc, cậu đến mau đi!
Thập Tam Huyền Nguyệt: Haha, Huyên cố lên! Tụi này là hậu phương vững mạnh cho cậu!
Khiêu Hải Tự Sát Ngư: Thật lợi hại! Huyên khí phách uy vũ a! Huyên từng học diễn xuất đúng không?
Hoa Sinh Mê: Mấy người đang ngồi cùng chỗ với nhau thì spam QQ làm chi a…..
Cưỡi Heo Cướp Ngân Hàng: Bởi vì…… không thể nói a…… Tụi anh sắp cười đến rút gân luôn rồi!
Độc Túy: Huyên nữ thần, em như vậy sẽ làm mê đảo một đống người đó!
Thông Hoa Đại Toán: Mấy người…… đừng như vậy…… Huyên cô ấy…… nhìn không thấy……
Khiêu Hải Tự Sát Ngư: Huyên liếc mắt xem thường chúng ta kìa! Mấy người sao có thể cười lén người ta như vậy! Tôi muốn đoạn tuyệt hết quan hệ với mấy người, cái đám thích tạt xăng vào đám cháy này!
Hoa Sinh Mê: Lại lần nữa cảm nhận được oán niệm từ Đại Hùng, nghe không hiểu là một chuyện vô cùng bi thương.
Mân Côi Du Nhiên: Củ Lạc, nếu hôm nay cậu đến đây thì đối tượng tụi mình thảo luận lúc này đã là cậu rồi….. Có lẽ còn đặc sắc hơn nữa…… Trời ơi mình chịu không nổi.
Hoa Sinh Mê: Đám xấu xa mấy người!
……
“Bà làm gì vậy?” Trần Vũ nhìn Ôn Tiễu đập bàn mà cười, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Tuy chỗ chúng ta đều là nữ nhưng bà có thể đừng phóng đãng như vậy được không?”
“Cốc cốc!” Có người gõ cửa: “Mở cửa, kiểm tra đồng hồ nước!”
Tôn Phi Phi nhanh nhẹn đứng lên mở cửa. Bạn nhỏ ngoài cửa: “Đến trả bài tập Toán Cao Cấp cho Tiễu ca.”
Trong phòng Ôn Tiễu có ba người chơi game, ngoại trừ Ôn Tiễu và Trần Vũ thì còn có Hiểu Hiểu. Chẳng qua Hiểu Hiểu không chơi cùng game với hai người cô nên trao đổi trên phương diện game cũng ít hơn.
Có điều gần như mấy ký túc xá gần đó cũng đều biết Ôn Tiễu và Trần Vũ đều thích chơi game.
Xưng hô Tiễu ca này tất nhiên không phải hư danh, nó và tác phong quyết đoán thường ngày của cô có liên quan rất lớn.
“Đang chơi game sao?” Người đến vỗ vai Ôn Tiễu: “Tiễu ca trâu bò thật!”
“Lão Trần mới trâu bò.” Ôn Tiễu nói: “Lão Trần bây giờ tuyệt đối là Bạch Phú Mỹ trong game a!”
“Phải không? A Vũ, cầu bao dưỡng!”
Trần Vũ trả lời mà không thèm ngẩng đầu: “Đừng, tôi sao có thể so với Tiễu tỷ được. Người ta bây giờ đã ôm chân đại gia rồi.”
“Thôi đi, tôi còn không phải tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu, tám năm kháng chiến, mười dặm trường chinh đó sao?” Ôn Tiễu vừa làm nhiệm vụ vừa liếc qua: “Hộ Uyễn, Hộ Uyễn, Hộ Uyễn của tôi đâu? Lão Trần bà mua được chưa?”
“Quên đi, tôi chỉ có thể được đối xử như người vô hình thôi.” Người kia than thở: “Té trước đây. Hiểu Hiểu, bà đừng để bị làm hư đó.”
Hiểu Hiểu vừa chơi game của mình vừa quay đầu thản nhiên cười: “Tuổi game của tôi có thể còn lớn hơn Tiễu tỷ với lão Trần nữa đó nha.”
“Mẹ ơi Trái Đất nguy hiểm quá, tôi phải về Sao Hỏa thôi.” Người kia ưu thường nhìn thoáng qua Bạch Phú Mỹ chân chính trong phòng Ôn Tiễu là Hiểu Hiểu một cái rồi yên lặng rời đi.
Cô nàng kia vừa đi, chuông di động của Ôn Tiễu lại đột nhiên vang lên.
Nhìn đồng hồ, hơn giờ rưỡi tối rồi, trễ thế này còn ai gọi điện đến nữa?
Ôn Tiễu cầm lấy di động, trên đó hiển thị tên Chinh Chiến Công Tước.
Chẳng lẽ là uống say rồi nên gọi điện đến hỏi thăm sao?
Trong trí nhớ Ôn Tiễu thì hai người bọn họ ngoại trừ có gửi cho nhau vài tin nhắn có thể đếm được trên đầu ngón tay thì thật sự chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp cả.
Nhưng mà ở cùng với đám thần kinh của Thông Hoa Đại Toán kia thì chuyện gì cũng có khả năng hết.
Có lẽ, bọn họ đang đùa giỡn, định trêu cợt người vắng mặt là cô chăng?
“Alô.” Ôn Tiễu nhận điện thoại.
“Alô.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng Chinh Chiến Công Tước: “Anh đang đứng dưới ký túc xá của em.”
~