Sát Thủ Vú Em

chương 89: cuộc chiến trên diễn đàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ring.

Trần Vũ trước giờ không hề vô duyên vô cớ nói một câu khiến người khác tò mò như thế. Cô nói vậy thì nhất định là đã có chuyện.

Nhưng hiện tại đám người trên YY này, có ai không phải kinh nghiệm đầy mình, sao có thể bị dọa chỉ bởi một câu của Trần Vũ như vậy?

“Có chuyện gì thì uống miếng nước, ăn miếng bánh rồi ngồi xuống từ từ nói. Đừng gấp.” Mùa Đông Không Lạnh tất nhiên là biết Trần Vũ. Từ lúc Ôn Tiễu còn ở server , bình thường nói chuyện phiếm hay có hoạt động gì cũng đều có thể thấy được bóng dáng của cô.

“Cũng không quá gấp đâu.” Trần Vũ trả lời: “Không đấu địa chủ nữa thì lên diễn đàn lướt một vòng đi. Đẳng cấp lắm a. Để xem mấy người đáp lại thế nào!”

Trần Vũ vừa dứt lời, mấy người bên này cũng đã lục tục mở trang diễn đàn game lên.

Chủ đề được gắn lên cao nhất đã không còn là topic kể chuyện của Đại Hùng nữa mà thay vào đó là của một người tên là Một Trong Các Thần Ám Nguyệt.

Tên chủ đề là [Server đến chiến!]

Nhìn tên thấy có vẻ vô cùng kích thích, nhưng mấy người vừa đánh trận liên server với Vùng Đất Của Thần xong đã sớm sức cùng lực kiệt.

Chiến cái đầu mấy người á chứ chiến!

Nhìn số lượng comment thôi là biết chủ đề này hot đến độ nào rồi, chỉ mới đăng lên được nửa tiếng mà đã có vô số phản hồi.

Trần Vũ chắc chắn đã click vào xem rồi. Cô đã nói là đẳng cấp thì hẳn không phải hạng tầm thường.

Đợi đến khi mọi người đọc xong thì tất cả đồng loạt cảm thán: “Đệch! Nhân tài a!”

Người mở topic là ai thì không rõ, nhưng nội dung tất nhiên là quen thuộc.

R: chú thích trước. Khu : server . Khu : server . Chúng Thần, thần: Vùng Đất Của Thần và tự xưng. Những lên khác có thể suy ra được.

Càn Khôn vang vang, phong ba trỗi dậy,

Ngay trong chớp mắt, khu đổi .

Chúng Thần lui về, chờ một trận chiến,

Kẻ địch ngang tàng, tự nhận hậu quả.

Đứng đầu Quân Lâm, Thông Hoa Đại Toán,

Dẫn đám trong đội, nghênh chiến xông lên.

Còn Lâm Uyên Các, nghe lệnh Chỉ Tiêm,

Thông đồng làm bậy, chẳng phân phải trái.

Hùng Phong Vĩ Nghiệp, đứng ở trung gian,

Không màng nghĩa đạo, nói năng dối trá.

Chinh Chiến Công Tước, trang bức vô hạn,

Cung tiễn tế xuất, lời vợ còn nghe.

Hoa Sinh Vạn Hoa, tự cho là đúng,

Thật ra đồ rởm, trang bị tầm thường.

Mùa Đông Không Lạnh, chạy từ khu ,

Đổi khu chơi lại, vẫn vớ vẩn thôi.

Tây Điểm Binh Nhận, thống lĩnh một bang,

Cúi đầu khom lưng, cũng phường gian hán.

Huyết Sắc Tịch Dương, nhìn người thương mình,

Mặt lang lòng thú, ráng giữ thanh danh.

Im Lặng Như Tờ, thanh sam nho nhã,

Tiểu nhân đạo nghĩa, ti bỉ có thừa.

Đến vợ Lãnh Tuyết, giày rách thối tha,

Vô đức vô năng, như hoa sen trắng.

Còn Bão Nhiệt Đới, mọi rợ man di,

Ỷ sức hiếp người, não thì chẳng có.

Tội của người không ở hành vi, mà ở lời nói;

Hay của người không ở chiến đấu, ở sự thối tha;

Không đánh, khó có thể bình tâm ta;

Không mắng, khó có thể thôi phẫn nộ;

Không đoạt, khó có thể phát chân thiện;

Không phạt, khó có thể trị xấu xa.

Chỉ một bài này, vạch trần tất cả,

Thắng bại như thế, không khỏi xót xa,

Sẽ có thiên thần, thay ta ra chiến!

Các comment bên dưới toàn bộ đều là ‘chủ thớt là nhân tài’, ‘xin được cúng bái’, ‘ôm chân đại thần’, ‘cầu làm quen’!

“Đệch chúng nói cái gì? Tôi vớ vẩn hồi nào?” Mùa Đông Không Lạnh khóc không ra nước mắt. Có điều nhìn lại thì mọi người đều bị mắng như nhau thôi cho nên trong lòng cô cũng cảm thấy cân bằng hơn phần nào.

Mới chỉ đánh một trận, có cần phải làm như bị diệt môn vậy không?

“Oa!” Thông Hoa Đại Toán cảm thán đặc biệt lớn tiếng: “Nhân tài a. Ha, mấy người ai lên giao chiến đây?”

“Tôi không được.” Chinh Chiến Công Tước lập tức từ chối.

“Đừng nhìn tôi.” Chỉ Gian Lưu Sa cũng lui về sau.

“Ahaha, tôi không biết gì hết đâu nha.” Bão Nhiệt Đới và Huyết Sắc Tịch Dương phản ứng như nhau. Ngay cả Tây Điểm Binh Nhận và Im Lặng Như Tờ cũng vờ như chưa thấy gì hết.

“Để tôi để tôi!” Chửi lộn này nọ, Giả Trang Bất Khả Tư Nghị đương nhiên là người hăng hái xung phong.

“Đừng!” Lãnh Tuyết Nhi cùng Mạt Nhã Huyên đồng loạt ngăn cản. Để Giả Trang chạy lên, mở miệng ra chính là thô tục, khán giả vừa thấy liền bảo ‘Ha, đám người server quả đúng như vậy’ thì chết.

Từ mic của Mùa Đông Không Lạnh chỉ còn truyền đến tiếng nhai đồ ăn: “Gì chứ? Muốn tôi ăn khoai tây chiên cho mấy người nghe sao?”

“Chị hai à, cô suốt ngày ăn không ngừng miệng, không sợ biến thành heo sao?” Chỉ Gian Lưu Sa không buông tha bất kỳ cơ hội nào để dìm hàng người ta.

“Chị đây là hoạt động não bộ, lao động trí óc càng tiêu hao thể lực hơn, biết chưa?” Mùa Đông Không Lạnh đáp lời.

Vì thế, chỉ còn lại Ôn Tiễu, lão Trần và Đại Hùng.

Lão Trần làm khán giả đúng nghĩa, đương nhiên không xen vào. Nếu có người trả giá thuê cô làm thì còn có thể suy nghĩ lại, chứ chuyện tốn sức không công thế này cô mới mặc kệ!

Đương nhiên, mục tiêu đầu tiên mọi người nhắm vào chính là Hùng Phong Vĩ Nghiệp, dù sao hắn cũng là người viết truyện nổi tiếng.

“Đại Hùng~” Mạt Nhã Huyên tao nhã gọi một tiếng.

“Khoan, tôi cần suy nghĩ chút đã, không mấy mọi người lên trước đi?” Hùng Phong Vĩ Nghiệp trả lời: “Viết truyện thì được, còn chửi lộn tôi không rành a!”

“Củ Lạc~” Thông Hoa Đại Toán lập tức chỉa mũi nhọn sang Ôn Tiễu.

“Có trả công không?” Ôn Tiễu đột nhiên hóa thân thành Trần Vũ.

“Chúng ta đã là cùng hội cùng thuyền rồi, công cán gì nữa chứ?” Thông Hoa Đại Toán trả lời: “Công Tước, mau bảo Củ Lạc ra tay đi!”

Dưới sự giựt dây của mọi người, Chinh Chiến Công Tước cảm thấy thật khó xử: “Cái đó……”

“Đó gì?” Ôn Tiễu ra vẻ khó chịu.

“Cái đó…… Không cần để ý đến bọn họ đâu!” Chinh Chiến Công Tước lập tức sửa miệng.

“Đậu! Công Tước, ông quá trơ trẽn rồi!” Chỉ Gian Lưu Sa nói: “Ông hẳn là phải nói thế này: Lãnh Nữu, xông lên, để bọn họ thấy được uy lực của server chúng ta!”

“Liên quan gì tới tôi!” Mùa Đông Không Lạnh đột nhiên phát hiện gần đây Chỉ Gian Lưu Sa rất thích lôi cô ra làm ví dụ.

Thật ra hắn chỉ là tùy tiện mượn một người ra làm mẫu chút thôi. Dù sao Chinh Chiến Công Tước đó giờ vốn muộn tao, mọi người đều biết.

R: muộn tao: ngoài mặt im im, trong lòng dậy sóng.

“Lên đi!” Chinh Chiến Công Tước bình tĩnh nói.

“Chờ đó!” Ngay sau đó, tiếng gõ phím lọc cọc liên tục vang lên từ chỗ Ôn Tiễu.

Khi đám khán giả trên diễn đàn cho rằng người của server rất có thể sẽ không đáp lại thì một tài khoản tên Giết Người Cắm Đầu xuất hiện.

Vì thế, một tầng lầu hoành tráng lại được xây lên.

R: lầu là comment.

Chủ thớt đăng bài, long trời lở đất,

Noi theo người trước, thi từ trưng ra.

Tỏ lòng kính ngưỡng, thao thao bất tuyệt,

Lưu lại kỳ danh, thật lòng cảm tạ.

Tán thưởng vô vàn, đề bút viết ra,

Giữ mãi trong lòng, thật sự rất nghẹn.

Vùng Đất Của Thần, tự cho là trời,

Giả vờ uy vũ, bịa đặt cho ra.

Truy Phong Trục Nguyệt, người người oán trách,

Tức tối xông vào, một đường tồn vong.

Đã chẳng đạo lí, mặt mũi cũng không,

Đến Chậu Thường Xuân, thật là mờ nhạt.

Bên cạnh một người, Khúc Động Tam Thiên,

Đứng yên soi mói, giữa lúc sấm dậy.

Cây thành gỗ rồi, khói bụi vương vất,

Yếu tất bại thôi, có chi ngỡ ngàng.

Còn Kháng Khảm Đao, tức sùi bọt mép,

Đầu óc chẳng đủ, làm người lại tham.

Tại chỗ Cửu Anh, kém nhau một tí,

Triêu Như Thanh Ti, sắp thành lại bại.

Cô Đơn thấy vậy, một điếu châm lên,

Chân thành xin khuyên, chớ tham lam quá.

Thỏ Trắng vô năng, Quạ Đen khuyên giải,

Chiến trường đùa bỡn, ấm áp trong chăn.

Mộc Thôn Ngư Hỏa, hết nhác đến lười,

Chỉ làm bình phong, không hề cống hiến.

Sơ Cuồng Đao Khách, xin bớt giả vờ,

Đánh đấm công lao, đáng hai đồng bạc.

Lâu Lam Cổ Điều, vô cùng nhàn nhã,

Nhìn khắp chiến trường, chả thấy mặt đâu.

Lòng đã không đồng, còn đòi khiêu chiến,

Chi bằng về nhà, nhìn kiếng thử xem.

Tôi đây hiền lành, hảo tâm khuyên bảo,

Người mà chẳng nghe, ngồi chờ bị xử.

Tội của thớt không ở hành vi, mà ở lời nói;

Bại của thớt không ở chiến đấu, ở topic này.

Không đáp, khó có thể chỉnh móng tay;

Không viết, khó có thể đi rửa mặt;

Không trả, khó có thể nằm ngủ ngon;

Không đăng, khó có thể mơ cho đẹp.

Chỉ comment này, mang ra ứng đối;

Thắng bại như thế, sao mãi chẳng thông;

Nếu vẫn không chừa, chờ hố.

Chỉ lát sau, dưới tầng lầu này đã tụ tập một đống khán giả hoan hô vang dội.

Thứ mà quần chúng thích xem nhất chính là kiểu xuất khẩu thành thơ mắng nhau văn nghệ không thô tục thế này.

“Hoa đại thần uy vũ a!” Tiểu đệ Huyết Sắc Tịch Dương giật nảy mình: “Sao em viết ra được nhiêu đó chỉ trong chốc lát vậy? Còn nhiều hơn bọn họ mấy câu nữa!”

“Đó không phải nhờ khi rảnh rỗi thì luyện luyện viết văn sao?” Ôn Tiễu trả lời rất tỉnh.

“Có tài!” Chinh Chiến Công Tước thật lòng tán thưởng.

“Tự nhiên tôi thấy mình may mắn quá.” Chỉ Gian Lưu Sa nói: “Mùa Đông, cô không viết được như vậy đúng không?”

“Làm gì? Khinh bỉ tôi không có văn hóa sao?” Mùa Đông Không Lạnh xoắn xuýt.

“Không viết được thì tốt!” Chỉ Gian Lưu Sa thở dài: “Công Tước, bảo trọng!”

“Tiểu Giả, thấy không?” Lãnh Tuyết Nhi bắt đầu dạy dỗ: “Mắng người thì phải mắng vậy đó. Không một chữ thô tục nào hết. Đây là khác biệt. Nếu cậu mắng được như vậy, bảo đảm trên kênh [Thế giới] đều sẽ là tài tử vây xem chứ không phải toàn những kẻ ghét cậu như bây giờ.”

Giả Trang đọc topic trên diễn đàn xong, đột nhiên cảm thấy Lãnh Tuyết Nhi nói cũng đúng.

Nhưng mà cái này hình như không phải đơn giản?

Mấy người bên Vùng Đất Của Thần phỏng chừng cũng sững sờ. Vặn não suy nghĩ cả buổi rồi viết ra hòng chơi lại bên này một cú xem như hòa, nhưng lại bị đối phương đáp trả một cách thoải mái vô cùng.

Nhưng quan trọng hơn nữa là hình như nhân tài của đối phương không chỉ có một người?

Chỉ lát sau, một tầng lầu nữa lại được xây nên, chủ lầu tên: Gấu Ngáy Câu Cá.

Chủ thớt đăng bài, khí thế hùng hồn,

Tôi cũng làm theo, thỏa thích hát ca.

Tài trí hơn người, giang sơn thần sách,

Ôm mối hận này, chỉ là tiểu nhân.

Trần đấu server, đúng là không uổng,

Tôi đây bất tài, cố chuyển sóng to.

Phòng thủ doanh địa, trận chiến vu hồi,

Tuyết Sơn Phi Ưng, người giành tiên cơ.

Điểm số lên cao, Chúng Thần rời rạc,

Khúc Động Tam Thiên, dạo bước từ từ.

Kẻ địch gặp nhau, bên kém chẳng tránh,

Hoa Sinh dẫn dụ, lấy một địch ba.

Vạn Hoa có mạnh, thua cũng phải chịu,

Lòng dạ hẹp hòi, tính tình tham lam.

Lại đến Cửu Anh, một Kháng hai buff,

Khổ chiến nửa đầu, bên tôi chẳng cản.

Công thành hãm trận, chiến thuật so nhau,

Từ trước đến nay, chẳng hề ngoại lệ.

Không biết kiểm điểm, mà còn đẩy đưa,

Không biết ăn năn, mà còn giấu diếm.

Tự xem lòng mình, tự xem mặt mình,

Ngày sau tái chiến, vẫn khổ bại thôi.

Hùng Phong Vĩ Nghiệp, xin nói chân thành,

Dám tỏ ra đây, vẫn bình thản sống.

Nếu ai không phục, để lại hòm thư,

Một gậy Võ Tôn, Phật tâm là Thiện.

Tội Chúng Thần không ở lời nói, mà ở trong lòng;

Bại Chúng Thần không ở chiến đấu, ở sách lược sai;

Không đáp, khó có thể tỏ lòng tôi;

Không nói, khó có thể tường lý lẽ;

Không dạy, khó có thể thành kì tài;

Không luận, khó có thể đền xã tắc;

Thế nhân đông đảo, tam giới phân chia;

Không biết kiểm điểm, không bằng súc vật;

Chỉ nói mấy câu, xin tự giải quyết.

Hiển nhiên, dưới tầng lầu này lại xuất hiện một đám đông tỏ vẻ sùng bái.

“Nhìn xem, Đại Hùng vậy mới lợi hại được không?” Ôn Tiễu là người đầu tiên lên tiếng: “Đại Hùng đã kể hết từ đầu tới cuối trận đấu liên server luôn, còn ân cần khuyên nhủ nữa. Đúng là thầy tốt bạn hiền a!”

“Chúng ta vốn là đang chửi nhau, kết quả một post của Đại Hùng nháy mắt đã biến bên Vùng Đất Của Thần thành một đám lòng dạ hẹp hòi lại không biết tự kiểm điểm hahaha. Bọn họ chắc sắp khóc mù mắt luôn rồi!” Mọi người trên YY không chịu nổi, tất cả đều vỗ bàn cười lớn.

“Khiêm tốn, khiêm tốn thôi.” Hùng Phong Vĩ Nghiệp nói.

Tuy hắn muốn khiêm tốn nhưng quần chúng vây xem lại không cho phép vậy.

Trong topic nháy mắt đã xuất hiện một nhóm người thế này:

“Nhìn kìa, đó không phải đại thần viết truyện sao?!?”

“Hắn thuộc bang trung lập a!”

“Tinh anh trong hai liên minh lớn server tham gia giải đấu không ngờ có cả hắn nữa. Hắn mới là thế ngoại cao nhân!”

“Còn có tài văn chương như vậy nữa, đúng là đối tượng hoàn hảo rồi!”

“Cầu hỏi đã có vợ chưa? Thấy tôi thế nào!”

……

Hùng Phong Vĩ Nghiệp đánh một trận thành danh.

~

Dễ sợ -_-.

Tự nhiên nhìn lại thấy chương là từ tháng . Hết hồn. Hông lẽ tháng mà tui lết được có mấy chương thôi hả trời O.O. Lầy lội dữ vậy!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio