Sát Thủ Vú Em

chương 91: xin quý trọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ring.

Hùng Phong Vĩ Nghiệp vừa lên [Truyền âm], kênh [Thế giới] liền ồ lên.

Trước giờ trong game, tình cong chưa bao giờ ít hơn tình thẳng hay tình bạn. Vốn chuyện hai liên minh lớn liên thủ đánh giải liên server, đánh cho Ám Nguyệt Phục thua đến thảm hại, phải lên diễn đàn kiếm chuyện chửi mắng đã khiến mọi người phải bàn tán say sưa. Mặc dù có một bộ phận nhỏ tỏ ra bất mãn nhưng đa phần mọi người vẫn cảm thấy chuyện trong server thì mình tự giải quyết, đối với bên ngoài vẫn phải thống nhất chống địch. Cho nên mấy người trong trận đánh kia, phàm là ai có chuyện để nói thì đều đã sớm bị lôi ra bàn tán vô số lần rồi.

Giờ Hùng Phong Vĩ Nghiệp rống lên như vậy, khiến mọi người đều cảm thấy dường như giữa Chỉ Gian Lưu Sa và Chinh Chiến Công Tước thật sự có gì đó.

Trong phó bản , mấy cô nàng đã cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, ngay cả quái cũng không thèm đánh nữa.

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Đại Hùng mới thật sự là tuyệt sắc!

[Đội ngũ] Mạt Nhã Huyên: Đại Hùng v!

[Đội ngũ] Lãnh Tuyết Nhi: Đại Hùng, tôi là fan cuồng của ông!

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Đại Hùng, tôi yêu thầm ông được không?

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Thêm máu!

Hai chữ này vừa được đánh ra, dây máu của Hùng Phong Vĩ Nghiệp cũng đã cạn đáy.

Trong lòng bốn cô nàng đồng loạt cảm thấy hổ thẹn. Mùa Đông Khóc sát thương cao nhất lập tức xông lên, mấy vú em còn lại liền liều mạng thêm máu.

Hùng Phong Vĩ Nghiệp cắn Hình Nhân sống dậy, bắt đầu tung đủ loại quần công cùng choáng bầy đối phó các quái nhỏ xung quanh. Vì thế, Kháng là Mùa Đông Không Lạnh, Hùng Phong Vĩ Nghiệp biến thành dame.

Đây là một đội hình quỷ dị vô cùng. Mà đội hình này vẫn được duy trì mãi đến khi Trường Nhĩ ngã xuống.

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Thêm máu dễ, đánh quái không dễ. Đánh được xin quý trọng.

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Đánh quái dễ, Kháng quái không dễ. Kháng được xin quý trọng.

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Kháng quái dễ, sống sót không dễ. Sống được xin quý trọng.

[Đội ngũ] Lãnh Tuyết Nhi: Sống sót dễ, rớt đồ không dễ. Rớt được xin quý trọng.

[Đội ngũ] Mạt Nhã Huyên: Rớt đồ dễ, ra Kim không dễ. Ra được xin quý trọng.

……

“Bọn họ đánh xong Trường Nhĩ rồi!” Chỉ Gian Lưu Sa pm Chinh Chiến Công Tước: “Tiếp theo là Cù Thủ, khi nào chúng ta bắt đầu?”

“Lâu vậy mới đánh xong một Boss, đúng là không dễ dàng gì a.” Chinh Chiến Công Tước ngồi trong góc yên lặng cảm thán: “Sao ông biết?”

“Im Lặng ở bên cạnh Tuyết Nhi a.” Chỉ Gian Lưu Sa trả lời: “Đại Hùng chết một lần, bốn Hoa lên Kháng.”

“Thắp nến.” Chinh Chiến Công Tước đáp: “Chờ đánh xong Cù Thủ thì chắc cũng đến lúc rồi.”

……

Lúc này, năm người đang đứng trước cửa đại điện ngó vào trong.

Trong đại điện, hai bên đều là một loạt quái nhỏ, Boss Cù Thủ thì cầm búa lắc tới lắc lui.

“Bọn họ đang đứng ngóng ngoài cửa.” Chỉ Gian Lưu Sa phát huy hết bản sắc gián điệp: “Đều là Vạn Hoa không thể trực tiếp xông vào, còn đi từ từ thì sợ kéo trúng Boss!”

“Ừm.” Chinh Chiến Công Tước chỉ trả lời một tiếng.

“Tại sao ông lại bình tĩnh như vậy?” Chỉ Gian Lưu Sa căm giận bất bình.

“Tại sao ông lại khẩn trương như vậy?” Chinh Chiến Công Tước hỏi lại.

“Bởi vì người dùng mỹ nam kế không phải ông mà là tôi a!” Chỉ Gian Lưu Sa trả lời vô cùng thuyết phục.

Chinh Chiến Công Tước lại nhìn kỹ acc Chỉ Gian Lưu Sa vài lần: “Mĩ nam?”

“Đừng vì ông không đủ đẹp trai mà nghi ngờ vẻ ngoài của tôi có được không?”

“Tôi không đủ đẹp trai?” Chinh Chiến Công Tước nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy vì sao Củ Lạc lại chọn tôi chứ không chọn ông? A, tôi biết rồi! Thứ Củ Lạc thích là nội hàm.”

“Ông đừng có xỏ xiên nói tôi không có nội hàm được không?” Chỉ Gian Lưu Sa cả giận nói: “Có còn vui vẻ đánh nhau được nữa không?”

“Nếu không thì thừa dịp bọn họ còn đang đi phó bản, chúng ta làm một trận thử xem?” Chinh Chiến Công Tước khiêu khích.

Chỉ Gian Lưu Sa ấn nút hành động ngồi xuống, không thèm để ý nữa. Hừ!

Chinh Chiến Công Tước và Chỉ Gian Lưu Sa, lưng tựa lưng ngồi trong góc tối cách phó bản Vụ Thất không xa, ảm đạm bi thương.

“Bà xã, trực tiếp ngồi tọa kỵ vọt vào tận trong đại điện. Bên trong có một điểm kéo quái. Bình thường chỉ cần dẫn mấy quái nhỏ đến điểm trong cùng thì Cù Thủ sẽ tự động bỏ đi.” Chinh Chiến Công Tước bán đồng đội, bắt đầu lấy lòng Ôn Tiễu.

Ôn Tiễu ngồi trước máy tính yên lặng rùng mình một cái. Nịnh nọt vậy là vì sao? Nhất định không phải chuyện gì tốt rồi!

“Sao anh biết?” Ôn Tiễu pm Chinh Chiến Công Tước.

“Có một thứ, gọi là Hướng dẫn đi phó bản.” Chinh Chiến Công Tước trả lời: “Tuy anh biết em chắc chắn là sẽ không xem.”

Chinh Chiến Công Tước nghĩ mình rất hiểu Ôn Tiễu. Nếu đó là Hướng dẫn đánh nhau, có lẽ cô sẽ miễn cưỡng đi ngó vài cái. Còn nếu là phó bản, thôi bỏ đi.

Nhưng mà trong đội có một người tên Hùng Phong Vĩ Nghiệp, hắn nhất định sẽ đi nghiên cứu. Nguyên nhân Đại Hùng đứng chần chừ ngoài cửa chính là… hắn căn bản không tin đám vú em này a!

Nếu nói đến vú em trang bị tốt nhất toàn server thì Mạt Nhã Huyên, Lãnh Tuyết Nhi, Mùa Đông Khóc nhất định đứng đầu. Nếu nói đến vú em kỹ thuật tốt nhất toàn server thì không ai qua được Hoa Sinh Mê, Mùa Đông Khóc. Mà khi kỹ thuật tốt gặp phải trang bị tốt, vậy nhất định sẽ sinh ra phản ứng hóa học, sản phẩm là ‘cưỡi ngựa xem hoa’.

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Lên a, nếu không lên tôi lên đó!

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: A Tiễu, bà vội muốn chết đến vậy sao?

[Đội ngũ] Lãnh Tuyết Nhi: Đúng vậy. Tôi không vội, đứng ngắm cảnh ngoài cửa.

[Đội ngũ] Mạt Nhã Huyên: Ai nha, đều nói ‘ba người đàn bà thành một tuồng kịch’, ở đây nhất định sẽ là một bộ phim truyền hình nhiều tập.

Vì thế, Ôn Tiễu xuống khỏi tọa kỵ, chọn nút ngồi xuống ngay trước cửa đại điện.

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Nào nào nào, chúng ta tiếp tục tám chuyện.

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Tôi sai rồi, tôi đi được chưa?

Hùng Phong Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ leo lên ngựa. Nói cho cùng cũng là do tính tình hắn tốt, dù biết mọi người ở đây đều là nói giỡn.

Trên thực tế, hắn cũng biết nếu Chỉ Gian Lưu Sa đã nói muốn để bọn họ không thể đi hết phó bản thì nhất định sẽ làm trò gì đó phá đám. Đại Hùng hắn cũng hiếu kỳ muốn biết. Đây nhất định sẽ là một tư liệu không tồi.

Vậy thì cứ chờ thôi.

Nhưng mà đã đánh xong một Boss, Chỉ Gian Lưu Sa vẫn chưa có động tĩnh gì. Xem ra hắn mới là người kiên nhẫn hơn cả!

Hùng Phong Vĩ Nghiệp xông vào trước, đón nhận tất cả công kích của đám quái nhỏ, kéo Cù Thủ đến nơi giao nhau giữa hai hành lang tận trong cùng đại điện, sau đó trực tiếp để Cù Thủ bỏ đi.

Bốn cô nàng cũng đuổi theo một cách ngay ngắn, trật tự.

Sau đó, bốn Luân đồng loạt vung lên. Ánh vàng lấp lánh sáng chói chiếu khắp đại điện khiến người ta mù mắt.

Lại nói, tuy Vạn Hoa không có kỹ năng quần công nhưng nếu xét về khống chế thì bất luận chức nghiệp có sát thương thấp đến mức nào cũng mạnh hơn dame bình thường. Huống chi mấy cô nàng này chỉ cần mỗi người một chiêu đánh choáng đã khiến quái lơ mơ không biết phương hướng, mỗi người một skill Thiên Nữ Tán Hoa liền trực tiếp buff cho cả đội đầy máu.

Nếu là những chức nghiệp khác thì có lẽ bây giờ sẽ la lối đòi buff buff buff, nhưng đây là vú em, cho nên liền biến thành đánh đánh đánh.

Đối với vú em bạo lực mà nói, chút thương tổn đó chẳng là gì.

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Ai kéo?

Mọi người đồng loạt chỉ Hoa Sinh Mê.

Ôn Tiễu cũng thản nhiên chấp nhận, trực tiếp lên kéo Boss. Một chiêu Huyền Nguyệt Trảm vừa tung ra, Cù Thủ đã tăng tốc vọt đến. “Ầm!” Một chiêu bạo kích rớt máu.

Quái này biết tăng tốc, nhưng có một điểm lợi chính là nó cũng có thể bị giảm tốc.

Nhiều vú em như vậy, thứ không thiếu nhất chính là kỹ năng khống chế. Từng skill Kích Điện Triền được trung ra, đẹp không sao tả xiết.

[Đội ngũ] Mạt Nhã Huyên: Nếu có năm vú em vây Cù Thủ ở giữa thì đã thành sao năm cánh rồi.

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Đánh Boss còn muốn đánh cho đẹp?

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Cũng như ông viết truyện cần yếu tố hài hước vậy.

Hùng Phong Vĩ Nghiệp vác gậy chạy qua chạy lại, chỉ vì muốn vú em không cần phải tốn thời gian thêm máu, nhờ đó đánh được thêm mấy cái.

Cũng may hắn không phải người thích chú trọng hiệu suất. Nếu đổi lại là một MT trang bị tốt hơn chút, tính tình khó hơn chút thì đã sớm chửi ầm lên vì cái tốc độ rùa bò này rồi.

“Đánh tới đâu rồi?” Chinh Chiến Công Tước gửi tin nhắn riêng đến.

“Không phải anh đang ở cùng với Lưu Sa sao?” Ôn Tiễu nhín thời gian ra gõ phím trả lời, tuy nhiên kỹ năng vẫn không ngừng tung ra: “Hẳn là ổng biết a. Im Lặng Như Tờ sẽ nói mà.”

“Ổng lo khóc lóc với Im Lặng, bỏ quên anh trong góc rồi.” Chinh Chiến Công Tước đầy bụng oán khí: “Quả nhiên vẫn là Ngư tốt, nhưng mà mấy ngày nay Ngư không online.”

“Không phải anh ấy sắp kết hôn sao? Anh không cần chuẩn bị tiền đi tham gia náo nhiệt à?”

“Đương nhiên phải đi.” Chinh Chiến Công Tước trả lời: “Em có muốn đi không?”

“Em? Thôi khỏi đi.” Ôn Tiễu trả lời: “Em không thân với Ngư bằng anh. Hơn nữa, em còn là sinh viên nha, không đi tiền nổi.”

“Ngư mà còn đòi tiền mừng của em nữa sao?” Chinh Chiến Công Tước cười nói: “Ở ngay tỉnh Lâm, gần lắm.”

“Nghe giống như đặc biệt hy vọng em đi thì phải?” Ôn Tiễu liếc mắt một cái đã nhìn thấu: “Vậy anh cứ việc nói thẳng ra đi!”

“Anh chưa nói gì hết.” Chinh Chiến Công Tước im miệng.

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Củ Lạc!

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Có.

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Cô làm biếng!

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Báo cáo trưởng quan, em không có!

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: A Tiễu, có một thứ tên là chỉ số sát thương. Không tin bà cứ nhìn thử xem.

Tất nhiên là Ôn Tiễu biết chỉ số sát thương, ở ngay góc phải màn hình. Nhưng kỹ năng của cô vẫn không ngừng phát ra mà.

Đây chính là khuyết điểm khi đi cùng một đám kỹ thuật tốt. Cho dù bạn chỉ lười biếng có một chút xíu, bọn họ cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tính ra thụ thương, sát thương của bạn mâu thuẫn với thời gian đánh.

Ôn Tiễu yên lặng chăm chỉ đánh Boss, nhưng thật ra trong lòng lại rất muốn khóc.

Nếu đây là một đội bình thường thì cô có vừa đánh vừa nói tám trăm chuyện cũng không vấn đề gì a!

[Đội ngũ] Mạt Nhã Huyên: Ù, nói chuyện yêu đương với Công Tước sao?

[Đội ngũ] Lãnh Tuyết Nhi: Tôi rất hiểu cho cô, cũng rất đồng tình cô.

[Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Tôi rất khinh bỉ bà, cũng rất tiếc hận bà.

[Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Còn không phải tại bà sao!

[Đội ngũ] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: Tới cuồng bạo rồi!

Bốn chữ vừa hiện, không ai dám giành!

Bốn vú em đồng loạt ngậm miệng, bắt đầu chạy chỗ.

Khi đánh Cù Thủ đến một lượng máu nhất định nó sẽ cuồng bạo. Cù Thủ cuồng bạo sẽ tăng công kích lên mấy lần. Nếu chỉ có một vú em thì cho dù là Võ Tôn trang bị nguyên bộ hàng đầu cũng chưa chắc có thể kháng được.

Nhưng mà chẳng bao lâu sau, bốn cô nàng này lại lơi lỏng. Không phải có đến bốn vú em lận sao?

Hùng Phong Vĩ Nghiệp căn bản không thể khơi dậy khí thế, bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài. Nhưng trong lòng hắn cũng biết, nếu mấy cô nàng này đánh nghiêm túc thì nhất định sẽ không chậm như vậy. Thứ mà bọn họ đang mài mòn không phải khí thế của bản thân mà là sự kiên nhẫn của Chỉ Gian Lưu Sa.

Lúc này, Chỉ Gian Lưu Sa đứng ngoài cửa phó bản đã sắp ngủ gật. Này đánh cũng quá chậm rồi!

“Tôi nói, mấy cô nương này là định đi một cái phó bản đến sáng mai luôn sao?” Chỉ Gian Lưu Sa pm Chinh Chiến công Tước: “Bây giờ mà mới đánh tới Cù Thủ cuồng bạo a!”

“Nếu tôi là họ thì nhất định chỉ tập trung buff để một mình Đại Hùng từ từ từ từ rút máu Cù Thủ.” Một câu của Chinh Chiến Công Tước đã vạch trần tất cả: “Từ khi nào mà ông lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Lúc đấu với Củ Lạc nhớ là ông dai lắm mà!”

“Ông có thể đừng cứ ba câu là nhắc tới Bạo Lực Nữu được không?!?” Chỉ Gian Lưu Sa muốn khóc: “Đại ca, tôi sai rồi được chưa? Tôi không nên theo đuổi vợ ông. Ai bảo ông với tôi thuộc hai phe đối địch chứ? Tôi thích ăn hiếp kẻ địch cũng không được nữa sao?”

Chinh Chiến Công Tước suy nghĩ một lúc, cảm thấy người bị ngược căn bản không phải kẻ địch của Chỉ Gian Lưu Sa mà rõ ràng là chính bản thân hắn a. Cuối cùng, ngàn lời vạn ngữ được cô đọng lại thành hai chữ: “Vỗ vai.”

Sau đó nữa, anh đột nhiên phát hiện một vấn đề rất quan trọng.

“Bọn họ đánh đến Cù Thủ cuồng bạo?”

“Đúng vậy!”

“Vậy ông còn đợi cái gì nữa?” Chinh Chiến Công Tước buồn bực.

“Tôi đang đợi ông a!” Chỉ Gian Lưu Sa nói xong liền lọc cọc gõ phím.

[Truyền âm] Chỉ Gian Lưu Sa: Mùa Đông Khóc, đã đến lúc chấp hành ước định. Tôi nghĩ ra tiền cược rồi!

~

Đi chơi vìa, chỉ bị thương chỗ: bàn tay với đầu ngón tay ==”. Mần khỉ gì cũng k đc. Bởi vậy oánh đám này là tui miễn cưỡng dữ lắm.

Countdown to the End!

chapters to go!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio