Giang Bích Nhân buổi chiều là bị thao tới tỉnh dậy, dương vt lớn cắm trong tiểu huyệt mạnh mẽ đưa đẩy.
Sau khi phát hiện ra cô tỉnh lại, động tác của Giang Thần Hợi càng thêm không kiêng nể gì, dứt khoát đem hai chân cô gác lên vai, để tiểu huyệt loã lồ, côn tht nhắm ngay cửa huyệt ấn xuống, hung hăng lao tới, cắm thẳng nguyên cây vào u cốc thần bí.
Giang Bích Nhân hét lên một tiếng lập tức cao trào, mãi cho tới khi Giang Thần Hợi đem tinh dịch bắn vào tử cung, cô chỉ mới kết thúc một vòng cao trào cách đó không lâu.
Sau khi bắn một lần, Giang Thần Hợi cuối cùng cũng thỏa mãn, tạm thời buông tha cho cô, gọi phục vụ mang đồ ăn lên, hắn nhu tình mật ý mà xúc từng thìa đưa tới bên miệng cô, thoạt nhìn chỉ giống như một người anh trai tốt ôn nhu săn sóc em gái, nhưng là ai biết côn tht ở phía dưới đang không ngừng thao cô đâu.
Giang Bích Nhân bị hắn tà ác trêu chọc, đồ ăn ở trong miệng ăn vào cũng chẳng cảm nhận được chút mùi vị gì, chật vật ăn xong một bữa cơm, Giang Bích Nhân bị hắn kéo tới cửa sổ sát đất.
Lúc này đã là giờ chiều, vì là mùa hè nên ban ngày có vẻ dài hơn, mặt trời bên ngoài kia còn chưa xuống núi, bầu trời bao phủ một màu ánh sáng dịu dàng.
Giang Bích Nhân bị bắt xoay người, dán sát cặp nhũ phong to lớn vào trên cửa sổ pha lê, vừa nhìn xuống dòng xe bên dưới, cô liền xấu hổ kẹp chặt hai chân, muốn che lại bộ ngực loã lồ, nhưng bị Giang Thần Hợi bắt lại, thúc dương vt tiến vào.
"Đừng, đừng ở chỗ này...!Ô a...!Sẽ bị thấy mất...!Ân a...!Nhẹ chút...!Quá sâu..."
"Tiểu tao hóa, em còn để ý tới cái này? Hôm nay bị anh ở trên tàu điện ngầm thao, chung quanh nhiều người như vậy, em không biết chính mình có bao nhiêu hưng phấn đâu, em cho rằng anh không nhìn ra được à?" Giang Thần Hợi tát một cái lên mông Giang Bích Nhân: "Em là cái đứa nhỏ biến thái, anh xem em đúng là thích bị người ta nhìn mà.
Hiện tại liền thỏa mãn em, nhìn xem, đối diện còn có nhiều tòa nhà như vậy, em nói xem bên trong có thể hay không nhìn ra được bộ dáng dâm đãng này của em? Vú bự bị người ta nhìn không sót thứ gì, có vui vẻ không?"
Sắc mặt Giang Bích Nhân dần dần đỏ lên, miệng dưới thành thật mà chảy ra cáng nhiều dm thủy, còn cái miệng ở trên thì lại cực lực phản bác: "Ân a...!Em mới không phải...!Không phải biến thái...!Ô a a...!Mới...!Mới không có vui..."
Giang Thần Hợi cười nhẹ một cái, từ phía sau ôm Giang Bích Nhân, tách hai chân cô ra, đặt lên hai cánh tay.
Để cảnh tượng dương vt hợp với tiểu huyệt hoàn toàn bại lộ trước cửa sổ sát đất, bắt đầu dũng mãnh ra vào.
Giang Bích Nhân không chịu nổi hét lên, tưởng tượng đến khả năng có người đối diện đang quan sát bộ dáng dâm đãng của cô, Giang Bích Nhân liền cảm thấy thẹn sắc mặt đỏ bừng, tiểu huyệt hưng phấn gắt gao xoắn chặt, từng cỗ nước trong suốt không ngừng chảy ra bên ngoài.
Giang Thần Hợi cứ như vậy, ở cửa sổ sát đất đem cô chơi tới cao trào, làm tới tinh dịch bắn đầy mình.
...!
Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Bích Nhân mới mơ màng nhớ lại nguyên ngày hôm qua cô không có đi học, cô tức giận nhớ tới kẻ gây họa nào đó, liền không nhịn được nện một quyền lên người hắn ta, hoảng loạn kêu to: "Ây, phải làm sao bây giờ, tất cả đều tại anh! Ngày hôm qua hại em không đến trường được"
Giang Thần Hợi vừa mới tỉnh dậy, ngáp một cái, nắm lấy tay cô nói: "Gấp cái gì, anh trai ngày hôm qua đã giúp em xin nghỉ học, còn xin hẳn một tuần"
Giang Bích Nhân mở to hai mắt: "Một tuần?!"
"Đúng vậy" Giang Thần Hợi cắn cắn vành tai Giang Bích Nhân: "Anh chỉ mới nếm được một chút ngon ngọt, chơi một ngày làm sao đủ, ít nhất cũng phải một tuần may ra mới đỡ thèm"
Nói xong không màng Giang Bích Nhân giãy dụa, xoay người đè cô xuống dưới thân.
Đầu óc cô thực mau đã bị từng luồng khoái cảm chiếm cứ, quên mất chuyện Giang Thần Hợi giúp cô xin nghỉ dài hạn mà không thông qua sự đồng ý của cô, đắm chìm trong khoái cảm cao trào không cách nào tự kiềm chế.
Trong thời gian một tuần, Giang Thần Hợi quả nhiên đúng như lời hắn nói đút cô ăn no, khi đi làm đều mang theo cô tới văn phòng, thời điểm không có người liền áp đảo cô xuống bàn làm việc, cửa sổ sát đất, trên ghế sofa thao lộng, nếu có người đến hắn liền giấu cô xuống bàn bắt cô khẩu giao.
Tới giờ tan làm thì tùy vào tâm tình có khi thì ở trên cầu thang, rồi thang máy, trên xe,...!Khắp nơi đều lưu lại dấu vết của hai người bọn họ.
Thậm chí có một buổi tối, Giang Thần Hợi sau khi tăng ca xong, lái xe đưa cô tới một công viên hẻo lánh, nói là đi tản bộ, kết quả chưa đi được bao lâu, hắn liền nổi sắc tâm nhấc váy cô lên.
Vì là buổi tối nên công viên cũng không có mấy người, Giang Bích Nhân quỳ rạp trên mặt đất, thừa nhận côn tht lớn không ngừng thâm nhập tử cung, các dây thần kinh cực lực khẩn trương, nhưng cảm giác đem lại đúng là quá mức sung sướng, mông nhỏ không tự giác đung đưa, đón ý nói hùa cổ vũ côn tht thọc vào rút ra.
Mỗi lần thân thể hai người đều sẽ đánh mạnh vào nhau, để côn tht chọc sâu vào bên trong tử cung, đem đến cho cô gái nhỏ một trận khoái cảm mãnh liệt.
Giang Thần Hợi bắt lấy cặp mông tròn vểnh, một bên hung hăng tàn nhẫn thao cô, một bên hỏi: "Tao chó cái, có sướng hay không, ân?"
Giang Bích Nhân đầu đều đã bị thao tới rối tinh rối mù, chính mình hiện tại nói cái gì cũng không biết, chỉ là theo bản năng phụ họa cho lời nói của hắn ta: "Ân a...! Sướng...!Tao huyệt chó cái phải bị dương vt lớn chọc xuyên...!Ân a a...! Quá sâu..."
Vào lúc Giang Bích Nhân hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm cao trào, Giang Thần Hợi đột nhiên dừng lại động tác, vỗ vỗ mông nhỏ đang không ngừng vặn vẹo, nói: "Có người tới"
Giang Bích Nhân nghe lời nhắc nhở của Giang Thần Hợi, tức khắc nghe vào một chuỗi tiếng bước chân, tiểu huyệt vì vậy mà không khỏi căng thẳng.
Một lát sau, một người đàn ông nghiêng ngả lảo đảo đi tới, người này giống như là đã uống say.
Giang Bích Nhân khẩn trương tới thở cũng không dám thở mạnh, chờ đợi hắn ta đi qua, thế nhưng không giống như cô mong đợi, hắn ta trên đường đi vấp phải tảng đá dưới chân, lập tức ngả quỵ lại đây, vừa vặn áp vào bụi cây, ngã xuống trước mặt Giang Bích Nhân.
!!!
Tiểu huyệt yếu ớt trực tiếp bị doạ kịch liệt run rẩy một trận.
Người đàn ông sau khi ngã xuống đất tựa hồ như chưa có mất đi ý thức, giương mắt nhìn về phía hai người bọn cô, trong miệng hàm hồ mà chửi một tiếng "Mẹ nó", sau đó lớn giọng nói: "Hai người các ngươi mẹ nó còn đánh dã chiến? Lợi hại thật a!"
Giang Bích Nhân không có nghĩ tới người này còn tỉnh, sắc mặt đỏ bừng xấu hổ, giãy giụa muốn đứng lên chạy trốn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Giang Thần Hợi một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn cười tủm tỉm đáp lại: "Đúng vậy, đang đút tao chó cái nhà tôi ăn no"
Sau đó hắn ấn mông cô, tàn nhẫn đâm chọc, hai túi tinh hoàn nặng trĩu đánh lên mông phát ra âm thanh "bạch bạch bạch" dâm mỹ.
Giang Bích Nhân bị dương vt thọc vào rút ra, khoái cảm kích thích làm cả người cô mềm nhũn, cô căn bản không có khả năng trốn chạy, vì thế chỉ có thể ẩn nhẫn chịu đựng ánh mắt quan sát của người đàn ông xa lạ, mặt cô càng lúc càng đỏ lên, bị Giang Thần Hợi mạnh mẽ chọc ngoáy tử cung, cô một đường thuận lợi bị đẩy lên khoái lạc cao trào.
Giang Thần Hợi thao một hồi lại bắt đầu cố ý thay đổi tư thế, dùng tư thế xi tiểu em bé mang cô bế lên, để tiểu huyệt cô hoàn toàn bại lộ trước mặt tên nam nhân xa lạ kia, sau đó côn tht như đóng cọc mà cuồng mãnh đưa đẩy.
Cảm giác xấu hổ vây quanh, khiến Giang Bích Nhân không khống chế được một lần rồi một lần cao trào, cho tới khi tiểu tử cung bị dương tinh lấp đầy.
Giang Thần Hợi sau khi bắn xong liền đem dương vt rút ra, hơn nữa còn tà ác nhéo nhéo âm đế ban ngày bị hắn ta chà đạp mà trở nên sưng đỏ đáng thương.
Giang Bích Nhân bất ngờ bị công kích, nhất thời không khống chế được hét lên một tiếng, tiểu huyệt phun ra hỗn hợp dâm dịch lúc nãy cùng âm tinh, vẽ nên một đường parabol đẹp mắt đáp thẳng lên mặt người đàn ông.
Ô...!Làm sao bây giờ...!Thế nhưng ở trước mặt nam nhân xa lạ mà triều xuy...!dm thủy còn xối lên mặt của người ta...!
Giang Bích Nhân cảm thấy vừa xấu hổ vừa sung sướng, cô đỏ mặt từng giọt nước mắt ấm nóng không ngừng rơi xuống.
"Vãi! Cực phẩm a! Thế mà còn biết triều xuy!" Người đàn ông say rượu nằm trên mặt đất, mắt không chớp chăm chăm mà nhìn tiểu huyệt sưng đỏ của Giang Bích Nhân, sờ sờ dịch thủy dính trên mặt, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.
"Đúng vậy.
Chó cái này vô cùng dâm nha, còn thích bị người ta nhìn thao" Giang Thần Hợi một bên nói, một bên lôi kéo áo Giang Bích Nhân, tức khắc hai cái bánh bao lớn nhanh chóng bật ra, hắn nắm ở trong tay xoa bóp nhào nặn: "Có phải hay không a, tao chó cái ra cửa mà không mặc nội y?"
Giang Bích Nhân cảm thấy thẹn không nói nên lời, nhìn người kia đang chăm chăm nhìn vú và tiểu huyệt cô.
Giang Bích Nhân cảm thấy ánh mắt đó giống như là có nhiệt độ, làm tiểu huyệt nóng lên, núm vú cũng sưng khởi cao cao gắng gượng.
Giang Thần Hợi đem cô đứng lên, để cô đứng trên đầu tên nam nhân xa lạ kia, tiểu huyệt lồ lộ đối diện với mặt hắn ta.
Giang Thần Hợi từ phía sau thúc vào, toàn bộ quá trình đều bị người đàn ông thu hết vào đáy mắt không sót một thứ gì, dm thủy theo tác động của người phía sau không ngừng văng ra, thẳng xối lên mặt nam nhân.
"Mẹ nó, người anh em, cậu cũng quá biết chơi rồi, kỹ nữ này kêu đủ tao, tiểu huyệt giống như phát lũ" Nam nhân một bên xem còn một bên đánh giá: "Này tao hóa, âm đế sưng thật cao nha, trách không được không dám mặc quần lót, chỉ sợ khi mặc liền bị vải dệt ma sát tới cao trào đi?"
"Này vú đủ lớn a, thật là không được, tôi xem tới hai mắt đều hoa, người anh em cậu thật là quá mãnh a!"
"Thật là trâu bò, dương vt cậu đều đem bụng kỹ nữ này đỉnh lên, khẳng định là thao tới tử cung rồi đi"
...!
Giang Bích Nhân bị lời nói dâm tục của tên đàn ông đó kích thích, thân thể hiện tại mẫn cảm cực độ, số lần cao trào cô đều đếm không hết, chờ tới khi Giang Thần Hợi lần nữa rót đầy tử cung cô, hai chân Giang Bích Nhân đã mềm nhũn ra không thể đứng được nữa.
Giang Bích Nhân dựa vào bên trên gốc cây nghỉ ngơi, một hồi lâu mới dần dần hòa hoãn.
Cô sửa sang lại quần áo thật tốt, thời điểm đứng lên hai chân liền tê mỏi không khép lại được, tinh dịch nóng bỏng còn đang theo hai đùi tuyết trắng không ngừng chảy xuống.
Giang Thần Hợi nhìn cô cười: "Anh quả nhiên đoán không sai, tiểu tao hóa đúng là thích bị người ta xem nha, số lần cao trào hôm nay so với trước kia càng nhiều hơn"
Giang Bích Nhân xấu hổ không còn lời gì để nói, cuối gầm mặt xuống, bị Giang Thần Hợi kéo vào trong xe, rời đi cái công viên lưu lại cho cô ấn tượng sâu sắc.
.