Ngày hôm sau, Giang Bích Nhân mệt tới mức thiếu chút nữa không cử động nổi.
May mắn thay khi xuống núi bọn họ có thể ngồi cáp treo.
Sau khi chuyến đi kết thúc, Giang Bích Nhân về nhà còn chưa được nghỉ ngơi thật tốt thì lại phải đi học.
Cô hai ngày này chỉ mãi mê chơi đùa, bài tập cô một chữ cũng chưa động đến chứ đừng nói là làm xong, cuối cùng vẫn là nhờ Học Ủy cùng Cố Nam Sơn hợp sức mới giúp cô vượt ải an toàn.
Cô nhanh chóng đi nộp bài tập, sau khi trở về Cố Nam Sơn quay qua nhìn cô cười cười: "Cậu muốn khen thưởng tôi như thế nào?"
Giang Bích Nhân biết hắn đang ám chỉ cái gì, cô trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng đành phải bất đắt dĩ mà nói: "...!Buổi chiều tôi xin nghỉ chắc là được rồi đi?" Đây là muốn cùng Cố Nam Sơn làm một buổi trưa kích tình mãnh liệt.
Cố Nam Sơn vừa lòng sờ sờ đầu cô.
Giữa trưa hai người cùng nhau đi ăn uống no nê.
Sau đó đi tới ký túc xá của Cố Nam Sơn.
Trong lúc ăn cơm, Giang Bích Nhân đã sớm bị Cố Nam Sơn trêu chọc tới ướt dầm dề.
Vừa mới bước vào phòng, Cố Nam Sơn đã gấp gáp xốc váy cô lên, mảng thịt trơn bóng không có quần lót che chắn hoàn toàn bại lộ.
Bẻ ra hai cánh hoa múp máp, Cố Nam Sơn liền thúc cự long to lớn tiến vào.
Hai người thay đổi đa dạng đầy đủ các tư thế, triền miên suốt một buổi trưa.
Cuối cùng cơ thể Giang Bích Nhân cũng không thể nào chịu đựng được nữa, giọng nói đã bắt đầu nghèn nghẹn, ngồi trên côn tht khóc thút thít: "Huhu...!Muốn chết...!A a a...!Không được...!Hức...!Không, không thể lại cao trào nữa...!A a a...!Sắp bị đại dương vt thao hỏng..."
Cố Nam Sơn tâm lạnh như băng, không bởi vì cô kêu khóc cầu xin mà có ý mềm lòng.
Ngược lại còn gia tăng lực đạo ra vào.
Bởi vì bây giờ là thời gian đi học, trong khu ký túc xá căn bản không có ai.
Cố Nam Sơn dám cả gan tự nhiên đem cô ôm ra trước cửa phòng ký túc xá, để cô treo lên người hắn đứng dựa vào lang can.
Cả người Giang Bích Nhân trần trụi, tiểu huyệt khẩn trương siết chặt.
Cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, hai chân quấn quanh vòng eo tráng kiện, cơ thể vì bị hắn đâm chọc mà không ngừng xốc nảy.
Cố Nam Sơn từ nơi đó đi tới cuối dãy hành lang ký túc xá.
Đứng trước cửa sổ thông gió, hắn mạnh mẽ ấn cô lên tàn nhẫn thao lộng.
Giang Bích Nhân cảm thấy vừa xấu hổ lại khẩn trương, cô lấy tay bịt kín miệng không dám phát ra một chút âm thanh kỳ lạ.
Một bên lo lắng sẽ có người ở dưới nhìn thấy, một bên sợ hãi sẽ có người đi lên phát hiện.
Tâm lý vì bị kích thích mà khẩn trương, làm cho huyệt nhỏ càng thêm mẫn cảm.
Dưới tác động mạnh mẽ của côn tht, huyệt nhỏ thật mau đã bị đưa lên một vòng cao trào, dm thủy phun ra chạy dài theo hai đùi tuyết trắng ào ạt chảy xuống.
Cuối cùng Giang Bích Nhân bị người kia bắn cho đầy một bụng tinh, hai chân vì bị thao mà không khép lại được, nhìn tư thế đi đường của cô đặc biệt quái dị, vừa thấy liền biết là bị nam nhân tàn nhẫn thao làm.
Cô gái nhỏ tức giận cuộn tròn tay đấm lên người Cố Nam Sơn hai cái: "Cậu làm như vậy sau này tôi còn dám gặp ai nữa?"
Cố Nam Sơn ôm cô lên, nhẹ giọng nói: "Bằng không thì để tôi ôm cậu về nhà"
Giang Bích Nhân trừng mắt, nhìn hắn liếc mắt một cái: "Cậu quên tôi đã có bạn trai rồi sao?" Loại trò chơi này hai người lén lút chơi thì có thể, nhưng đây chỉ có thể là bí mật giữa hai người thôi nha.
Ánh mắt Cố Nam Sơn đột nhiên trở nên thâm trầm, không nói thêm gì nữa.
...!
Giang Bích Nhân cùng Cố Nam Sơn cả ngày làm bậy làm bạ, một tuần nữa nhanh chóng qua đi.
Cuối tuần này đúng lúc là sinh nhật của một người bạn trong lớp, cậu ta mời toàn bộ mọi người cùng nhau đi chúc mừng.
Ngày thứ sau khi tan học, Cố Nam Sơn đưa cho Giang Bích Nhân một cái túi dặn dò: "Ngày mai nhớ mặc cái này" Sau đó tiến đến bên tai cô nói nhỏ: "Đừng mặc quần lót"
Giang Bích Nhân theo bản năng cảm thấy Cố Nam Sơn không hề có ý tốt, trừng mắt nhìn hắn: "Đây là loại quần áo gì vậy?"
Cố Nam Sơn cười: "Cậu trở về mở ra sẽ biết"
Giang Bích Nhân sau khi về nhà, liền lôi ra túi đồ mà Cố Nam Sơn đưa cho cô.
Lúc nãy cô còn tưởng là một loại trang phục tình thú nào đó, nhưng sự thật lại ngoài dự đoán của cô, đây chỉ là một chiếc đầm dây màu lam pha trắng, được thiết kế theo kiểu dáng dịu dàng nữ tính.
Trừ cái này ra, trong túi còn có thêm một đôi vớ cùng màu.
Bởi vì bộ váy này còn tính là bình thường.
Cho nên ngày hôm sau Giang Bích Nhân liền mặc đi tới chỗ mọi người tụ họp.
Tiệc sinh nhật này mọi người đi tới hai nơi, đầu tiên là đi ăn cơm sau đó là đi KTV ca hát.
Sau khi đi tới chỗ hẹn, cô không nhìn thấy bóng dáng của Cố Nam Sơn, nhưng tìm được Học Ủy liền tiện thể ngồi xuống bên cạnh hắn.
Một lúc sau Cố Nam Sơn đi tới, quan hệ của hắn cũng thật tốt nha, được bạn học chung quanh đón tiếp nồng nhiệt, một hồi mới thoát ra được sau đó đi tới bên cạnh Giang Bích Nhân xuống.
Giang Bích Nhân thấy hắn liền có chút khẩn trương, không biết hắn hôm nay lại muốn làm gì.
Vì thế cô cố ý cùng Học Ủy nói chuyện, cố tình làm lơ hắn ta.
Mọi người thật mau đã bắt đầu nhập tiệc, mà Giang Bích Nhân còn đang say sưa cùng Học Ủy nói chuyện: "Học Ủy, cậu có phải sách gì khi đã đọc qua một lần đều nhớ hết không a?"
Học Ủy đỏ mặt: "Cũng, cũng không có khoa trương tới như vậy, những sách mà có độ khó cao vẫn phải xem lại nhiều lần mới có lý giải"
Đây cũng không phải là phải phủ nhận việc hắn đọc qua một lần liền nhớ, quả nhiên không hổ là học thần nha.
Giang Bích Nhân không nhịn được có chút hoài nghi nhân sinh, chính mình xem mấy chục bài nhưng một bài thì cũng không nhớ nổi còn người ta chỉ cần xem một lần liền khắc sâu.
Giang Bích Nhân cảm giác cô cùng Học Ủy quả nhiên không phải là cùng một loại người.
"Như thế cũng đã lợi hại lắm rồi, không giống như tôi, trí nhớ vô cùng kém" Giang Bích Nhân đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác có một bàn tay thần bí nương theo khăn trải bàn, nhẹ chạm lên đùi cô.
Vuốt ve chỗ thịt đùi non mềm, sau đó lại hướng lên trên, để toàn bộ bàn tay to lớn bao bọc lấy huyệt nhỏ trần trụi, dùng sức xoa bóp chà xát, cọ cọ lên hai mảnh hoa môi phì nộm.
Trực tiếp cùng âm đế, niệu đạo, miệng huyệt thân mật tiếp xúc, nhiệt độ bàn tay cực nóng khiến Giang Bích Nhân không khỏi run lên nhè nhẹ, vết chai thô ráp càng thêm trêu chọc nộm huyệt ướt át.
Cô không tự giác kẹp chặt hai chân, cực lực kiềm hãm chế ngự ma trảo của hắn ta.
Giang Bích Nhân cũng lờ mờ đoán ra được, Cố Nam Sơn chắc chắn sẽ không chịu an phận, nhưng hắn cũng phải nhìn xem trường hợp.
Chung quanh còn nhiều bạn học như vậy, hơn nữa là Học Ủy đang còn ngồi ở bên cạnh cô a!
Âm đế mẫn cảm vô tình bị vết chai thô ráp xẹt qua, Giang Bích Nhân sung sướng thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Cô để tay xuống đè lại tay Cố Nam Sơn, trừng mắt ý bảo hắn kềm chế lại một chút.
Cố Nam Sơn nhìn cô cười cười, động tác trên tay lại càng lúc càng thêm càn rỡ.
Đầu ngón tay như tiềm được thứ đồ chơi thú vị, nắm lấy âm đế mạnh mẽ vân vê lôi kéo.
"Muốn nhớ lâu thì phải từ từ mà rèn luyện, cậu không cần nản lòng" Học Ủy hiển nhiên không phải là kiểu người hay đi an ủi người khác, nói được ra một câu như vậy cũng đã vắt hết não suy nghĩ: "Mình về sau sẽ giúp cậu!"
Toàn bộ cảm quan trên người Giang Bích Nhân thời khắc này đều đã tập trung xuống hạ thân, cô căn bản không nghe vào lời nói của Học Ủy, xuề xòa mà ứng phó hai câu: "Cậu nói rất đúng...! Ân...!Cảm ơn..."
Ngón tay Cố Nam Sơn đã bắt đầu chui vào trong huyệt động nhỏ hẹp, đâm loạn bốn phía.
Tiểu huyệt Giang Bích Nhân đã sớm sung sướng chảy đầy mật dịch, vì chảy ra quá nhiều mà lan tràn xuống tận mông.
"Bích Nhân, ngày thường cậu thích ăn món gì?" Học Ủy nỗ lực mở ra đề tài muốn cùng Giang Bích Nhân nói chuyện.
Thích ăn gì a?...!
Giang Bích Nhân tận lực duy trì tỉnh táo mà tập trung suy nghĩ.
Nhưng Cố Nam Sơn cố tình lúc này lại cố ý mạnh mẽ đâm chọc vào điểm mẫn cảm của cô, quấy nhiễu đến cô không thể nào suy nghĩ được, trong đầu cô bổng nhiên hiện lên một cái đáp án: "Muốn ăn kê kê..."
Sau khi nói xong, Giang Bích Nhân mới bất ngờ ý thức được có gì đó không đúng lắm, vộ vàng nuốt vào một ngụm nước bọt, không được tự nhiên mà nói lại: "Tôi thích ăn thịt gà"
Cố Nam Sơn hiển nhiên cũng đang lắng tai nghe cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, lúc này vui vẻ mà bật cười.
Giang Bích Nhân xấu hổ tới sắc mặt đỏ bừng, hạ tay xuống khăn trải bàn nhéo người Cố Nam Sơn.
Kết quả lại bị hắn ta tàn ác trả thù, hung hăng lôi kéo âm đế mà xoay một vòng.
Giang Bích Nhân cắn chặt môi, miệng nhỏ kém chút nữa đã bật lên âm thanh xấu hổ.
"Thịt gà a...!Vậy hai món kia, ngày thường cậu thích ăn thịt gà chế biến như thế nào?"
Giang Bích Nhân hiện tại đã bị khoái cảm quấy nhiễu đến đầu óc hỗn loạn, không nghe rõ Học Ủy đang nói cái gì.
Học Ủy là đang hỏi cô ngày thường thích ăn dương vt như thế nào sao?...!Ưm a...!Như thế nào đều được...!Chỉ cần là dương vt thì đều thích hết...! Mặc kệ là cắm vào trong miệng hay là huyệt nhỏ...!Đều rất thích...!
"Đều, đều có thể..." Giang Bích Nhân cưỡng chế đè ép âm thanh rên rỉ: "Nếu nhất định phải nói...!Ân...!Tôi càng thích ăn phía dưới..."
"A, Cậu thích ăn mỳ sao?" Học Ủy giống như có chút kinh ngạc: "Mình còn tưởng rằng cậu thích ăn cơm?"
Giang Bích Nhân liếc nhìn Học Ủy, cô cơ hồ nghe thấy âm thanh "phốc xuy phốc xuy" dâm mỹ mà ngón tay va chạm với tiểu huyệt tạo nên.
Cô gái nhỏ không nhịn được đỏ mặt, tiểu huyệt khẩn trương siết chặt, bất chấp người kế bên còn đang luyên thuyên cái gì.
Hy, hy vọng là Học Ủy không có nghe thấy...!Bằng, bằng không cũng quá mất mặt rồi...!Huhu...!Ở trước mặt bạn trai bị nam nhân khác cắm huyệt...!Cảm giác cũng thật kỳ quái...!
"Tôi, kỳ thực đều thích hết..." Giang Bích Nhân cũng không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ là tận lực ứng phó với Học Ủy.
Cố Nam Sơn đột nhiên đem ngón tay rút ra.
Giang Bích Nhân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị cảm giác lạnh lẽo bóng loáng của thứ gì đó chôn trong tiểu huyệt cô dời đi lực chú ý.
...Hình như là cái muỗng?
Hức...!Cố Nam Sơn thật là quá đáng...!Loại đồ này làm sao có thể nhét vào trong người cô...!
Cố Nam Sơn thật mau lại bắt đầu hành động, dùng nó thay cho ngón tay nhanh chóng ra vào.
Đồng thời còn không quên tốt bụng gắp đồ ăn cho cô: "Ăn nhiều một chút, nãy giờ tôi thấy cậu cũng chưa ăn được mấy miếng..."
Tay Giang Bích Nhân run rẩy cầm lấy đôi đũa, miễn cưỡng đem đồ ăn nuốt xuống, lực chú ý đều đổ dồn xuống dưới bàn ăn.
Cái muỗng thật là lợi hại...!Ân a...!Căng quá...!Thật thoải mái...!
Cuối cùng, Giang Bích Nhân bị cái muỗng chơi tới cao trào.
Tiểu huyệt phun ra lượng lớn dm thủy, theo lỗ huyệt chảy xuống, đem mông cô cùng một phần váy hoàn toàn tẩm ướt.
Cố Nam Sơn lúc này mới vừa ý đem vật đó rút ra, kéo nó từ khăn trải bàn đi lên.
Toàn bộ bề mặt của cái muỗng đều bị ướt dầm dề phát sáng, lõm bên trong còn đừng đầy tràn chất lỏng trong suốt.
Giang Bích Nhân tự nhiên biết đây là cái gì, đầu nhỏ cúi xuống không dám ngẩng lên.
Lúc này vừa vặn có bạn học đang phân đồ uống.
Cố Nam Sơn đem cái muỗng bỏ vào trong ly nước trước mặt hắn khoáy khoáy hai cái, sau đó đưa qua cho Học Ủy.
Học Ủy vừa mới bị ai đó kêu ra nói chuyện, căn bản không nhìn thấy hành động mờ ám của Cố Nam Sơn.
Tiếp nhận ly nước cũng không thấy có gì kỳ lạ, còn đưa lên miệng uống hai hớp.
Cố Nam Sơn kề đến tai cô cười nhẹ: "Không biết Học Ủy có đoán được, trong ly nước đó chứa đựng dm thủy của bạn gái hắn, vẫn là tại đây ép ra nha"
"Cậu đừng nói nữa..." Giang Bích Nhân đỏ mặt không dám ngẩng đầu.
Ăn xong một bữa cơm, phần váy dưới mông cô đều bị ái dịch thấm ướt.
Cô xấu hổ không dám đứng dậy, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Cố Nam Sơn.
Cố Nam Sơn tới gần cô thấp giọng nói: "Đợi lát nữa ngoan ngoãn nghe lời, tôi liền giúp cậu"
Giang Bích Nhân lúc này đã hoảng tới lúng túng, mắt thấy mọi người ai cũng chuẩn bị rời đi.
Cô mặc kệ Cố Nam Sơn nói cái gì, đều liên tục gật đầu.
Cố Nam Sơn cười một cái, làm bộ như không cẩn thận, vô tình làm đổ ly nước lên váy Giang Bích Nhân.
Sau đó gọi phục vụ mua giúp cô một cái áo khoác buộc ở trên eo, tạm thời che đi.
Giang Bích Nhân cuối cùng cũng có thể đứng lên.
Trong lớp có một số người không muốn đi KTV liền trở về trước, Học Ủy vốn dĩ cũng muốn chạy trước.
Nhưng ngặc nổi là Giang Bích Nhân muốn đi, cho nên hắn vẫn do dự bấm bụng mà đi theo.
Đoàn người cùng nhau xuất phát đi tới chỗ đó.
Nhưng khi tới nơi mới phát hiện, chỗ này nói là KTV nhưng thật ra càng giống như một quán bar chính hiệu.
Ở sảnh chính có một cái sân nhảy, ánh sáng le lói mờ mờ ảo ảo, âm nhạc dữ dội vang lên, mọi thứ nhốn nháo như một đống hỗn độn.
Cũng may hiệu quả cách âm của gian trong cũng không tệ lắm, đi vào cơ bản không nghe được động tĩnh ở bên ngoài.
"Thế nào, tôi tìm được chỗ này không tồi có đúng không?" Chủ nhân của buổi tiệc hôm nay cười ái muội: "Nơi này mỹ nữ soái ca không ít, ước chừng đúng là thiên đường hưởng lạc nha"
Nơi này không có phòng lớn, một căn phòng nhiều nhất chỉ có thể chứa sáu người.
Nam sinh kia thô thiển kia hô lớn, vung tay lên chỉ sáu cái phòng.
Giang Bích Nhân cùng Cố Nam Sơn, Học Ủy còn có một nam và một nữ khác, năm người cùng nhau đi vào trong một gian phòng.
Ở trong đó ca hát một hồi, lại uống thêm một chút rượu.
Hai người nam nữ kia đã không chịu được mà đi ra ngoài, trong phòng hiện tại cũng chỉ còn lại ba người bọn cô.
Bởi vì lúc nãy bị Cố Nam Sơn cố ý chuốc rượu, mà Học Ủy hiện tại đã say bí tỉ ngã người xuống sofa ngủ tới quên trời đất.
Giang Bích Nhân đang quan sát Học Ủy.
Đột nhiên bị Cố Nam Sơn ấn mạnh lên chỗ tựa lưng trên sofa, nâng cằm cô lên in xuống một nụ hôn cuồng nhiệt, đem môi cô mút đến sưng đỏ, đầu lưỡi luồn lách cùng lưỡi cô chơi đùa.
Đến khi môi lưỡi tách ra còn mang theo một sợi chỉ bạc thật dài.
Cố Nam Sơn tiến đến bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí: "Ở bên cạnh bạn trai cùng nam nhân khác hôn môi, cảm giác thế nào?".