Editor: vylethuy
"Trí Viễn ca....Ô....Ngứa quá..."
Giống như Lâm Lộc thực sự rất ngứa, thân mình nhẹ nhàng run rẩy, làn da lộ ra bên ngoài cũng nổi lên một tầng hồng phấn.
Cậu nhẹ giọng cầu xin Ninh Trí Viễn dừng lại -- Nhưng Ninh Trí Viễn lại mắt mù tai điếc.
Lâm Lộc không dám đẩy hắn ra, chỉ là banh thân mình nhẫn nại.
Ngoài cửa bắt đầu có người gõ cửa.
Một tiếng lại một tiếng gầm vang lên.
Lâm Lộc che miệng lại, không dám phát ra tiếng, chỉ có thể thấp giọng nỉ non bên tai Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, không được náo loạn....Có người tới, bọn họ tới chúc mừng....Ưm a....Chúc mừng biểu diễn thành công."
"......"
"Cầu xin anh Trí Viễn ca, thầy Tiêu Doanh cũng tới! Mau dừng lại được không...."
Giọng nói còn mang theo thấp suyễn, cũng không có sức chống dậy.
Nếu là Ninh Trí Viễn không ngừng, Lâm Lộc cũng không còn cách nào khác -- Cậu căn bản không có khả khăng cãi lại ý của Ninh Trí viễn.
Nhưng cậu thở gấp đến độ trong giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở, cho nên Ninh Trí Viễn vẫn ngừng lại.
"Đừng khóc.
Tôi đi mở cửa."
Ninh Trí Viễn đứng dậy đi một bước, rồi lại quay đầu nhìn lại.
Lâm Lộc hơi giật mình nhìn hắn, chóp mũi còn hơi đỏ hồng.
Đây là do mới vừa rồi khóc nấc lên.
Nhưng hai bên má đỏ ửng, lại là kiệt tác của Ninh Trí Viễn.
Không riêng gì cậu.
Giờ phút này dưới những lớp xiềng xích xếp chồng lên nhau đó, cả người Lâm Lộc cũng có vẻ rất ngon miệng.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn tối sầm lại, cởi áo khoác ra, ném ở trên người Lâm Lộc.
"Mặc vào."
"Sao vậy? Em không lạnh mà."
"Không có vì sao hết."
Lâm Lộc không hề truy vấn nữa, ngoan ngoãn mặc vào.
Áo khoác của Ninh Trí Viễn trùm lên người cậu, ước chừng lớn hơn một vòng.
Áo khoác to rộng che khuất phong cảnh dạt dào ý xuân.
Chỉ có hai đôi chân tinh tế lộ ra bên ngoài, chân trần đạp lên mặt đất.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn nhìn dọc theo ngón chân cậu lên phía trên, chậm rãi lướt đến giữa hai đùi.
Như là cảm giác được ánh mắt của Ninh Trí Viễn, hai chân Lâm Lộc cũng căng thẳng, kéo kéo áo khoác xuống phía dưới, phía sau tai đỏ bừng.
Ninh Trí Viễn không nói gì nữa.
Hắn quay đầu đi, đi đến cạnh cửa.
Ngược lại là giọng nói nhút nhạt sợ sệt của Lâm Lộc vang lên.
"Trí Viễn ca, có phải anh chán ghét em mặc quần áo như vậy không, mới không muốn em biểu diễn vở kịch như vậy nữa?"
Động tác Ninh Trí Viễn ngừng lại.
"Em biết là em có hơi bại lộ.
Nhưng mà do yêu cầu của sân khấu, em cũng không có cách nào khác...."
"Không phải bởi vì cái này."
Ninh Trí Viễn quay đầu lại lần nũa, nhìn về phía Lâm Lộc.
Ánh mắt hắn rất dịu dàng.
"Là bởi vì cốt truyện này....Làm tôi hơi bất an."
"Thì ra là bởi vì cốt truyện sao?"
"Đúng vậy.
Tôi không thích cậu rơi vào tâm cảnh, nhiễm thần sắc bi thương đau xót này.
Tôi cảm thấy cậu phải vui vẻ một chút, không được sa vào vào cốt truyện đau đớn quá mức như vậy.
Nhưng khi cậu biểu diễn, toàn bộ đều rất nhập tâm.
Tôi không thể yêu cầu cậu không được tận tâm tận lực khi làm việc, cũng chỉ có thể yêu cầu đừng làm những công việc làm cậu khổ sở nữa.
Đến nỗi quần áo của câu, tôi cũng không chán ghét."
"Thật vậy sao? Nhưng vì sao Trí Viễn ca muốn em che lại."
"Chính là bởi vì tôi rất thích cậu mặc như vậy, Tiểu Lộc, bộ dáng này rất đẹp.
Cho nên tôi không muốn người khác nhìn thấy.
Tôi càng hy vọng cậu sẽ nằm trên giường tôi, mặc một thân như vậy -- Giống như là bị xiềng xích này khóa trụ lại, chỉ là lễ vật thuộc về một mình tôi.
Nếu là như vậy, tôi sẽ lột cậu từng tầng một, sau đó từ từ hưởng thụ."
Nói xong, Ninh Trí Viễn lại trở về bên người Lâm Lộc, tự tay kéo chặt áo khoác lại cho cậu.
"Nhưng mà ở trước mặt người khác, tôi muốn dùng quần áo của tôi bọc cậu lại, không ai có thể nhìn thấy cậu có bộ dáng mỹ vị như vậy.
Bọn họ chỉ cần biết rằng cậu thuộc về tôi, là được rồi."
"Trí Viễn ca...."
Lâm Lộc có hơi ngượng ngùng, cúi đầu xuống.
Ninh Trí Viễn lại hôn một cái lên trán cậu, tiếng cười trầm thấp chấn động bên tai cậu.
"Thẹn thùng cái gì? Cậu vốn dĩ là người của tôi."
............
"Ninh tổng?"
Giọng nói của người phục vụ khiến Ninh Trí Viễn hoàn hồn.
Trên mặt hắn không có gợn sóng, chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Người phục vụ thử hỏi một câu.
"Ninh tổng, khách của buổi tiệc đã đến đông đủ.
Ngài xem...."
"Đi thôi."
Dứt lời, hắn đi dọc theo hành lang tiến về phía trước.
Chỉ là, bề ngoài rất bình tĩnh, bên trong lại là hồi ức quay cuồng kích động đáy lòng hắn không thôi.
Hắn còn nhớ rõ một đêm kia sau buổi biểu diễn, hắn đưa Lâm Lộc về nhà như thế nào, ở trên chiếc giường mềm mại tháo từng tầng xiềng xích trói buộc cậu xuống, mở ra "lễ vật" mỹ lệ của hắn.
Đó là một bộ vũ phục lộ đến lớn mật, nhưng đó là vì Lâm Lộc hiến thân vì nghệ thuật.
Cho nên Ninh Trí Viễn không cảm thấy chói mắt, chỉ cảm thấy đẹp đến nỗi làm người ta hoa mắt say mê.
Nhưng đó cũng là lần duy nhất hắn nhìn thấy Lâm Lộc mặc loại trang phục này.
Sau đó, cậu thật sự nghe theo lời Ninh Trí Viễn, không tiếp nhận vở kịch có phong cách như vậy nữa.
Lâm Lộc....Đã từng nghe lời như vậy.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, bề ngoài cậu đơn thuần như vậy, thế nhưng không gan không phổi, là hoàn toàn tính kế lừa gạt? Thậm chí, chính mình đã thoái nhượng nhiều lần, cậu lại không chịu dừng trước bờ vực?
Đáng giận.....
Nỗi lòng Ninh Trí Viễn âm trầm hơn rất nhiều, bước đi trên hành lang càng lúc càng nặng nề.
Người phục vụ đã đưa hắn tới trước cửa bữa tiệc.
"Ninh tổng, mời ngài."
Đẩy cửa ra, vị chủ lịch Lý kia vội đứng lên, đi vài bước nhanh chóng tiến lên, trên mặt đều là vẻ tươi cười.
"Hôm nay Ninh tổng đến đây, thật đúng là bồng tất sinh huy! Nhưng công ty của chúng tôi đều dựa vào con thuyền lớn này của Ninh tổng, mới có thể bình yên vượt qua một lần khủng hoảng kinh tế.
Lần nay Ninh tổng tiến quân vào vòng thương nghiệp thủ phủ khu hành chính, còn không quên chúng tôi, đặc biệt cùng nhau ký chiến lược hiệp nghị! Để chúng tôi hoan nghênh Ninh tổng trình diện!"
Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh...
Mỗi người trong phòng đều đứng lên, tựa như thấy bông hoa hướng dương, trên từng gương mặt đều tươi cười vui vẻ, tất cả đều lùa đón Ninh Trí Viễn.
Mấy lời khen tặng xu nịnh, hai mươi ba mươi người đồng thời mở miệng, trước sau đều biểu đạt vẻ "ngưỡng mộ chi tình" với Ninh Trí Viễn.
"Cảm tạ ý tốt của mọi người, Ninh mỗ rất hổ thẹn."
Tiếng gầm như thủy triều cuốn về phía Ninh Trí Viễn, hắn lại không có hứng thú bắt chuyện với bất kỳ người nào.
Hắn chỉ đạm mạc nhìn về phía mọi người, ngồi vào vị trí chủ vị.
...........
Cách một bức tường.
Trong ghế lô, Lâm Lộc nhắm mắt lại, cuộn mình ở trong một góc.
Bốn mùa ở Kim Tiêu Túy đều bật hệ thống máy lạnh, đây là chuẩn bị cho những vị khách khứa có tiền, mặc kệ những người đó muốn làm chuyện xấu hổ cỡ nào, trên người nhất định phải là âu phục giày da, quần áo chỉnh tề gọn gàng.
Cho nên luôn chỉnh nhiệt độ ở mức "khi mặc âu phục quần dài, vẫn cảm giác được sự thoải mái".
Trên người Lâm Lộc lại mặc rất mỏng manh, hai chân còn trần trụi.
Khi gió lùa vào, cả người lạnh đến run lên.
Rõ ràng là lạnh đến phát run, phía sau lưng lại bị mồ hôi dính ướt áo.
Hầu kết cậu bất an rung động, ảo giác trước mắt rất kỳ quái, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc khổ sở của cậu.
Cậu cũng không biết, bộ trang phục tình thú mà Trang Thần đưa cho cậu, trên vải đã dính nước thuốc được chiết xuất tẩm vào.
Lần này không trộn với nước trái cây, cho nên không màu không vị.
Nhưng thuốc vẫn có tác dụng như cũ.
Nếu là người khác có lẽ chỉ choáng váng đầu óc một chút, có hơi trầm mê không tỉnh táo, càng dễ bị người khác bài bố.
Những Lâm Lộc đã từng bị nhiễm thứ này, lúc trước lại bị trực tiếp rót nước thuốc vào.
Ai có thể nghĩ đến, lần trước cậu bị ép rót thuốc ở Dạ Mị không có di chứng gì, hôm nay lại tái phát đốt cháy cọng rơm cuối cùng này?
"Ô....Ặc!"
Một trận buồn nôn, Lâm Lộc che kín miệng, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo lông mày, chảy vào trong mắt.
Đau rát tràn đến, Lâm Lộc hung hăng dụi mắt một phen, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề.
Ánh sáng trước mắt trở nên hỗn loạn.
Trong ảo giác, cậu lại trở về căn phòng kín kia lần nữa.
Nhưng lần này cậu lại bị đè trên mặt đất, người thi bạo đối với cậu lại đổi thành Trang Thần.
"Không....Không được....Buông ta ra....Cầu ngươi! Không được!"
Một tiếng kêu thảm, Lâm Lộc giãy giụa.
Rõ ràng xung không không có một bóng người, cậu lại giống như đấu tranh với một người nào đó, thân thể lùi về phía sau.
Lại rên rỉ một trận, rầm một riếng Lâm Lộc lăn xuống đất.
Trong bóng tối, tấm thảm nhung dính ở trên làn da ướt đẫm mồ hôi của cậu, như là sâu bọ chậm rãi bò trên làn da.
Lâm Lộc che miệng lại, nôn khan từng đợt.
Mồ hôi lạnh làm cả người cậu ướt nhem.
Là phản ứng kích ứng....
Cường độ sợ hãi quá lớn, hơn nữa do tác dụng của thuốc cấm gợi lên ảo giác khủng bố.
Chỉ là như lời bác sĩ nói lúc trước, sau một thời gian có thể phân biệt được ảo giác thật giả.
Giờ phút này, cậu cũng không biết đó đều là phán đoán, thậm chí có thể cảm giác được vi diệu không đúng logic.....
Nhưng sợ hãi đã thâm nhập vào xương cốt.
Cho dù biết là giả, cậu cũng không nhịn được cơn buồn nôn, đầu lại đau đến mức muốn vỡ ra.
Cậu giãy giụa bò dậy, chân lại đá tới góc bàn.
Một trận đau đớn xuyên tim truyền đến ngón chân nhỏ, Lâm Lộc nức nở một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất.
Trong không gian áp lực tối đen, nhưng cậu cũng không dám bật đèn.
Giống như chỉ cần như vậy, Trang Thần sẽ quên mất là cậu ở chỗ này, không phải đối mặt với vực sâu.
Chỉ tiếc, đột nhiên cửa bị mở ta, ánh đèn hành lang chiếu vào.
Một bàn tay với tới, bật ánh đèn kia lên.
Đột nhiên Lâm Lộc ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch , hai mắt lại càng đen tối tuyệt vọng.
Người xuất hiện ở cửa, là Trang Thần.
Hắn dựa vào khung cửa, nhìn Lâm Lộc đang chật vật bất kham.
Nhìn thấy đầu tóc hỗn độn và gương mặt trắng bệch của Lâm Lộc, thế nhưng hắn lại đang hưởng thụ.
"Sợ sao? Run cái gì?"
"Chỉ là hơi lạnh...."
"Phải không?"
Trang Thần cười lộ răng, lấy một túi da mềm ném cho Lâm Lộc.
"Mới vừa rồi quên nói cho cậu....Chọn một cái mang lên cổ.
Cổ cậu quá đẹp, nếu không che đi, tôi sợ tôi sẽ nhịn không được cắn đứt nó."
Rầm một tiếng, túi da kia rơi trên mặt đất, bên trong rớt ra mấy cái vòng cổ.
Dừng ở trước mắt Lâm Lộc là một vòng cổ bằng da.
Bên trên còn in mấy chữ.
"PUSSY"
Trong nháy mắt này, dạ dày lại nổi lên ghê tởm mãnh liệt.
Lâm Lộc che miệng lại một phen, trước mặt hoảng loạn, dường như muốn té lăn trên mặt đất,
Đột nhiên một chiếc áo khoác rơi trên đỉnh đầu cậu.
Mang theo một mùi hương gay mũi không nói nên lời -- Như là nước hoa cologne, hòa với hương gỗ mộc điều.
Lâm Lộc không phân biệt được, nhưng cậu cảm giác được sự ghê tởm.
"Mặc cái này vào, không phải nói lạnh sao?"
Giọng nói của Trang Thần vang lên.
"Tôi còn có chuyện, đợi lát nữa đến tìm cậu.
Ngoan ngoãn chờ ở đây cho tôi, đừng chạy loạn -- Nếu không, tôi sẽ khiến cho cậu đến một ghế lô khác mà tôi đã đặt đêm nay."
Như là nhớ tới chuyện vui vẻ gì đó, Trang Thần lại cười tà mị hơn.
"Tốt nhất cậu đừng đi.
Sói bên kia quá nhiều.
Loại cừu con như cậu đến đó, chỉ sợ là bị ăn đến không còn miếng xương."
Hết chương .
Chương sau sẽ là chương phần