Vừa dứt lời, Chu Vụ như ý thức được điều gì đó, nhanh chóng nhìn về phía tấm gương, đối diện với ánh mắt đỏ tươi trong gương.
Trái tim bỗng nhiên tăng nhanh nhịp đập, sự sợ hãi ngọ nguậy muốn thoát ra.
Bỗng, trước mắt Chu Vụ xuất hiện một làn sương mù đen kịt, tựa như vết mực tan ra trong nước, dần lan ra về phía cậu.
Cậu thấy rất lạnh.
Làn sương mù bắt đầu từ gò má, thuận theo cổ áo rộng rãi rồi từng chút từng chút chui vào.
Cậu giống như đặt mình vào nơi đầu gió giữa thung lũng, thậm chí còn cảm thấy lạnh như cắt da cắt thịt khiến cậu đau đớn.
Môi dưới của Chu Vụ run lên, cảm giác giờ khắc này như đang bị một con dao kề ngang cổ họng, chỉ cần hơi động một chút thôi là sẽ bị lưỡi dao sắc bén ấy lấy đi mạng chó của mình.
Câu nói vừa rồi ấy là phản ứng nhất thời trong lúc Chu Vụ bị tức đến phát khóc.
Thật ra vừa nói xong là cậu đã hối hận rồi, thích tên “ác ma” này, đối với cậu không có lợi chút nào.
Âm thanh lớn tiếng phản bác tựa như vang vọng trong căn phòng, sự im lặng bao trùm kéo dài thêm vài phút đồng hồ.
Cả người Chu Vụ gần như bị sắc đen ấy bao bọc lấy, vết mực như thể đang dần rõ thành hình, hóa thành vết mực đậm, men theo mặt đất dần tản ra.
Nước mắt nơi khóe mắt dường như cũng bị đông lại, cậu nghẹn ngào khóc, không dám động đậy chút nào.
Cậu phát hiện, bản thân mình ngoài gương mặt ra, những vị trí khác còn lại của cơ thể đều đã bị bóng tối đen kịt nuốt chửng, bên cổ cũng lờ mờ bị sắc đen ấy chậm rãi leo lên.
Chu Vụ run rẩy thở ra một hơi, sau đó lại hít vào một hơi thật sâu.
Giờ phút như thế này, Chu Vụ lại bắt đầu suy nghĩ rõ ràng, nhanh chóng liếc trộm “anh ta” trong gương, không có nhiều ánh sáng nhưng vẫn lờ mờ có thể thấy được gương mặt nhợt nhạt ấy, khóe miệng mím chặt, như thể còn đang cắn răng.
Chu Vụ hơi kinh ngạc.
Bởi vì dáng vẻ này của người nọ, giống như đang chống cự lại cái gì đó.
Chu Vụ lấy dũng khí.
“Tôi… tôi là nam, cùng là nam giống anh, không thể kết hôn được.” Chu Vụ nói rất nhẹ rất nhẹ, giọng cậu lắp bắp, lại còn hơi khô khốc khàn khàn.
Nỗi sợ hãi khiến cho đầu ngón tay cậu không cách nào đứng im được, ngay cả chân cũng như mất đi sức lực, gắng sức khẽ khẽ lùi về phía sau dựa vào trên người đối phương.
Đối phương không có phản ứng, Chu Vụ do dự rồi mở miệng: “Anh…”
Từ “anh” vừa mới thốt ra khỏi miệng, Chu Vụ lập tức cảm thấy cơn ngạt thở ập tới.
Cậu trong tấm gương, toàn bộ đã bị sắc đen mù mịt bao trùm, Chu Vụ trơ mắt nhìn bản thân bị sắc đen nuốt chửng.
Rơi vào tối mịt.
Là tức giận rồi sao?
Bên tai không còn nghe thấy âm thanh gì, chỉ còn lại nhịp tim của chính cậu, và tiếng hít thở ngày càng khó khăn.
Ban đầu chỉ là cảm giác hơi khó thở, nhưng qua mười mấy giây sau, Chu Vụ bắt đầu cảm nhận được cảm giác nghẹt thở mãnh liệt, nửa phút sau, cậu bắt đầu giãy giụa.
Trong lúc hoảng loạn, cậu cố gắng hô hấp nhưng khoang miệng, xoang mũi lại không thể nào lưu thông được không khí, tựa như bị vật gì đó quấn vào, đầu lưỡi bị quấy nhiễu không chút nể nang.
Cậu ý thức ra được điều gì đó, đầu lưỡi yếu ớt kháng cự lại.
Nhưng loại phản kháng này chỉ khiến thế tấn công vốn đã rất mạnh của đối phương, lại càng tạo ra cảm giác áp bức mạnh mẽ như dời núi lấp biển.
“Ô…” Trước mắt dần trở nên trắng xóa, hai chân không chút sức lực, hàm răng đang giãy giụa bỗng chạm vào cái gì đó, cậu không chút do dự cắn xuống.
Trong một giây cắn xuống ấy, Chu Vụ gần như sắp ngất đi, có điều cậu cũng liều mạng mà cắn, cậu cảm giác mình đang cắn rách cái gì đó, bởi vì thứ răng cắn vào có xúc cảm mềm mại.
Nhưng, cậu lúc này, mới càng đau đớn.
Cậu xụi lơ, trước mắt đã hoàn toàn trắng xóa, đột nhiên một làn không khí trong lành tràn vào, sau khi hít vào một hơi lớn, thị giác mới từ từ khôi phục lại.
Lúc này Chu Vụ mới ý thức được cái cậu vừa cắn vào là cái gì, là môi.
Cho nên vừa rồi cậu bị hôn đến nghẹt thở sao?
Bởi vì cảm giác khó thở, nước mắt lý nơi khóe mắt trong tức khắc tuôn ra, cả người ướt nhẹp, cổ họng cậu run rẩy, suy sụp nói: “A, anh muốn làm tôi chết sao…”
Cậu cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo sau lưng mình dừng lại một chút, người nọ có phản ứng với lời của cậu.
Chờ hô hấp bình thường trở lại, Chu Vụ lần nữa nhìn lướt qua tấm gương, có thể thấy được sắc đen dần lui xuống, cơn thịnh nộ của đối phương đang có xu hướng dịu xuống.
Sống sót sau hiểm cảnh, hai chân mềm nhũn, Chu Vụ có thể đứng dậy được là hoàn toàn dựa vào cánh tay của đối phương.
Hô hấp dồn dập, Chu Vụ giống như một người đuối nước được vớt lên, mới chỉ là hôn môi mà cậu đã không thể nào nào chịu đựng được.
Chứ đừng nói chi là như trong bài post kia.
Thế nhưng lúc này, điều cậu càng để ý hơn chính là… rốt cuộc là cậu đã quên mất điều gì?
Đang lúc suy tư, bỗng nhiên Chu Vụ bị ôm ngang lên.
Cậu “á” một cái, vô thức ôm lấy cổ của đối phương, phòng ngừa ngã xuống.
Tên ác ma vững vàng vô cùng, Chu Vụ dù sao cũng hơn kg, đối phương ôm lấy cậu lại không hề tốn chút sức lực nào, thậm chí còn không cảm nhận được sự lay động.
Cậu được đặt xuống ghế sofa.
Tấm chăn lần trước dùng vẫn còn vứt lộn xộn ở đó, vừa được thả ra, Chu Vụ liền lập tức bò về phía trước một đoạn, nhưng cậu mới chỉ tiến lên vỏn vẹn được hai bước thì eo đã bị nắm lấy kéo trở về.
Cậu hoàn toàn không thể thoát ra khỏi sức mạnh mang tính áp đảo đó.
“Á… Anh muốn làm gì?” Chu Vụ vội vàng cầm tấm chăn che trước người mình, co lại thành hình tròn.
Bách Lý Khí từ trên cao nhìn chằm chằm xuống chàng thanh niên trước mặt, cậu ấy cực kỳ sợ hãi, run rẩy, chống cự, trong mắt lộ ra sợ hãi, khác xa so với dáng vẻ của đêm động phòng hôm ấy.
Lý trí từ từ khôi phục từ trong lửa giận đáng sợ, chiếm thế thượng phong.
Anh vẫn còn nhớ rõ ràng.
Đêm ấy, bờ môi không dày không mỏng của chàng thanh niên, giọng nói dịu dàng phát ra âm cuối cao vút nói với anh…
Đôi mắt xinh đẹp câu hồn, như là ẩn chứa hàng vạn vì sao sáng.
Gò má cọ vào lòng bàn tay anh, còn trơn nhẵn hơn so với tơ lụa thượng hạng.
Sợi tóc mềm nhẹ trượt qua đầu ngón tay lạnh lẽo của anh…
Anh cũng nhớ rất rõ ràng, ngay từ đầu là đối phương vươn chân tới chỗ anh, hướng về phía anh mời gọi.
Dựa vào ký ức, anh thăm dò vào dưới tấm chăn, bắt được mắt cá chân đang co rụt lại trong tấm chăn.
Chu Vụ không kịp đề phòng bị tập kích bất ngờ, sợ đến suýt chút nữa thì hét lên.
“Anh làm gì vậy…?” Đỉnh đầu chiếc tất bị ngón cái và ngón trỏ tóm lấy, kéo một cái, toàn bộ bàn chân lộ ra.
Mu bàn chân bị khí lạnh bao trùm, thuận theo đó nhẹ nhàng dời xuống, Chu Vụ nảy sinh ra một loại cảm giác dị thường, đồng thời, trong đầu lóe lên một đoạn hình ảnh ngắn ngủi…
Đối với đêm đó, Chu Vụ chỉ có thể nhớ đến đoạn nhỏ khi cậu đỉnh, còn lại thì hoàn toàn không nhớ nổi, nhất là lời cậu đã nói và chuyện cậu đã làm.
A…
Chu Vụ nhớ ra rồi.
Nến đỏ, chăn đỏ, vui cười, hôn môi…
Cậu còn nhớ ra, chính cậu vươn chân ra làm động tác mời gọi đối phương.
Khi cậu nhớ ra thì cả người đều cứng đờ lại, trong giây lát quên mất cả giãy giụa.
Bàn tay lạnh lẽo đó dường như gợi nhớ lại toàn bộ cảnh tượng của đêm động phòng hôm ấy, Chu Vụ sợ đến da đầu tê dại, bởi vì cậu đã nhớ ra được một phần rồi.
Thậm chí còn nhớ ra bản thân đã làm nũng với đối phương như thế nào, đùa giỡn đối phương ra sao, đối phương làm thế nào mà đưa cậu l/ên đỉnh…
Cậu không dám ngẫm nghĩ, sợ rằng sau khi ngẫm nghĩ thì chính cậu sẽ sụp đổ mất.
Trong khoảng thời gian đi ra từ vùng núi đó, trong ấn tượng của Chu Vụ, tại căn phòng động phòng hoang đường đó, bản thân cậu vẫn luôn bị động, lúc này ký ức xông vào, nói cho cậu biết, có thể là do chính cậu bắt đầu trước.
Trời ạ!
Con mẹ nó…
Cho nên, rốt cuộc là đã quên cái gì vậy?
Nỗi sợ hãi lúc nãy thoáng giảm bớt, Chu Vụ ngẩng đầu lên nhìn đối phương, sương mù đen kịt trên người đối phương dần dần tản ra, lộ ra dáng vẻ vốn có của anh.
Lúc này, mới thật sự trên ý nghĩa chân chính dưới tình huống có ý thức, Chu Vụ thấy được dáng vẻ của anh.
Mày kiếm nhướng lên ẩn dưới làn tóc mái, mái tóc đen như mực tản ra khắp toàn thân, mắt rủ xuống, môi rất mỏng, chỉ cần mím lại là có thể tạo cho người khác cảm giác không giận tự uy, đặc biệt là sống mũi cao thẳng khiến cho anh mang một loại khí thế hờ hững lạnh nhạt lại uy nghiêm.
Mà anh, lúc này đang nửa quỳ, cúi đầu, vô cùng nghiêm túc mà… nâng ngón chân cậu lên.
Đây là loại hình ảnh hiện thực của ma quỷ huyền ảo gì vậy.
Tựa như có lửa đang bốc cháy trên mu bàn chân.
Sự run rẩy trên người Chu Vụ dần dần yên lại, nỗi sợ hãi cũng dịu đi đôi chút.
Cậu cẩn thận từng chút một thu chân về, một sức mạnh không thể kháng cự cản trở động tác của cậu.
Đối phương ngẩng đầu lên, đôi mắt đối diện với Chu Vụ đang lo sợ bất an.
Chu Vụ nhanh chóng tránh mắt đi, giống như một đứa trẻ làm sai, ánh mắt đảo loạn khắp nơi.
Đợi đến lúc đối phương cúi đầu xuống lại, Chu Vụ quay lại nhìn anh, nhìn dáng vẻ của anh lúc này, trong lòng Chu Vụ dâng lên một ý nghĩ, nhẹ giọng thăm dò: “Cổ chân, đau.”
Có phản ứng.
Chu Vụ cảm thấy sức lực ở trên cổ chân đã nhẹ hơn, tận dụng lúc này, Chu Vụ muốn dựa vào sơ hở của đối phương rút chân về.
Nhưng khi cậu cấp tốc muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay to lớn, thì đã bị nhìn thấy rõ động cơ trước, chân cậu lại bị nắm chặt.
Tay anh to vô cùng, có vết chai dày và thô ráp, lúc xẹt qua mu bàn chân của cậu tạo ra một xúc cảm đặc biệt.
Ba chữ đơn giản “Đừng nhúc nhích.”
Hành vi như thế này quá mức quái dị, Chu Vụ mím mím môi, cậu cân nhắc một chút rồi vươn tay ra phía trước.
Cậu yếu ớt nói: “Đừng chạm vào chân nữa, cho anh… tay.”
Một đôi tay trắng ngần nhỏ nhắn vươn ra, tuy rằng cậu vẫn không thể khiến đầu ngón tay yếu ớt đó hết run rẩy.
Tựa như phải trao đổi con tin, cậu đưa tay tới để đổi lấy về mắt cá chân đang làm tù binh.
Tay của Chu Vụ rất đẹp, thon dài lại trắng, giống như tay của tuyển thủ môn thể thao điện tử gõ bàn phím trong livestream, bên rìa móng tay hình lưỡi liềm có chút hồng hào, móng tay được cắt tỉa tròn tròn, đây là một đôi tay khiến người ta muốn hôn lên.
Sau đó, Chu Vụ cũng cảm giác được tay của mình bị đối phương hôn lên, thấy đối phương cắn lên đầu ngón tay, khí ẩm ướt lạnh lẽo phác họa trên đầu ngón tay.
Chu Vụ lo sợ sẽ phát triển theo một hướng khác.
“Anh… Đừng như vậy.” Chu Vụ nói.
Đối phương cũng không dừng lại, đầu ngón tay Chu Vụ cuộn tròn lại, lập tức bị đối phương cưỡng ép mở ra, động tác này khiến cho ngón tay hai người, theo một cách tự nhiên, mười ngón tay đan nhau.
Tay anh tỉ lệ thuận với chiều cao vượt trội của anh, tay Chu Vụ ngắn hơn một khúc so với đối phương, đối lập rất rõ ràng.
Chu Vụ vẫn không quên vấn đề kia.
Rốt cuộc cậu đã quên điều gì.
Cậu không dám hỏi, sợ đối phương lại nổi giận, cậu có chút sốt ruột.
Trên cổ chân bỗng nhiên lại hơi lạnh, đôi bàn tay cởi tất của cậu ra, Chu Vụ không biết anh muốn gì, chờ đến khi anh từng chút từng chút cởi bỏ chiếc tất của chân còn lại thì mép sofa cũng lõm xuống.
Chu Vụ còn chưa ý thức được nguy hiểm, mà là đang nghĩ thầm ma cũng có trọng lượng hả?
Đến khi cậu ý thức được nguy hiểm thì đã bay lên rồi ngồi xuống trên đùi đối phương.
Mười ngón tay đổi một tư thế mới rồi nắm chặt lại, sau khi cảm nhận được rõ ràng sự tiếp xúc với đối phương, tiếng thét chói tai của Chu Vụ bị kẹt lại cổ họng, cả người cậu cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng dừng lại mất vài giây.
Cậu cảm nhận được cằm của đối phương đang đặt trên bờ vai cậu, bên tai truyền tiếng hít thở của anh, cả người cậu bị vây nhốt, không có lấy một kẽ hở, dù không cảm nhận được nhịp đập của trái tim đối phương, nhưng nhịp đập của trái tim cậu, lại đập nhanh dồn dập gấp gáp như một quả bóng rổ trên sân.
Bách Lý Khí rất thích da thịt ấm áp của Chu Vụ, ôm cậu vào trong lồng không ngừng chậm rãi vỗ về.
Cánh tay anh xuyên qua khoeo chân sau xương đầu gối của Chu Vụ, gần như là đang khép đùi của Chu Vụ lại tới trước lồng anh.
Một động tác rất khó làm như vậy, Chu Vụ lại bị gập lại được một cách dễ như trở bàn tay.
Không phải cậu không muốn phản kháng, mà là sức lực của đối phương quá lớn.
Lớn đến mức không có chỗ cho sự kháng cự.
Càng làm cho Chu Vụ sợ hết hồn chính là, tay còn lại của đối phương đang chạm vào cúc cổ áo của cậu.
Không được làm vậy.
Trong lòng Chu Vụ hét to.
Dưới tình thế cấp bách, đầu ngón tay Chu Vụ giật giật, ở nơi mười ngón tay đan nhau, ngón trỏ ngắn hơn cào vào lòng bàn tay đối phương.
Động tác này khiến cho động tác của “ác ma” dừng lại, thả cúc áo đó ra.
Chu Vụ thở phào một hơi, hơi thở ấm áp phả vào mu bàn tay đối phương, Chu Vụ không hề nhìn thấy gân xanh đang nổi lên trên mu bàn tay anh.
Ánh mắt của Chu Vụ đảo quanh tứ phía, giống như lúc bị giáo viên gọi lên trả bài, xoắn xuýt một lúc, cậu hơi nghiêng đầu, gương mặt tiến lại gần sát gò má đối phương, nhẹ giọng nói: “Anh…đừng tức giận, tôi hỏi một chút, rốt cuộc là tôi đã quên cái gì vậy?”
Chu Vụ rõ ràng cảm nhận được bắp thịt của thân thể đằng sau cậu đang dựa vào hơi cứng lại, sợ đối phương nổi giận, cậu lại nhanh chóng cào vào lòng bàn tay đó một cái.
Nói: “Cho cái gợi ý đi, tôi sẽ nghĩ kĩ lại, được không?”
Không khí cứng vài giây.
Giọng nói từ sau vành tai truyền tới, kèm theo khí lạnh.
“Tên.”
À, thì ra là tên!
Tên của ác ma.
Chu Vụ rơi vào trầm tư.
Cậu không muốn nhớ lại chuyện đêm đó, nhưng cũng đã sắp nhớ ra gần hết mất rồi, sau khi chắp ghép những mảnh ký ức vỡ vụn ấy lại khiến Chu Vụ không cách nào đối mặt được.
Nhưng duy nhất chỉ có là, cậu không hề có một chút ký ức nào về tên của đối phương.
Chu Vụ gian nan nói: “Ngày mai, ngày mai chắc chắn tôi sẽ nhớ ra.”
Nói xong lời này, cậu lặng lẽ dùng khóe mắt liếc nhìn đối phương, rất nhanh sau đó cậu lại bị dọa lần nữa, Chu Vụ sợ đến mức như tim sắp ra khỏi lồng .
Á, tức giận rồi, tức giận rồi, lại tức giận rồi!
Đã tức giận rồi…!
Bỗng, Chu Vụ đột nhiên thấy hoa mắt, cậu còn chưa kịp cảm nhận được điều gì, thì đã phát hiện mình bị nhấc lên xoay sang hướng khác.
Độ cao của tầm nhìn vừa đúng đối diện với cằm của đối phương, cậu nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi của tên ác ma.
Khoeo chân treo trên bả vai, Chu Vụ vươn cần cổ thon dài lên, bị hôn bừa bãi một lúc đến trời đất mù mịt, ngoại trừ ở phòng tắm ngày hôm đó, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được nụ hôn này ở trạng thái tỉnh táo.
Hết sức áp đảo mạnh mẽ, tư thế mang theo cảm giác khiến người ta khó chịu bứt rứt, da đầu tê dại.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài dằng dẵng làm cho Chụ Vụ cảm giác như mình sắp chết đến nơi, sau đó cậu được thả xuống, khóe mắt Chu Vụ đỏ lên, có hơi bất ngờ rằng tại sao đối phương lại thả cậu ra, vì quán tính mà suýt chút nữa cậu lăn nửa vòng.
Cậu nghe được từ bên trên truyền tới: “Ừ.”
Để lại vẻn vẹn một từ, ngay sau đó biến mất một cách rất dứt khoát.
Chu Vụ nhìn chằm chằm vào vị trí người nọ biến mất, thật lâu không có nhúc nhích.
Biến mất?
Cứ như vậy mà biến mất?
Chu Vụ trái lại cảm thấy có chút không chân thật.
Chỉ “ừ” một tiếng?
Căn phòng vẫn tối đen như trước, ánh sáng đô thị từ ngoài cửa sổ soi vào miễn cưỡng có thể nhìn thấy thấy được mọi người, Chu Vụ sững sờ nhìn lên trần nhà.
Một hồi lâu sau, cậu vươn tay ra tìm cái chăn của mình, cậu cứng ngắc từ từ cuộn người lại, nơi vừa bị hôn vẫn còn truyền tới từng trận từng trận đau nhức, cậu vươn tay lên chà xát, càng chà càng đau.
Cứ như thế qua khoảng chừng năm phút, không có bất cứ động tĩnh gì nữa, căn phòng trở về sự yên tĩnh, thân thể cậu thả lỏng, cậu bọc mình trong tấm chăm chìm người vào giữa sofa.
Chu Vụ có ảo giác, tên ác ma kia dường như vẫn còn đang bên cạnh cậu.
Mãi đến khi điện thoại của Chu Vụ vang lên một tiếng chuông thông báo có tin nhắn, cậu mới ngồi dậy từ trên ghế sofa, vươn tay tìm điện thoại, kết quả là một tin quảng cáo mua sắm.
Nhìn thông báo xong, Chu Vụ mới sinh ra cảm giác chân thực, cậu bò dậy đi bật đèn, trong phút chốc ánh đèn sáng lên.
Một lần nữa trở về với ánh sáng, Chu Vụ đứng tại chỗ một hồi lâu không nhúc nhích.
Không hề báo hiệu, tiếng đập cửa bỗng vang lên.
Cốc cốc cốc.
Chu Vụ vừa mới thả lỏng ngỡ ngàng liếc nhìn cánh cửa, rồi lấy lại tinh thần, cậu giật mình một cái, da gà cũng nổi lên.
Trong đầu hiện lên điều gì đó, cậu cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua thời gian.
Gần mười giờ, cậu chợt nhớ tới, thời gian của lần gõ cửa trước có phải vào chính thời gian này không?
Phải tới xem thử sao?
Chu Vụ sợ hãi.
Nhưng sự tò mò hành hạ cậu, bảo cậu tới xem đi, tới xem đi.
Cậu biết chuyện này giống như mở đầu của một bộ phim ma, nhưng bên cạnh cậu đã có một tên ác ma, cậu còn sợ gì cơ chứ.
Ngay trong lúc nội tâm cậu đang xoắn xuýt, tiếng gõ cửa lại vang lên, lại là tiếng gõ cửa rất khẽ.
Cốc cốc cốc.
Chu Vụ cổ vũ bản thân, nghĩ thầm, tao còn đã bị ma “làm” rồi, tao còn sợ mày chắc?
Tên dán quảng cáo, mày đợi đấy cho tao.
Xốc cái chăn lên, Chu Vụ sải bước tới lối đi, cậu dừng lại trước ván cửa.
Gò má cậu dán lên ván cửa lạnh lẽo.
Ngoài cửa lại không hề có cái gì.
Nhưng qua mấy giây sau, Chu Vụ cũng không nhìn thấy màu đỏ đâu nữa.
Lần này cậu nhìn thấy một người đi tới từ ngoài tầm mắt cậu, chậm rãi móc chìa khóa ra từ trong túi áo rồi mở cửa, đi vào căn phòng đối diện.
Ngay trước khi anh ta tiến vào cửa, bỗng nhiên dừng lại, hô hấp Chu Vụ cũng theo động tác của anh ta mà ngừng lại.
Tiếp theo, anh ta quay đầu lại, tựa như biết cậu đứng bên trong cửa, nhìn về phía phòng cậu.