Gian phòng yên tĩnh đến lạ thường, Chu Vụ chỉ bật đèn bàn nhỏ, ánh đèn lờ mờ khiến cho bóng ma ở bên cạnh càng trở nên đáng sợ hơn vốn có.
Cậu hối hận vì đã bật đèn lên rồi.
Bởi vì sau khi bật đèn, cậu có thể nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, sau đó cậu cảm giác được rõ ràng rằng cậu đã đoán sai rồi.
Đây là một loại trực giác của đàn ông.
Trực giác của cậu có lúc sẽ rất hiệu nghiệm, khi còn bé vẫn luôn là như vậy, ví dụ như cậu luôn cảm thấy cha và mẹ dù ở trước mặt mình lúc nào cũng tươi cười hài hoà nhưng vẫn có một sự xa cách nhất định, sau này ấy vậy mà họ ly hôn thật.
Trực giác luôn có thể mang lại cho cậu hiệu quả không tưởng.
Cho nên lúc này, nội tâm cậu chậm rãi dâng lên cảm giác nguy cơ, khiến cho cả người cậu đều trở nên căng thẳng.
Ngoại hình tên ác ma rất đẹp trai, nhưng đó chỉ là khi bạn không nhìn kỹ mà thôi.
Nếu bạn nhìn kỹ, sẽ thấy trong con ngươi anh dường như có trộn lẫn với máu, hình như môi dưới còn có đầu răng năng nhọn hoắt nhô ra, lộ ra một màu trắng nho nhỏ, khi hé miệng ra, trong miệng còn có đầu lưỡi đỏ tươi.
Chu Vụ đã được thỉnh giáo, đó là một loại cảm giác bị cướp đoạt, tựa như linh hồn của bạn bị mạnh mẽ kéo đi.
Đầu hơi nghiêng, ngón tay đặt trên bả vai, ngón tay màu trắng xen lẫn chút xanh chút đen, khi kề trên phần da ở huyệt thái dương thì rất lạnh lẽo, thiếu chút tính đàn hồi của làn da con người.
Chạm vào, sẽ khiến cho người ta sinh ra loại cảm giác sợ hãi không rét mà run.
Chu Vụ nhớ tois xúc cảm khi đầu ngón tay cậu chạm vào phần da thịt ở eo của đối phương.
Dưới lớp da kiên cố, những khối cơ rõ ràng đến mức khiến người ta hơi sợ hãi.
Chẳng trách có thể ôm cậu lên mà chẳng hề tốn chút sức lực nào, cũng có thể gập người mình lại hôn.
Thế nhưng đêm đó, anh rất ôn nhu, tựa như thật sự đối đãi với vợ mình vậy, khiến người ta rất lưu tâm.
Hôm nay Chu Vụ uống rượu, không tính nhiều, nhưng lượng cồn không nhiều lại hơi làm tê dại một số giác quan của cậu.
Khiến phản ứng cậu trở nên chậm chạp, cũng khiến cậu dễ dàng suy nghĩ miên man.
Chu Vụ ý thức được vậy mà cậu lại đang thở gấp, tim đập rộn lên, toàn thân đều trong tình trạng cứng đờ, suy nghĩ đến điều gì đó.
Lòng bàn tay Chu Vụ còn đang siết lấy ngón tay của đối phương, toàn bộ lòng bàn tay đều là cảm giác lạnh lẽo.
Trong giây lát, Chu Vụ cảm giác tay của đối phương nắm ngược lại rồi úp lên cổ tay của cậu.
Cậu hơi sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng bởi vì đã uống rượu nên lại cảm thấy không sợ đến như vậy.
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên vượt qua kiếp nạn này như thế nào.
Khi Chu Vụ cảm nhận được một vật gì đó sắc nhọn kề lên da cổ mình, cậu rùng mình, làn da ấm áp và sự lạnh lẽo tạo thành sự tương phản mãnh liệt, suýt chút nữa khiến cậu kinh sợ đến hét lên thành tiếng.
Ánh mắt Bách Lý Khí thay đổi liên tục, những cảm xúc tiêu cực và âm u bộc phát từ nội tâm dần sinh sôi nảy nở.
Cổ tay mảnh khảnh và cần cổ yếu ớt tỏa ra một mùi hương giống như mùi thơm của cơ thể ma sát với bồ kết bị hơi nóng kí,ch thích lên sau khi tắm xong.
Không có chỗ nào là không kíc,h thích vọng chiếm hữu tuyệt đối của anh.
Loại vọng chiếm hữu này bỗng dưng xuất hiện, cho dù anh tỉnh táo thì cũng chẳng thể nào biết được nó từ đâu mà tới.
Như là sâu tận xương tủy, khắc vào trái tim.
Anh có thể cảm nhận được đối phương run lên vì cử động của mình, cơ thể dồn dập phập phồng, hơi thở hổn hển.
Đối phương bị anh khống chế trong tay, không thể nào trốn thoát.
Sự chống cự nhỏ bé yếu đuối hoàn toàn chẳng là hề gì.
Đây là một thế kiểm soát hoàn toàn.
Cảm xúc tiêu cực âm u bởi vì cảm giác nắm hoàn toàn trong tay này mà cân bằng lại một cách vi diệu.
Muốn chạm vào cậu, thế nhưng càng muốn đối phương chủ động tới tiếp cận mình, giống như lần ấy.
Thế nhưng đối phương, ngay cả tên của anh cũng đã quên sạch.
Anh nói: “Đừng nhắm mắt, nhìn tôi.”
Cậu nói này nghe như ra lệnh, nhưng lại khiến trong lòng Chu Vụ sinh ra một loại ảo giác kỳ lạ.
Không giống như là mệnh lệnh mà trái lại mang theo chút khổ sở.
Chu Vụ chậm rãi mở mắt ra, trong nháy mắt ấy, lại sợ đến mức lập tức nhắm lại, sau đó chậm chạp mở ra lần nữa, cẩn thận nhìn anh.
“Anh… đừng tức giận… anh nói với tôi một lần nữa, tôi sẽ nhớ kỹ.” Chu Vụ nói.
Các giác quan phản ứng chậm chạp lại thêm đối phương không lập tức vặn hỏi, Chu Vụ đánh bạo lên tiếng.
Nói xong, cậu còn chăm chú nhìn đối phương, nhìn không ra cảm xúc của đối phương.
Thế nhưng Chu Vụ nhớ rằng, hình như đối phương thích ăn mềm không ăn cứng.
Bởi vì chỉ cần hơi nhớ lại một chút là cậu sẽ nhớ tới cảnh tượng sau khi say rượu ngày hôm đó, cậu làm nũng với đối phương.
Nhưng điều đáng chết là,cậu hết lần này đến lần khác không nhớ ra được tên của người ta.
Ác ma không trả lời.
Bầu không khí trong phòng khiến cho Chu Vụ có chút khó thở, một mảnh tối đen như mực.
Ngoại trừ có thể nghe thấy tiếng xe cộ đi lại bên ngoài, còn lại cũng chỉ có tiếng hít thở.
Tiếng hít thở của một người một ma.
Chu Vụ nói xong lời này thì lập tức cúi đầu, phần cổ trắng ngần gục xuống, tuy rằng cổ tay bị khống chế, nhưng đầu ngón tay của hai bàn tay vẫn có thể chạm vào nhau, cậu lại bắt đầu xoắn tay lại.
Bách Lý Khí nhìn chằm chằm chàng trai, rất rõ ràng là đối phương đang sợ hãi.
Anh không thể diễn tả hết được bằng lời rằng đối phương hấp dẫn anh tới nhường nào, trong nội tâm có hai loại suy nghĩ đang xung đột lẫn nhau.
Thích cậu, muốn chiếm hữu cậu, đồng thời muốn làm cho cậu vui vẻ.
Vui vẻ…?
Bách Lý Khí nghĩ tới ngày đó, giây phút Chu Vụ đỉnh, sung sướng lại có chút đau đớn mà kêu lên.
Lúc đó là cậu đang vui sướng nhỉ, Bách Lý Khí xác định.
Mà khi đó, chính anh cũng cảm nhận được toàn bộ thân thể và trái tim mình được đối phương ỷ lại, điều khiển giác quan của đối phương, sung sướng vô cùng.
Ngón tay tái nhợt thuận theo đó len vào khe hở giữa áo khoác và áo bên trong, từng chút một cởi áo khoác ra khỏi người đối phương.
Khi Chu Vụ nhận ra được động tác của đối phương, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp: “Anh… Anh muốn làm gì?”
Bách Lý Khí: “Làm em vui vẻ.”
Chu Vụ sửng sốt, không hiểu lắm.
Lẽ nào cái phân đoạn nhớ tên cứ thể bỏ qua sao?
Vậy là trực giác của mình sai rồi? Thực sự là họ Bạch?
Nhưng lúc này tuyệt đối không thể nhắc lại chuyện đó nữa, cậu không có ngu.
Ngay lúc cậu đang suy xét, áo khoác ngoài đã trượt xuống khỏi thân thể cậu, trượt xuống tới cánh tay thì không thể trượt được nữa.
Cổ tay được thả ra, áo khoác cứ thế thuận lợi cởi ra.
Cậu vốn cho là hình thể mình không tính là nhỏ, chí ít thì về chiều cao, cậu thuộc về tiêu chuẩn “cao”.
Nhưng bây giờ, cậu lại bị thao túng như một đứa bé.
Về chiều cao và sức mạnh, đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối.
Bên trong áo khoác là một chiếc áo lông, màu xanh da trời nhạt, lông xù xù, thoạt nhìn rất ấm áp, mặc trên người Chu Vụ, có một loại cảm giác như anh chàng nhà bên ấm áp.
Động tác kế tiếp, bụng Chu Vụ lạnh lên, cậu cúi đầu nhìn thấy vùng bụng trắng nõn của mình.
Bách Lý Khí chỉ thấy phần bụng trắng tuyết trong một chớp mắt, thì Chu Vụ đã lập tức dùng bàn tay được tự do kéo áo lông xuống.
Cậu mở lớn mắt, hoang mang nói: “Anh làm cái gì vậy?”
Bách Lý Khí lặp lại: “Làm em vui vẻ.”
Chu Vụ lui về phía sau, cột sống chạm vào cánh tay của đối phương, không có đường lui.
Lúc này cậu mới hiểu rõ tình hình, cả người cậu bị ôm trọn trong lồng , hoàn toàn bị khống chế.
Mà hai tay cậu, rất nhanh sau đó, lại bị đoạt đi mất tự do.
Bách Lý Khí như người buồn ngủ gặp chiếu manh mà nhìn vùng bụng trắng tuyết.
Bởi vì chàng trai khá gầy, bên trên lờ mờ hiện ra vân da, thậm chí còn có cả đường nhân ngư rất nhạt, cứ thế đi thẳng xuống nơi không thể nhìn thấy.
Những cái này Bách Lý Khí đều đã từng nhìn qua, bao gồm cả một vài chỗ mà bình thường không nhìn thấy.
Từ trong ra ngoài của chàng trai đều là màu nhạt, từ gương mặt đến đầu ngón tay đến ngón chân, cùng với nơi nào đó, tất cả đều là màu nhạt.
Mà sắc tố của cậu đều dùng ở chỗ khác.
Mái tóc và con ngươi đều là một màu đen thuần, đầu lưỡi còn hồng đậm hơn so với bình thường, nhất là lúc bị kéo ra.
“Tên, vẫn không nhớ ra sao?” Anh hỏi.
Mới vừa rồi Chu Vụ còn đang giao chiến phân cao thấp, nghĩ cách tránh khỏi cánh tay đối phương, câu hỏi này khiến cậu chợt giật mình.
Không phải phân đoạn này đã qua rồi sao???
Chu Vụ từ nhỏ đã là bé ngoan, xem xét tình hình, cậu lập tức cúi đầu cẩn thận nhận sai.
Giọng cậu cẩn thận từng li từng tí, khe khẽ nói: “Tôi sai rồi!”
Thật lâu sau mới có tiếng đáp lại: “Sai ở đâu?”
“Tôi… Tôi…” Tôi được nửa ngày, Chu Vụ không nói tiếp được nữa, lòng nóng như lửa đốt.
Thời điểm như thế này, con người đều sẽ nghĩ tới đường ngang ngõ tắt, Chu Vụ cũng muốn đi cửa phụ.
Cậu cắn răng, dùng lòng bàn tay bao bọc lấy ngón tay của đối phương, khe khẽ nói: “Anh cho gợi ý nhé?”
Cực kỳ giống như học sinh kém đứng dậy không trả lời được câu hỏi của giáo viên.
Bách Lý Khí cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi tay ấy, không trả lời.
Bụng lành lạnh, lòng Chu Vụ cũng lành lạnh.
Cậu cảm thấy mình bị nhấc lên, sau đó ác ma kia cúi đầu, giống như là muốn nhìn kỹ bụng của cậu.
Chu Vụ cảm nhận được khí lạnh phả vào trên bụng mình, sợ đến giật mình một cái, mặt đỏ lên.
Cổ tay như con cá trạch đang cố gắng thoát ra khỏi sự kiềm chế của Bách Lý Khí, năm ngón tay xòe ra, muốn che đi phần bụng của mình.
“Á… Anh làm gì thế? Anh thái, vừa thích chân vừa thích bụng!”
Chu Vụ hét lên, thốt ra suy nghĩ của chính mình.
Sau khi nói xong, chính cậu cũng ngây ra, ý thức được mình vừa mới nói cái gì, khi phản ứng lại thì cậu bị dọa đến nỗi vội vàng sửa chữa: “Không phải, tôi nói là… Anh… Á đừng!”
Chu Vụ cúi đầu bắt lấy tay của anh, dùng lực rất lớn, nhưng vẫn không thể làm rung chuyển được chút nào.
Rất nhanh sau đó, hai cổ tay bị một bàn tay khác khống chế nhấc cao lên trên đỉnh đầu.
Chu Vụ đã hơi kiệt sức, cậu thở ra một hơi có mùi rượu.
Lượng cồn trong cơ thể khiến cậu trở nên lớn mật hơn một chút.
Đột nhiên, Chu Vụ nhắm mắt lại, nghiêng đầu, ngẩng mặt lên, hướng về bờ môi mỏng có răng nanh kia, chạm vào.
Chỉ là chạm nhẹ vào môi một chút, vừa chạm vào là lập tức rời đi.
Xúc cảm rất lạnh rất lạnh, còn đập vào răng.
Bàn tay vừa rồi vẫn còn đang chế trụ cậu của Bách Lý Khí đột ngột dừng lại, con ngươi lạnh lẽo của anh trong giây lát đột nhiên lóe lên sắc đỏ.
Có hiệu quả rồi?
Một giây tiếp theo, Chu Vụ không kịp đề phòng bị một sức mạnh to lớn đẩy ngã xuống sofa.
Cái lạnh lẽo bắt đầu từ trán, một đường lan xuống khóe miệng, lướt qua khóe mắt đỏ ửng của cậu, lau đi giọt nước mắt.
Cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào trong khoang miệng, nhìn có vẻ như rất bá đạo kịch liệt, nhưng lại hết sức dịu dàng.
Sự dịu dàng đột ngột khiến Chu Vụ ngây ngẩn.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu bị hôn đến mức suýt chút nữa nghẹt thở, thật vất vả mới được dừng lại, cậu hít vào một hơi thở, theo sát đó lại là một lần nữa.
Cậu cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi.
Đèn bàn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt không đủ để chiếu sáng cả gian phòng, có thể lờ mờ nhìn thấy trên sofa trong căn phòng có bóng người hòa vào nhau.
Những sợi tóc đen tản ra xõa trên lưng, trên vai, áo choàng che kín chặt chẽ người ở bên dưới, nhưng khi bóng người này dần dần cúi xuống, gương mặt người bên dưới cũng dần dần lộ ra.
Chu Vụ hít một hơi lớn, sau khi cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn đòi mạng, Chu Vụ chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vàng nắm lấy tóc của đối phương lên.
Giọt nước nơi khóe mắt vừa được hôn đi, lúc này lại đọng lại.
Bởi vậy, giọng Chu Vụ mềm mại như một vũng nước, mang theo chút nghẹn ngào: “Đừng như vậy nữa, anh bắt nạt người, tôi lại uống say rồi, tôi có thể vẫn sẽ quên mà…”
Lời này khiến động tác của Bách Lý Khí dừng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chu Vụ.
Chu Vụ cảm thấy tên ác ma này thật sự rất đẹp, chỉ có điều cần phải phớt lờ đầu lưỡi vươn ra của anh.
Mặt trên ướt đẫm, xa hoa lại kỳ dị đến lạ thường.
Tuy rằng Chu Vụ được tạm nghỉ, nhưng thân thể phập phồng lên xuống, thật vất vả mới có thể hít thở đủ không khí.
Cậu nói một cách đứt quãng: “Mệt quá, buồn ngủ quá, đừng làm rộn nữa có được không, cùng nhau ngủ, xin anh đó…”
Sau đó, cậu ngà ngà say, ỷ say oán trách: “Anh làm cho cánh tay với cổ tay của tôi đau quá đi, anh là ăn sắt mà lớn lên hả?”
Tuy rằng cậu oán trách, thế nhưng bản chất cậu vẫn sợ hãi.
Cậu cẩn thận từng chút một lui ra khỏi phạm vi bao bọc của đối phương.
Tuy rằng cậu đã giữ cho bản thân duy trì cảnh giác, nhưng rất nhanh sau đó, mí mắt cậu lại sụp xuống, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Cậu thì thầm một tiếng: “Mệt quá, anh hôn dữ quá…”
Lại thì thầm thì thầm vài cậu nữa, chuyện đằng sau, Chu Vụ đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Cơn say xen lẫn cùng với cảm giác tê liệt đó khiến cậu hoàn toàn thả lỏng bản thân, bất ngờ cảm giác được sự tê liệt này lại thoải mái đến lạ kỳ.
Cậu quên mất không biết mình đã tắm rồi mới ngủ hay chưa.
Quên mất liệu có phải là có ngón tay luồn vào ngọn tóc của mình dây dưa, có phải là có người vỗ về chúc cậu chìm vào giấc ngủ hay không.
Chu Vụ nghiêng đầu ngã vào trong lạnh lẽo, rồi ngủ thiếp đi.
Thân thể cuộn tròn lại của chàng trai, đã từ từ giãn ra thành tư thế thoải mái, điều này làm cho anh thở phào nhẹ nhõm.
Nếp nhăn nơi ấn đường được xoa xoa giãn ra, Chu Vụ bất giác buông lỏng tay chân của mình, chìm vào giấc ngủ càng sâu hơn.
Chu Vụ đều nhớ rõ mồn một tất cả, quầng mắt thâm đen xuất hiện trước mặt mọi người, chị Vương đau lòng nói: “Ấy, sao lại thâm quầng như vậy, tối qua làm cái gì thế?”
Chu Vụ bất đắc dĩ cười cười, nói: “Hơi mất ngủ, làm thế nào cũng không ngủ được.”
“Nào nào nào, lấy sữa bò nóng đắp lên, đợi chút nữa thoa che khuyết điểm.” Chị Vương lo lắng nói.
Ngô Nghiêu cũng xán lại gần nhìn quầng thâm mắt của Chu Vụ, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên kỳ lạ, sau khi lên xe, Ngô Nghiêu và cậu ngồi ở phía sau, thần bí nói: “Người anh em, dấu vết trên cổ cậu, lại còn mất ngủ, tôi thấy cậu là gặp dịp chơi bời thì đúng hơn!”
Chu Vụ ngẩn ra, vô thức chạm vào vị trí da thịt sau vai, cậu không thấy được, cầm điện thoại lên nhìn vào camera selfie.
Bên trên có một hai vết tích màu đỏ ám muội đã sắp chuyển thành màu xanh, thoạt nhìn rất kịch liệt.
Cậu vội vàng khép trang phục có hơi rộng lại, mất tự nhiên nói: “Thì sao, tôi không thể có bạn gái sao?”
Ngô Nghiêu trợn to mắt, sau đó lộ ra vẻ mặt ai oán: “Chúng ta là tình bạn vượt qua cả tính mạng, vậy mà cậu lại bỏ rơi tôi, một mình bước lên vùng đất mềm mại.”
Vượt qua cả tính mạng?
Chu Vụ suýt chút nữa bật cười, đúng thật là vượt qua cả tính mạng…
Xe khởi động, rất nhanh sau đó tổ chương trình đã đến ngã rẽ lần trước, lần này bọn họ cứ đứng chờ ở chỗ cũ, Chu Vụ lại cho chú chó ăn một ít đồ, lần này Đinh Thành – người có nuôi chó ở nhà đã mang tới một ít thức ăn cho chó.
Lần này lại chứng minh thêm lần nữa rằng chú chó này trước kia từng có chủ, nhai thức ăn cho chó hết sức thành thục, cũng không chống cự Đinh Thành cho nó ăn.
Ngô Nghiêu ở bên cạnh viết bản thảo, tổ chương trình đi phỏng vấn tổ dân phố và mở rộng phạm vi phỏng vấn, Chu Vụ ở lại trông chú chó.
Rất nhanh sau đó, sắc trời tối xuống, số lượng người đi đường đã tăng mạnh từ lúc sáu bảy giờ, lại đang dần dần ít đi trong một tiếng sau sau đó, đến gần chín giờ, người đi qua con đường này cũng đã thưa thớt hẳn.
Chu Vụ nhìn đồng hồ, vừa đến đúng chín giờ, chú chó vừa nãy còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên đứng lên.
Ngô Nghiêu trêu chọc: “Nó còn chuẩn giờ hơn cả đồng hồ.”
Đại Bạch đứng lên, bắt đầu mạnh mẽ vẫy cái đuôi, phát ra tiếng ư ử, sau đó đi về một hướng nào đó.
Càng chạy càng xa, mọi người chạy theo nó thẳng tới phía dưới cầu vượt.
Ở đây có một ngọn đèn đường, ánh đèn màu trắng, có vẻ là bóng đèn đã hơi hỏng, ánh đèn thỉnh thoảng lại lóe lóe lên, tạo vẻ đặc biệt kỳ dị.
Chú chó kia dừng lại, đứng dưới bóng đèn.
Mọi người cùng đợi.
Bên ngoài hàng rào tối tăm, xuất hiện động tĩnh, Chu Vụ nín thở, đột nhiên một bóng dáng chớp nhoáng nhảy ra.
“Meo meo ~~~ “
Mèo mun lớn, một đen một trắng, một đực một cái.
Mọi người thấy cảnh, nhất thời đều không nói chuyện.
Hai con vật giống như đang ngầm hội ý, không hề chạm vào nhau.
Mèo mun lại ẩn mình vào trong bóng tối, chú chó như hiểu được điều gì đó, chậm rãi đi về hướng căn phòng bị bỏ hoang ở đằng sau.
Cuối cùng tổ chương trình cũng biết, tại sao một mèo một chó này cho tới giờ vẫn không bị người ta phát hiện, mà chỉ phát hiện ra hành vi quái dị của chú chó, bởi vì nơi bọn chúng tới là một căn phòng bỏ hoang nhiều năm không được tu sửa, trở thành căn nhà ma đáng sợ nổi tiếng gần đây.
Hai động vật nhỏ, qua lại cho nhau, như đang nói thầm thì gì đó, đuôi mèo mun quấn qua cổ Đại Bạch, lật lại, lộ ra cái bụng, vậy mà bụng nó lại là màu trắng.
Thấy cái bụng trắng này, Chu Vụ cũng nhớ tới bụng mình…
Không được, đừng nghĩ!
Qua một hồi lâu sau, ước chừng âu yếm khoảng nửa tiếng, một mèo một chó mới chia tay nhau.
Mọi người đứng tại chỗ, cũng không tiếp tục đi theo, Chu Vụ cười nói: “Cho nên… chỉ là chú chó này đang yêu đương?”
“Hì hì, tình yêu vượt giống loài…” Ngô Nghiêu bật cười.
Đinh Thành cũng cười: “Lần này sẽ trở thành số đặc biệt cực đáng yêu chăng?”
Tâm trạng mọi người trong phút chốc đều thay đổi.
Trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười nhẹ nhõm.
Hà Hải bị kết quả này khiến cho dở khóc dở cười: “Cho nên lần này thật sự là khai vị bằng sự ngọt ngào rồi.”
Mọi người chuẩn bị trở về, đột nhiên, tầm mắt của Chu Vụ cứng lại, một nỗi kinh hoàng khó tả rỉ ra từ lòng bàn chân.
Bên ngoài lan can nơi đèn đường chiếu không tới, thấp thoáng có một cái bóng màu trắng nhàn nhạt.
Chu Vụ không kìm được nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta vẫy vẫy tay với Chu Vụ.
Chu Vụ: …
Cậu rụt cổ lại, giấu cằm vào bên trong khăn quàng cổ, liếc mắt nhìn người bên cạnh mình, không một ai có phản ứng gì.
Cậu mau chóng xoay người, đi theo tổ chương trình.
Tổ chương trình kết thúc công việc, lần này trên đường trở về tất cả mọi người đều nói cười vui vẻ, theo thường lệ đưa Chu Vụ đến dưới lầu.
Lần này tổ chương trình không đi ăn, Chu Vụ có hơi đói, lại không muốn trở về nhà gọi đồ ăn.
Chủ yếu là…
Tên ác ma kia vẫn sẽ quấn lấy cậu.
Áp lực tâm lý rất lớn.
Nghĩ như vậy, cậu đi tới cửa hàng tiện lợi h ở gần đó, chuẩn bị ăn cơm hộp ở đây.
Lần này, Chu Vụ gặp được người trọ phòng ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, cậu lén lút liếc nhìn hai cái, thấy đối phương đang chậm rãi ăn mì ăn liền, động tác nhịp nhàng trôi chảy, húp mì cũng rất yên tĩnh, cả người giống như cái bóng nào đó, không hề có cảm giác tồn tại.
Chu Vụ thử chào hỏi với anh ta, anh ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chu Vụ, gật đầu: “Xin chào.”
Chu Vụ thở phào một hơi, trông có vẻ vẫn có thể ở chung được.
Chu Vụ nói: “Tôi là người trọ phòng , Chu Vụ, lần trước trong thang máy đã gặp mặt.”
Người nọ đơn giản, cộc cằn báo cáo họ tên: “Kỷ Lãng.”
Chu Vụ cầm cơm hộp, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Cậu tán gẫu vài câu chuyện thường ngày, đối phương đều thờ ơ, trả lời cũng lời ít ý nhiều, Chu Vụ hỏi phòng đối diện mình, cũng chính là người trọ ở phòng : “Anh đã gặp anh ta lần nào chưa?”
“Có gặp rồi.” Vẫn là lời ít ý nhiều.
Chu Vụ suy nghĩ một chút, hỏi: “Lúc tối hôm tôi từng gặp anh ta, người trọ ở phòng nói anh ta chuyển nhà rồi.”
Động tác Kỷ Lãng dừng lại, trầm mặc một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi bình thản nhìn Chu Vụ.
Chu Vụ bị cử động này của anh làm cho dừng lại động tác, cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”
Kỷ Lãng nhìn cậu, hỏi: “Người trọ phòng ?”
Trong phút chốc trong lòng Chu Vụ nảy sinh ra một ý nghĩ đáng sợ: “Đúng vậy, ngày đầu tiên tôi đã gặp anh ta rồi.”
Kỷ Lãng dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cậu, chậm rãi nói: “Phòng số , người thuê đã rút tiền thuê lại từ tuần trước, trước giờ vẫn chưa có ai thuê, người cậu nhìn thấy là ai?”
Giọng anh ta rất hờ hững rất bình tĩnh, thế nhưng cả người Chu Vụ đều thấy không ổn.
Cả chặng đường về nhà, Chu Vụ đều ngơ ngẩn, sởn tóc gáy chính là từ chính xác nhất diễn tả tâm trạng của cậu lúc này.
Kỷ Lãng đi cùng với Chu Vụ trở về, lúc về đến tầng của mình trái tim Chu Vụ như đang treo lên, may là không nhìn thấy trong hành lang có người.
Chào tạm biệt, Chu Vụ mở cửa phòng của mình, lần này lúc cậu vào nhà, lại nghe được tiếng đóng mở cửa “lạch cạch”.
Cho nên mỗi lần có tiếng này, đều là do Kỷ Lãng ở phòng phát ra hả?
Trong phòng rất tối, cả người cậu chìm trong nỗi sợ hãi, cũng không dám quay đầu nhìn lại, Chu Vụ bật đèn lên, cùng lúc cậu chạm vào công tắc thì cổ tay bị nắm lấy.
Tiếng hít thở lạnh lẽo vang lên phía sau người.
“Anh đừng dọa tôi nữa…”
Chu Vụ phải mất mười giây mới ổn định lại hô hấp, lúc đối diện với ánh mắt của ác ma, cậu vẫn căng thẳng không biết phải làm sao cho được.
Nhưng bên ngoài còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc cốc…
Bên ngoài truyền đến giọng nói: “Chu Vụ, là anh Bạch Kiêm, nhà em có bột giặt không?”