Lúc trở về phòng, lồng Chu Vụ hết sức phập phồng, đầu óc trống rỗng.
Vừa rồi cậu đứng trước cửa nhà Bạch Kiêm lại sinh ra ý muốn nhìn trộm mãnh liệt. Cái loại vọng muốn tìm tòi này đã vượt qua cảm giác sợ hãi, khiến cho cậu không kìm lòng được dán vào cửa nhà anh ta.
Thậm chí còn cấp bách muốn rình mò mắt mèo nhà Bạch Kiêm.
Hành vi khác thường này khiến cả người Chu Vụ toát mồ hôi lạnh, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mịn, cậu dùng tay lau đi, trên mu bàn tay ẩm ướt.
Cậu đặt sữa đậu nành và bánh quẩy lên bàn, từ từ ngồi xuống, ánh mắt dại ra, mấy phút sau cậu mới từ từ mở túi ra, cho từng miếng vào miệng.
Chu Vụ ngồi trên ghế còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cậu vội vàng đi qua, dán mắt vào mắt mèo, Kỷ Lãng ra ngoài.
Lần trước cậu đều gặp Kỷ Lãng lúc đi làm về, lần này là Kỷ Lãng ra ngoài.
Thời gian của Bạch Kiêm và Kỷ Lãng hoàn toàn khác biệt, chỉ cần họ không thay đổi lịch trình làm việc và nghỉ ngơi thì họ hầu như sẽ không chạm mặt nhau.
Trong lòng Chu Vụ này ra một ý tưởng táo bạo, nếu họ có một thời điểm đụng nhau thì sẽ thế nào?
Sau khi cái ý nghĩ đáng sợ này xuất hiện trong đầu Chu Vụ thì không gạt đi được.
Ngồi xuống lại, Chu Vụ uống một ngụm sữa đậu nành, xé một miếng bánh quẩy cho vào miệng chậm rãi nhai nuốt, cậu mở điện thoại ra, đặt mua một cái chuông cửa camera (raw là 可视电话, có thể là điện thoại không dây có màn hình cảm ứng, nhưng trong trường hợp này để là chuông cửa camera hình dung sẽ đúng hơn).
Vừa may trúng tuần đầu tiên của tháng mười một, còn nhận được phiếu giảm giá, rẻ hơn bốn mươi nhân dân tệ.
Chu Vụ tiếc nuối, vị trí căn phòng của mình không có cách nào quan sát được phòng của Bạch Kiêm.
Nhưng có thể thông qua màn hình chuông cửa để quan sát hướng đi của Kỷ Lãng, so với không xem được cái gì vẫn tốt hơn.
Ăn xong bữa sáng, Chu Vụ chuẩn bị đi ra ngoài, sau khi cầm túi nhỏ, động tác mở cửa bỗng dừng lại.
Cậu rụt rè quay đầu lại nói với không khí: “Tôi đi làm đây.”
Nói xong, cậu mới chạy ra ngoài cửa.
Cửa vừa đóng lại, tivi trong nhà trong tình huống không có người dùng bỗng nhiên bật lên.
Kênh truyền hình nhanh chóng bị đổi kênh, dừng lại ở kênh có phim cổ trang, ấm nước trên bàn trà sôi ùng ục, túi trà được bỏ vào trong ly, trong phòng tràn ngập mùi thơm của trà.
Sau khi cười nhẹ, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng gõ rất khó phát hiện, còn dùng móng tay cào.
Tròng phòng vang lên tiếng cười trầm thấp rất nhỏ: “Ha…”
Rõ ràng đã ra ngoài mà toàn thân vẫn còn cảm thấy sợ hãi, sau khi chen chúc vào tàu điện ngầm vào giờ cao điểm lúc sáng sớm, Chu Vụ chỉ cảm thấy mình có thể thăng thiên tại chỗ.
Những chuyện quỷ dị, khác thường gì cũng đều bị ném ra sau đầu.
Lúc Chu Vụ xuống tàu điện ngầm, mồ hôi lạnh sau gáy càng nhiều hơn so với lúc sáng bị dọa sợ, cậu đi về phía đài, cảm thấy thế giới Shachiku này thật đáng sợ.
社畜 (Shachiku): Đây là một thuật ngữ Nhật Bản, ý chỉ những nhân viên văn phòng đi làm quá sức nhưng lương thì thấp, bị công ty tận dụng triệt để bốc lột nhưng vẫn mù quáng trung thành. Từ này được dùng để chỉ trích chế giễu những người, và những công ty như thế.
Thân thể có chút chênh vênh lung lay vào trong đài, nếu không phải ra ngoài quay hình thì cậu sẽ không có công việc gì như thường ngày.
Chu Vụ mở weibo.
[Cuối cùng vụ án cũng tiến vào giai đoạn thẩm tra xử lý, không uổng công chị đây vẫn luôn theo dõi.]
[Còn không phải vì vụ án đã bị bại lộ, nếu không cũng không nhanh như vậy.]
[Một người cũng không được bỏ qua! Quá ghê tởm! Tức chết tôi rồi!]
[Lúc nào mở phiên tòa? Cầu mong bị trừng phạt nặng.]
[May mắn là tất cả đều được giải cứu rồi, lần này hành động nhanh như vậy, like cho cái, cũng không thể bỏ qua công lao của tổ chương trình, follow rồi!]
Chu Vụ ấn mở weibo, chuyện này vẫn luôn nằm trên hot search.
Cậu ấn mở trang chủ của mình, thấy có chín trăm chín mươi chín thông báo chưa đọc, số lượng fan hâm hộ tăng lên gấp đôi.
Ấn mở thông báo đặc biệt: [Bạn đã được một blogger có hơn một triệu fan follow. Hãy đến xem đó là ai!]
Bấm mở xem, hơi xa lạ, sau đó nhìn kỹ ảnh đại diện thì nhận ra người này là Lê Diên.
Ngô Nghiêu lại gần nhìn thấy, lập tức ghét bỏ nói: “Xùy, người này da mặt thật dày, lấy mất vị trí của cậu, bây giờ còn follow cậu, sao, khoe khoang xóa đói giảm nghèo à?”
Chị Vương: “Bây giờ người ta đang bận tiến vào giới giải trí đấy.”
Chu Vụ không quá quan tâm đến mấy chuyện này, cậu liếc qua cột follow, cũng không bấm follow lại mà trực tiếp rời khỏi weibo.
Buổi chiều Chu Vụ cảm thấy toàn thân rét run, cho dù toàn bộ văn phòng đều bật điều hòa nhưng cũng không ngăn nổi cơ thể run rẩy.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc tan làm về nhà, đi trên đường bỗng nhiên nhiệt độ hạ xuống khiến cậu phải hà hơi đến phát ngốc.
Về đến nhà, lúc nửa đêm đang mơ màng, Chu Vụ phát hiện hình như mình lại ốm rồi.
Không biết là bị trúng gió ở bên ngoài hay là hốt hoảng lo sợ làm bị bệnh.
Tóm lại đến ngày hôm sau, buổi tối lúc cậu ngủ không cầm nổi tay của Bách Lý Khí nữa, toàn thân nóng hổi, bủn rủn vô lực.
Đo nhiệt độ, cũng may, không phải sốt cao.
Một đêm sốt mê man, trong phút chốc, Chu Vụ cảm thấy có một đôi bàn tay lạnh buốt áp lên trán mình, hạ nhiệt độ giúp cậu.
Mà cậu nhịn không được dựa gần vào, để má hấp thu nhiều hơi lạnh một chút.
Thật thoải mái.
Cái cảm giác lành lạnh kia giống như mang cơn mưa phùn đến sa mạc đang nắng như thiêu đốt.
Buổi chiều lúc tỉnh dậy, Chu Vụ gửi một tin nhắn lên nhóm: Không cẩn thận lại trúng đạn rồi, tôi xin nghỉ nhé.
Ngô Nghiêu: [Fuck, sắp tìm được bác sĩ bốn mắt giỏi cho cậu rồi, cậu cố chịu đựng đi.]
Chu Vụ: [Con em cậu.]
Hà Hải: [Không sao, gần đây cũng không phải quay chụp gì cả, cậu viết giấy xin nghỉ xong thì đưa tôi ký.]
Đình Thành: [Cuối tuần người bác sĩ giỏi kia sẽ trở về, tôi đã nói tình huống của cậu cho ông ấy.]
Hổ Vũ: [Tôi gửi cho cậu ít hoa quả nhé.]
Chu Vụ khéo léo từ chối, cậu cảm thấy Hổ Vũ sẽ đến răn dạy mình.
Tắt nhóm chat đi, cậu gọi giao hàng mang thuốc tới, Chu Vụ nằm co rúc trên giường, giường đôi rộng hai mét, cậu chỉ chiếm một phần nho nhỏ.
Buổi chiều, cậu lại mê man ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy toàn thân toát mồ hôi, mở mắt ra, hai má nóng bừng không nhịn được cọ vào vải bông, Chu Vụ ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đẹp trai ngồi bên giường.
Chân của anh vắt chéo tùy ý dưới lớp trường bào, nhưng thân thể lại ngồi thẳng tắp lộ ra một chút ngạo mạn.
Chu Vụ nghe nói, con người khi bị bệnh không chỉ thân thể yếu ớt mà tinh thần cũng trở lên cực kỳ yếu ớt.
Vào giờ khắc này, cậu thực sự muốn được quan tâm.
Mà người có thể quan tâm cậu lúc này chỉ có tên ác ma kia.
Tuy Chu Vụ vẫn còn hơi sợ tên ác mà này, nhưng trong cơn sốt mơ màng lá gan cũng trở lên to hơn.
Cậu đưa tay vén mái bị mồ hôi làm ướt đẫm ra, nhẹ giọng hỏi anh: “Này, Bách Lý, anh thực sự thích đàn ông à?”
Bách Lý Khí nghe thấy vấn đề này, nhìn cậu, không trả lời.
Mặc dù Chu Vụ sốt cao mơ hồ nhưng cũng thấy lúng túng xấu hổ, cậu quay mặt đi.
Mình lại đi hỏi vấn đề rất ngu ngốc này.
Tuy Chu Vụ đang sốt nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, cậu muốn đứng dậy đi lấy cốc nước, nhưng lại bị người kia nhanh hơn đưa nước tới bên miệng.
Đây là nước ấm.
Chu Vụ thật không thể tưởng tượng được dáng vẻ Bách Lý Khí dùng bình siêu tốc nấu nước. Một con ma lớn như vậy, còn là ma cổ đại lại có thể biết dùng bình siêu tốc.
Trốn ở trong chăn, đôi mắt hạnh của Chu Vụ mở to đảo qua đảo lại, không ngờ cảm thấy tên ác ma này cũng rất thú vị.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy có vài sợi tóc rũ xuống, đột nhiên cảm thấy một sự lạnh lẽo ở cổ, ở cằm, xương quai xanh, dừng ở tai rồi di chuyển đến môi của cậu.
Chu Vụ phần nhiều vẫn còn rất sợ, nhưng đối phương lại nhẹ nhàng áp một tay lên vai cậu, làm cậu không thể nhúc nhích được.
Làn da phát sốt cảm nhận được mát lạnh, thân thể lại vô ý thức cọ sát vào nguồn gốc của hơi lạnh.
Hơi lành lạnh.
Dù đã bị hôn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần tim Chu Vụ đều đập nhanh như trước, giống như sắp nhảy lên đến cổ họng vậy.
Cậu duỗi tay muốn đẩy ra nhưng do bị ốm nên cánh tay rất yếu, mềm nhũn định đánh đối phương nhưng lại phát hiện giống như đang vỗ nhẹ vậy.
Chu Vụ run rẩy, thở hổn hển nói: “Đừng bắt nạt người bệnh, tôi đang bị ốm, sẽ lây đấy…”
Sau đó cậu mới nhớ tới, sẽ không lây được cho ma.
Cậu lại nhanh chóng bổ sung, nói: “Ra nhiều mồ hôi, rất bẩn.”
Giọng nói của ác ma rất trầm, anh nói: “Không bẩn, rất sạch sẽ.”
Sau đó chụ vụ tiếp nhận nụ hôn.
Tinh tế mà chặt chẽ, không có khe hở, khí lạnh trơn trượt xâm nhập vào miệng.
Nụ hôn của Bách Lý Khí khác với ấn tượng mà anh mang đến, trông anh rất hung dữ, lạnh lùng, tính cách độc đoán đáng sợ.
Nhưng nụ hôn lại rất triền miên, cho dù là cuồng phong mưa rào thì cũng là mưa rào tinh tế tỉ mỉ không gián đoạn.
Nụ hôn liên tiếp không ngừng làm người ta không thể thở được, Chu Vụ suýt chút nữa tắt hơi, nhưng nhanh chóng lại có thời gian hoàn hoãn lại, sau khi dốc lại bị tấn công không ngừng nghỉ.
Chu Vụ thở hổn hển, ngắt quãng nói: “Đừng… đừng mà…”
Ngay sau đó cảm giác mơ hồ khi phát sốt và cảm giác hít thở không thông lại tương tác với nhau, tạo ra cảm giác choáng váng, như thể chân cậu đang bước trên mây.
Cảm giác sợ hãi và cái cảm giác kỳ lạ nào đó đan vào nhau, lồng trắng nõn bởi vì thở gấp mà phập phồng.
Cảm giác kỳ lạ lan từ ngón chân đi thẳng đến xương sống rồi lan ra khắp cơ thể.
Ngón chân cuộn lại như thể cả cơ thể cũng cuộn lại.
Cho dù cậu trợn mặt nhìn chân, liên tục chống cự, nhưng Chu Vụ hai mươi hai tuổi lần đầu tiên được hưởng thụ được niềm vui do nụ hôn sâu mang đến.
Còn là nụ hôn với ma.
Khóe mắt đỏ bừng, lúc tách ra, Chu Vụ nhìn lên trần nhà, không thể tin được thân thể cậu lại sinh ra cảm giác đó.
Cảm giác này… rất kỳ lạ.
Sau đó, cậu lại ngủ thiếp đi, lúc nửa tỉnh nửa mê, được đút cho nước ấm, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau, Chu Vụ mơ mơ màng màng mở mắt ra, lắc đầu ngồi dậy, đo nhiệt độ cơ thể, hình như là hết sốt rồi, mở điện thoại ra, phát hiện có tin nhắn.
Trì Tích: [Có thời gian gặp mặt không?]
Chu Vụ: [Được.]
Chu Vụ kinh ngạc ngồi dậy, lập tức đi rửa mặt để làm bản thân trông bớt tiền tụy, cũng lau hết mồ hôi ẩm ướt trên người, gội qua loa cái đầu đầu cho sạch.
Cũng không thể đi ra ngoài với cái đầu nhớp này.
Trì Tích lớn hơn Chu Vụ một tuổi, cùng học khoa nghệ thuật, nhưng cậu ấy học khoa diễn xuất, năm tư đại học tham gia cuộc tuyển chọn.
Trên đường đi gặp cậu ấy, weibo còn hiện lên tư liệu bị bôi đen của cậu ấy.
Phía dưới là cuộc hỗn chiến của antifan, người qua đường thỉnh thoảng cũng thò chân vào góp vui, tình hình rất hỗn loạn.
Mà tư liệu của nhà đầu tư kia vẫn chỉ bị moi ra rất ít như cũ.
Đột nhiên Chu Vụ nhớ ra hình như bản thân đã bỏ qua một chi tiết, nhà đầu tư koa là đàn ông.
Nếu như chuyện này là thật thì Trì Tích là… gay?
Khi đến nơi, Trì Tích mặc áo khoác trắng, cậu ấy đã ngồi sẵn trong phòng riêng chờ cậu, nhìn thấy cậu đến thì vẫy tay cười chào.
Tóc Trì Tích dài hơn, buộc ở sau lưng, lúc chống cằm xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trông giống như một nghệ sĩ u buồn.
Hành động đầu tiên Trì Tích làm là vươn tay ra nắm cằm của Chu Vụ, đau lòng nói: “Cậu lại gầy đi nhiều rồi, bảo sao lên hình lại đẹp như vậy.”
Chu Vụ nở nụ cười nhìn đối phương lên hình béo hơn mười cân mà vẫn khuôn mặt vẫn gầy: “Cậu đang nói bản thân đấy à?”
Hai người ngồi xuống bắt đầu tán gẫu về tình hình gần đây, Chu Vụ kể chủ yếu là một số chuyện ở tổ chương trình, Trì Tích thì suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ có thông báo làm việc không ngừng nghỉ, gần đây dính vào scandal nên mới ngừng lại có thời gian để gặp Chu Vụ.
Trì Tích gọi canh gà dinh dưỡng cho Chu Vụ, thích hợp cho người bị sốt uống.
Nói chuyện cho đến lúc đồ ăn được mang lên, cuối cùng cũng nói đến chủ đề mà Chu Vụ muốn biết.
“Cậu còn nhớ tôi đã từng nói gì với cậu không?” Trì Tích uống một ngụm trà ô long, cười nhẹ.
Đương nhiên là Chu Vụ còn nhớ, Trì Tích từng nói “Tôi phải giữ được linh hồn sạch sẽ và đáng yêu nhất ở trong cái chảo nhuộm này.”
Cho nên Chu Vụ luôn tin tưởng cậu ấy vô điều kiện.
Cậu ấy cười giả dối: “Cậu không cần lo lắng, dù là bị bao nuôi, tôi vẫn là linh hồn sạch sẽ và đáng yêu nhất trong mối quan hệ được bao nuôi.”
Lời này, không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận.
Chu Vụ uống một ngụm canh, không nhịn được hỏi ra chủ đề mà cậu quan tâm nhất kia: “Tôi có một thắc mắc, cậu đừng tức giận nhé.”
Trì Tích “Ừ” một tiếng, gắp lên một miếng sashimi, chậm rãi thưởng thức.
Chu Vụ: “Cậu chưa từng nhắc đến xu hướng tính dục của anh với tôi, cậu…”
Trì Tích nhanh chóng hiểu được ý cậu, nói: “Tôi không nói với cậu là sợ cậu sẽ bị quấy nhiễu, cậu đoán đúng rồi, tôi đúng là đồng tính.”
Dù đã đoán được nhưng khi nghe chính miệng đối phương nói ra, vẫn có chút khiếp sợ.
Chu Vụ lại hỏi: “Anh biết mình đồng tính từ khi nào?”
“Tôi biết từ lâu rồi, tôi là cong tự nhiên.” Trì Tích nhìn vẻ mặt hoang mang của Chu Vụ, giải thích: “Tôi trời sinh đã là đồng tính luyến ái rồi.”
Chu Vụ “Ồ” một tiếng: “Chẳng lẽ còn có không phải trời sinh đã vậy à?”
Trì Tích: “Đương nhiên, sau này bị bẻ cong cũng không phải chuyện lạ gì.”
Trì Tích cười lớn: “Ví dụ như người nào đó…”
“Khụ, ý tôi là mấy người không chịu công khai mình đồng tính, nếu không phải bị người ta đá co một phát thì sẽ không thừa nhận mình là gay.”
“Còn có một loại đó là bình thường không hề để ý đến phương diện tình cảm, nên đối với phương diện này rất mơ hồ.”
Cậu ấy nói đến đây thì ngừng lại, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn Chu Vụ: “Làm sao tự nhiên lại có hứng thú với vấn đề này vậy?”
Chu Vụ đang nghe say mê, tự nhiên bị hỏi như vậy, vội vàng trả lời: “Không phải, chỉ là tôi thấy tò mò, vậy cậu có đối với tôi…”
Trì Tích cười còn to hơn lúc trước: “Cậu nghĩ cái gì vậy, nếu cậu cũng là gay, thì chúng ta cùng thuộc tính đấy.”
“Tôi thích kiểu người nhìn bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong vừa phóng túng lại thô bạo đấy.”
Chu Vụ nhẫn nhịn một lúc nhưng vẫn nhịn không được nói: “Thật không ngờ, cậu lại… như vậy…”
Trì Tích: “Lẳng lơ?”
Chu Vụ cười ha ha, lại hỏi: “Thuộc tính cậu vừa nói…?”
Trì Tích giải thích: “Chính là nhân vật đóng vai, và .”
công thụ
Cậu ấy tiếp tục giải thích sự khác biệt giữa hai cái, khi nói đến vị trí trên dưới, Chu Vụ mở to hai mắt, phảng phất trong đầu như tưởng tượng ra hình ảnh.
Mau cứu trẻ nhỏ!
Đừng mà!
Khát vọng học hỏi khiến cậu tiếp tục đặt câu hỏi: “Liệu có khả năng nhận nhầm xu hướng giới tính của mình không?”
Trì Tích cười: “Không có khả năng, cùng lắm là song tính, ăn cả nam và nữ.”
Trong lòng Chu Vụ lộp bộp.
Trì Tích nhìn thấy vẻ mặt của cậu, hỏi: “Làm sao vậy, chẳng lẽ cậu?”
Chu Vụ lập tức chối bỏ: “Không phải… Là bạn của tôi.”
Trì Tích cười rộ lên: “Hahaha.”
Sau một hồi trò chuyện, hai người giống như bạn cũ đang ôn lại chuyện xưa, nhưng lại càng có hiểu biết mới về đối phương hơn, Chu Vụ đã có chút hiểu biết về “thế giới kia” rồi.
Trì Tích: “Thực ra cái vòng tròn này rất loạn, chỉ có phân biệt người.”
Chu Vụ: “Loạn như thế nào…?”
Trì Tích: “Cái này kể cho cậu không tiện, cậu cứ nghĩ đến loại phim đó ấy.”
Chu Vụ: …
Cậu không nghĩ ra được!
Chu Vụ: “Vậy những người bên cạnh cậu biết không?”
Trì Tích: “À, mấy thằng thuần thẳng nam thì ghê tởm tôi, phỏng chừng nghĩ đến đã buồn nôn. Tôi từng yêu thầm một đàn anh, sau đó bị phát hiện…” Cậu ấy không nói tiếp nữa.
Chu Vụ cúi đầu khuấy đồ uống, trong lòng không khỏi nghĩ đến quan hệ giữa mình và Bách Lý Khí.
Có chống cự, nhưng cậu ngược lại lại không có cảm giác chán ghét muốn nôn.
Chu Vụ: “Vậy còn cậu? Cậu và… nhà đầu tư kia.”
Trì Tích thu lại vẻ tươi cười: “Tôi biết mình đang làm gì, cho nên A Vụ, cậu không cần lo lắng chuyện này cho tôi. Nếu tôi không đi được trên con đường giới giải trí này thì còn có thể làm KOL mà.”
Key Opinion Leader chính là nghĩa tiếng anh của KOL, dịch sang tiếng Việt là “Người tư vấn quan điểm chính”. Tức là, những người này là người có chuyên môn về một lĩnh vực nào đó, có sức ảnh hưởng tới đông đảo mọi người. KOLs có thể là nghệ sĩ, người mẫu, vlogger, blogger, ca sĩ,… có lượng người theo dõi nhiều, họ thường chia sẻ những khía cạnh liên quan đến lĩnh vực mà mình đang làm, đang nghiên cứu và có chuyên môn tốt về lĩnh vực này.
Chu Vụ thiếu tiền, hai người lại tán gẫu về KOL.
Chu Vụ nhìn thời gian, kim đồng hồ màu bạc trên cổ tay đã chỉ chính giữa số tám và số chín.
Trì Tích nuối tiếc, hai người phải tan cuộc rồi.
Lúc chuẩn bị rời đi, Trì Tích đột nhiên ghé sát vào mặt của Chu Vụ: “Quầng thâm mắt của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, đài truyền hình chỗ các cậu bận lắm à? Nếu như cậu gặp việc gì khó khăn, tôi hi vọng mình là người đầu tiên biết đến.”
Suýt chút nữa Chu Vụ đã nói chuyện của mình ra, nhưng cuối cùng lại không nói.
Chỉ nói vừa chuyển nhà và đi công tác quay bên ngoài làm cho rất mệt mỏi.
Sau khi chia tay Trì Tích, ra khỏi cửa hàng, một luồng khí lạnh ập đến, nhiệt độ ở trán của Chu Vụ dường như được dịu xuống.
Trì Tích được người đại diện đón ở gara tầng hầm, Chu Vụ định đi trên đường để tỉnh táo một chút.
Bệnh thể chất âm hàn của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, may mà phòng trọ mới có điều hòa, nên mấy ngày này ngủ rất thoải mái.
Trước kia mùa đông ở ký túc xá, cậu đều sống dựa vào túi chường nóng.
Người đi đường thưa thớt, thời tiết thì lạnh, Chu Vụ chà xát hai tay, trong thời gian làm việc không ai muốn dừng lại lâu trên đường cả.
Chu Vụ một mặt muốn nhanh chóng trở về căn phòng ấm áp kia, một mặt lại có chút sợ hãi khi trở về tầng lầu đó.
Hay là lại đổi một phòng trọ khác?
Nhưng khi cậu mở ra tài khoản ngân hàng của mình, nhìn thấy số dư và các hóa đơn, cậu lại nản lòng.
Haiz, nghèo.
Thời gian không quá muộn, lúc về đến nhà mới gần mười giờ, Chu Vụ lượn lờ dưới lầu một lúc, đúng lúc có luồng gió lạnh thổi đến, đầu óc Chu Vụ lúc này lại rất tỉnh táo.
Có người vào thang máy trước cậu một bước, Chu Vụ đoán rằng có thể không vào kịp, nhưng người bên trong lại giúp cậu ấn nút mở cửa.
Cửa chậm rãi mở ra, khuôn mặt người bên trong Chu Vụ đã từng gặp một lần.
Đèn trong thang máy nửa sáng nửa tối, ba mặt của thang máy đều là kim loại bóng loáng, mắt kính của anh ta phản quang, anh ta nhếch miệng cười: “Đi lên à?”
Trong lòng nổi lên chi chít những cảm giác kỳ quái, Chu Vụ đứng yên tại chỗ, lòng bàn chân lạnh lẽo.
Người đứng ở bên trong chính là người thuê phòng đối diện cậu đã nhìn thấy qua mắt mèo.
Đối phương lên tiếng Chu Vụ mới lấy lại tinh thần.
Nếu còn không đi vào thì thang máy thì có chút kỳ cục, cậu từ từ nhấc đôi chân đã tê dại bước vào.
Đã ấn tầng rồi nên Chu Vụ không ấn nữa, sau khi vào thang máy, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc nhìn mặt tường, cậu sợ hết hồn.
Người thuê phòng sóng vai bên cạnh cậu đang nghiêng đầu nhìn cậu.
Anh ta cười nói: “Hôm nay anh đi làm về muộn thế.”
Chu Vụ vội vàng gật đầu: “Tôi đi ăn cơm cùng bạn.”
Đối phương nói: “Tôi là hàng xóm đối diện phòng anh, tôi tên là An Dương, mới đến mấy hôm trước, vẫn muốn sang chào hỏi cậu, nhưng anh đều không có nhà.”
Thang máy đến tầng nào đó, đèn lại nhấp nháy, bả vai Chu Vụ run lên.
Không khí như này lại khiến Chu Vụ bắt đầu thở không thở nổi, cậu cảm thấy trong thang máy ngột ngạt giống như một cái lồng sắt.
Khẽ động khóe miệng, Chu Vụ nói: “Vậy để lần sau, anh cũng vừa tan làm à?”
Đột nhiên Chu Vụ nhớ tới, đối phương hẳn chưa từng gặp mình, đúng không?
Thực sự chưa nhìn gặp bao giờ sao?
Đối phương thực sự không nhìn thấy cậu qua mắt mèo nhà anh ta, hoặc là không nhìn trộm phòng cậu qua mắt mèo nhà cậu sao.
Chu Vụ hít thở không thông, cậu chỉ muốn thang máy đi nhanh một chút.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại không đúng ý cậu, thang máy lại dừng lại ở tầng .
Thang máy từ từ mở ra, hành lang tầng rất âm u, đèn bị hỏng không có người sửa, nhấp nháy không ngừng.
Bên ngoài cửa thang máy trống không.
Chu Vụ liên tục ấn nút đóng cửa, lòng bàn tay toát mồ hôi, king kong một tiếng, lúc này cửa thang máy đóng lại lần nữa.
Điều kỳ lạ là trước khi đến tầng thì đèn nút lại tắt.
Chu Vụ lại ấn một lần nữa, lần này rốt cuộc an toàn đến tầng .
Đi ra thang máy, trên hành lang không có một bóng người, trống không, đột nhiên Chu Vụ ý thức được điều gì khác gì đó.
Tầng này, hình như cậu chưa từng nhìn thấy người nào khác, ngoại trừ những người thuê ở bốn gian phòng là cậu, hai người thuê ở hai bên trái phải và một người ở đối diện.
Lúc này không phải chín giờ nên không gặp Kỷ Lãng và Bạch Kiêm.
Bởi vì liên quan đến hai người đó, Chu Vụ không kìm lòng nghĩ, cái người bên cạnh này… có khi nào cũng có thời gian cố định hay không?
Chu Vụ bước nhanh hơn, cũng không chào hỏi người ở phòng đối diện, vội vàng vào phòng, dựa vào ván cửa dốc, suýt nữa ngã quỵ vì hạ đường huyết.
Cậu mơ hồ nhớ lại, mình đã từng trải qua chuyện bị gõ cửa hai lần.
Một lần bị nhìn trộm qua mắt mèo, một lần nhìn thấy đối phương quay đầu đi, cả hai lần đều là thời điểm hơn chín giờ gần mười giờ.
Mồ hôi trên trán bắt đầu chảy xuống, Chu Vụ ngồi vào cái ghế đẩu trước cửa chậm rãi cởi giầy, bắt đầu suy nghĩ.
Chu Vụ lẩm bẩm lầu bầu giống như làm bài thi: “Bạch Kiêm nói người thuê phòng đối diện trước kia là con gái, gần đây mới đổi sang người mới, nhưng thời gian lại không khớp với lời An Dương vừa nói.”
“Kỷ Lãng nói căn phòng Bạch Kiêm không có người ở, anh ta đã từng gặp người thuê phòng đối diện, nhưng quên không hỏi là nam hay nữ.”
“An Dương thì chưa kể cái gì, chỉ biết vừa mới tới ở.”
Thời gian hoạt động của ba người này không hề giao nhau, nếu như tiếp tục như vậy, khả năng ba người này sẽ không biết nhau.
Cậu suy xét các chi tiết trong đầu, vẫn không nghĩ ra đầu mối.
Hay là gọi điện thoại đi hỏi chủ nhà?
Thậm chí cậu còn muốn lập tức đăng lên hỏi: [Ba người hàng xóm của tôi rất kỳ lạ, một người hiền lành luôn cười hì hì, một người là nhà khoa học nam lạnh lùng khó tính, một người hình như lại rình trộm tôi qua mắt mèo.]
Nghĩ đến đây, cậu lấy điện thoại ra, nhưng thời gian không còn sớm, Chu Vụ nghĩ để mai rồi hỏi.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình chưa bật đèn.
Cậu đã ngồi ở lối ra vào tối om chừng mười phút, căn phòng một mảnh đen kịt.
Cốc cốc cốc.
Trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, nhẹ đến mức như thể tiếng móng tay cào cào.
Chu Vụ sợ hãi như một chú mèo bị thích, lập tức nhảy dựng lên, cậu cảm thấy mỗi cọng lông trên người mình đều dựng đứng cả lên.
Chu Vụ ngồi xổm tại chỗ chờ hơi thở ổn định lại, mới từ từ đứng dậy, cậu chậm rãi quay đầu lại, lại bị dọa nhảy dựng lên.
Bách Lý Khí đứng ở phía sau, mái tóc dài rối bù, vóc người cao lớn, gần như bao bọc cậu lại.
Sự tồn tại của anh lại khiến cho Chu Vụ có một loại cảm giác an tâm, cậu vẫn luôn không hỏi đối phương về những vấn đề trong tầng lầu này, bởi vì cậu không coi Bách Lý Khí là con ma đáng tin cậy.
Lúc này cậu lại thốt lên: “Bên ngoài… là ma à?”
Bách Lý Khí lắc đầu,vén mấy sợi tóc của cậu lên, nói với cậu: “Không có ma.”
Chu Vụ lẩm bẩm: “Đều là người…?”
Bách Lý Khí gật đầu.
Chu Vụ hốt hoảng: “Anh đã đi qua phòng bọn họ sao?”
Bách Lý Khí: “Rất bình thường.”
Chu Vụ mím môi, đúng vậy, nếu không phát giác ra các mốc thời gian của bọn họ thì tất cả đều bình thường.
“Có cách nào…”
Vẻ mặt Bách Lý Khí rất bình thản: “Để bọn họ chạm mặt.”
Bệnh của Chu Vụ ra ngoài gió bị gió thổi nên càng nặng thêm, nghẹt mũi, chảy mũi.
Cả người co lại trên giường giống như một chú chim cút vậy, may mà không đi quay bên ngoài, lần này Chu Vụ xin khấu trừ lương nghỉ phép.
Sốt có chút khó chịu, Chu Vụ nằm trên giường rầm rì, lúc xoay người, một khuôn mặt đẹp trai ở ngay trước mắt.
Chu Vụ chớp chớp mắt: “Bình thường anh ở trong nhà làm cái gì? Anh có ra ngoài chơi không?”
Bách Lý Khí không trả lời, trên khuôn mặt đẹp trai vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt của anh luôn dừng lại ở trên mặt của Chu Vụ.
Chu Vụ vẫn không nhụt chí hỏi tiếp: “Thích làm cái gì nhất?”
Lần này Bách Lý Khí lại trả lời: “Cưỡi ngựa.”
Chu Vụ nghĩ nghĩ: “Đau hết cả mông, cũng đau trứng nữa…”
Ánh mắt Bách Lý Khí tối sầm lại, Chu Vụ theo bản năng nhận ra mình đã nói ra lời kỳ quái gì rồi.
“Bây giờ cưỡi ngựa rất phiền phức, anh có muốn bồi dưỡng sở thích khác không…” Chu Vụ lập tức nói sang chuyện khác, lòng bàn tay xấu hổ nắm chặt lại.
Đợi nửa ngày cũng không thấy đối phương nói chuyện.
Bầu không khí rơi vào xấu hổ.
Chu Vụ cũng rất nể chính mình, lúc đầu nhìn thấy tên ác ma này sẽ sợ đến mức thở còn không được, bây giờ lại có thể nằm chung giường với đối phương, cùng ngồi trên một cái ghế sô pha.
Trong chăn ngột ngạt ẩm ướt đột nhiên mở ra một khe hở, hơi nóng từ bên trong xông ra, Chu Vụ vươn tay ra.
“Nóng quá, giúp tôi hạ nhiệt độ đi…” Nói xong cậu bắt lấy tay của Bách Lý Khí, kéo vào trong chăn, đặt lên trên cổ của mình.
Nhiệt độ lành lạnh thích khiến da gà nổi lên.
Cảm giác vừa ấm vừa mát này khiến cho Chu Vụ thoải mái hơn rất nhiều, cậu nói nhỏ: “Mát quá, thật thoải mái.”
Nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, Chu Vụ cảm thấy làn da nóng bỏng của mình đã trở nên thoải mái hơn một chút, thân thể cậu đang được khăn mềm mát lạnh lau chùi.
Chu Vụ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng đen đang bận rộn trên người mình.
Lúc này ý thức của cậu rất chậm chạp, mở to đôi mắt đen láy, nhìn vào bóng người phía trên.
Lông mi Chu Vụ rất dài, giống như được nhúng vào mực để phác họa tỉ mỉ dưới mắt cậu vậy, sau đó nhỏ một giọt mực tròn lên đồng tử.
Lúc cậu mở to mắt nhìn người khác, sự mềm mại trong lòng người đó sẽ bị khơi dậy lên.
Mồ hôi trên khắp cơ thể đã được lau sạch, cậu thiếu niên thở ra một thật dài, khóe miệng cong lên một đường cong nhỏ.
“Cảm ơn anh, tôi thoải mái hơn nhiều rồi.” Chu Vụ nói.
Bách Lý Khí không nói gì, ngón tay khớp xương rõ ràng cọ lên hai má của cậu thiếu niên, tựa như đang sờ vào loại tơ lụa tốt nhất.
Chu Vụ nhìn anh, từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Sốt hai ngày liền, Chu Vụ sốt đến mức lờ mờ, cậu không muốn cứ nằm như vậy, muốn nâng tinh thần lên, cậu chống người dậy đi ra sô pha xem tivi.
Tên ác ma kia cũng ngồi trên ghế sô pha cùng xem với cậu, Chu Vụ cố tình chuyển kênh.
Chắc chắn anh sẽ không thấy hứng thú.
Nhưng khi Chu Vụ quay đầu lại, đối phương đang chăm chú xem tivi, như thể đang xem rất nghiêm túc.
Chu Vụ: …
Nhìn mặt tên ác ma, trong đầu Chu Vụ tràn ngập lời nói của Trì Tích: hay là .
Chu Vụ đưa níu lấy ngọn tóc của anh, cậu răng, giọng nói khàn khàn hỏi: “Anh là hay là ?”