Chu Vụ khóc thành tiếng, nước mắt không nén nổi mà rơi xuống. Trước mắt giống như có biển sao, như cọng tảo biển trôi giữa con sóng lớn theo gió lay động.
Thỉnh thoảng có thể bám lên một vật nào đó để ký sinh, mà cũng thuận theo cùng đung đưa.
Bên ngoài dường như vẫn sót lại mùi hương của nồi lẩu, ngập tràn hơi thở cuộc sống, làm người ta cảm thấy yên lòng.
Tảo biển được nước biển tuôn lên giội rửa, rồi lại chìm vào trong biển sâu.
Đèn tường chiếu vào tạo nên cái bóng đen to lớn giống như quái thú thời xa xưa, hiện lên trên tường, gây cảm giác áp bách cho người khác.
Chịu đựng và kiềm chế làm khuôn mặt tuấn tú trở nên hơi vặn vẹo, anh nhắm chặt mắt lại.
Đôi mắt hạnh mở lớn cứ vậy đờ ra mà nhìn ngắm gương mặt ẩn sau mái tóc dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi trên tóc mai sắp nhỏ xuống của cậu.
Đứt quãng nói ra những gì, cậu cũng không nhớ nữa.
Cậu dường như hỏi: Ác ma có đổ mồ hôi không?
Rồi lại bật cười tự thấy câu hỏi của chính mình ngu ngốc, lúc cười lên lại “xuýt xoa” hít một hơi khí lạnh, giống như tên ngốc.
Rèm cửa chưa kéo kín, không che được ánh đèn lấp lánh rực rỡ của quán net, trong phòng phủ lên một lớp màu sắc kim loại nhàn nhạt.
Sườn mặt nhuốm màu ánh trăng mờ, đường nét cơ thể được một đường cong ánh sáng rõ ràng, hắt lên tô điểm.
Cắn chặt răng hàm hơi đau, Chu Vụ nhắm mắt lại, để nước biển lạnh giá tuỳ ý cọ lên mặt.
Cậu có ảo giác như suy nghĩ và xương cốt bị đập vỡ nát, Chu Vụ chìm vào trong hư ảo, cùng với tiếng hít thở lạnh giá, cậu từ từ chìm dần vào trong biển sâu.
Cậu như đang bồng bềnh trong biển rộng, từ giãy giụa tới buông lỏng toàn thân, cả người mất đi sức nổi, từng chút chìm vào biển nước.
Càng chìm càng sâu, giữa đại dương mênh mông bát ngát dường như nhanh chóng không còn thấy được hình bóng của cậu nữa.
Cứ như vậy từ từ chìm vào trong biển rộng tĩnh mịch.
Mãi đến khi có một âm thanh hét vào bên tai cậu: “Hít thở đi, Chu Vụ.”
Chu Vụ mới đột nhiên mở mắt ra giữa biển rộng sâu thẳm, âm thanh ấy kéo cậu ra khỏi không gian tối đen như mực rồi nhanh chóng nổi lên mặt nước, há miệng dốc.
Vừa nãy cậu thế mà lại suýt quên mất phải hít thở.
Cái cảm giác chìm đắm ấy, khiến Chu Vụ hoảng sợ.
Trong lúc đắm chìm, cậu nghĩ tới cuộc sống cô đơn và tự mình phát triển với cuộc sống gắn kết cùng Bách Lý Khí.
Cậu được đối phương mạnh mẽ kéo ra.
Bị lôi ra khỏi cuộc sống tự mình khép kín, sau đó trở thành cuộc sống hai người.
Trên bức tranh vải của cậu ban đầu chỉ có hình que một người lẻ loi, mà giờ có hai người que nắm tay nhau.
Cậu sau này có thể bày tỏ với một người khác, cậu muốn gì, muốn làm gì, nhớ anh rồi, lạnh quá, nóng ghê, đói rồi…
Lần khóc này, không chỉ bởi cơn đau, mà còn trộn lẫn đủ loại cảm xúc bên trong.
“Hô –”
Chu Vụ hít một hơi thật sâu.
Chỉ một lát như vậy, mà trên tấm vải cotton đã thấm đẫm mồ hôi.
Giống như chú cá mới được vớt lên, còn thở, nhưng muốn thở cũng phải cố hết sức đớp lấy không khí.
Chu Vụ dùng chút sức còn sót lại nâng cánh tay lên, vỗ mạnh vào sườn mặt lạnh lẽo.
Nhưng chút sức còn sót lại đó chỉ như chú mèo thè lưỡi ra liếm lông cho chú mèo khác, nó chỉ khiến mái tóc đen hơi lay động, mà lại còn để người kia bắt được cánh tay ấy.
Chu Vụ thấy phát cáu vì cánh tay yếu ớt của mình, đã chẳng đánh được, còn bị người ta nắm chặt lấy.
Điều này làm cậu cảm thấy tự tôn của đàn ông bị “chà đạp”.
Mà nghĩ tới đây, cậu bỗng thấy buồn phiền, nhịn không được dâng lên cơn hờn dỗi.
Tên ác ma này đáng ghét ghê…!
Cùng với sợi tóc đang phất phơ trước mắt, Chu Vụ ngậm lấy thứ mà cậu thấy trước mắt.
Cũng không biết ngậm phải cái gì, cảm giác chắc là cắn phải tóc rồi, dù sao cũng đang bực quá, nên cậu cắn thật mạnh.
Nhưng lúc này cậu tới sức lực ngậm chặt đồ cũng không có, nhanh chóng há miệng, đã thế còn bị tên đầu sỏ khiến mình tức giận đưa đẩy đến đỉnh sóng gió mãnh liệt nhất.
Trong lúc mất hồn, cậu dường như thấy ngoài cửa số bắn pháo hoa, thấy màn hình bên ngoài quán net phát quảng cáo thi đấu game, hai người chiến đấu tới máu chảy đầu rơi.
Bùm một tiếng, trên sóng biển pháo hoa nổ tung.
Màn đêm tăm tối rực sáng như ban ngày, phản chiếu lên mặt biển phát sáng, sóng biển dưới tia sáng từng cơn vỗ lên bãi cát, bãi biển chìm vào trong thủy triều dâng trào bọt sóng.
Mãi đến khi pháo hoa nhiều vô kể dần lắng xuống, sóng biển từng cơn mới như thuỷ triều xuống, từ từ mất hẳn.
Cuối cùng chỉ còn lại cơn sóng nhỏ lăn tăn dập dềnh trên mặt biển.
“Em muốn tới quán net…” Chu Vụ trong lúc lơ đãng, rõ ràng có thể nói câu khác, bất chợt lại nói ra câu này, nói xong còn khóc nấc.
Câu này làm Bách Lý Khí và những sợi tóc đang lay động phải dừng lại, trong giây lát anh không hiểu được, nhưng rồi anh nhanh chóng hiểu được ý của cậu là gì.
“Không tới quán net.” Không phải câu mệnh lệnh, mà chỉ như câu trần thuật.
Câu đáp lại của anh khiến Chu Vụ nín thở một giây, tức tới muốn giơ chân đạp anh.
Tiếc là chẳng có lực gì, Chu Vụ đạp người kia chẳng đau, còn không có được phản ứng gì, giống như đánh vào bông vậy.
Nước ấm trong nhà tắm từ từ xả xuống, phòng cũ hơn hai nghìn không thể nào có bồn tắm, cậu yếu ớt bám vào thành tường, tiếp nhận sự chăm sóc của Bách Lý Khí.
Cửa thuỷ tinh tự dưng bị mở, ác ma đi ra ngoài, Chu Vụ vừa quay đầu định xem anh muốn làm gì thì thấy anh mang một cái ghế từ ngoài vào.
Chân nhỏ yếu ớt, Chu Vụ từ từ kề lên, dựa vào, nhưng nhanh chóng cảm thấy không ổn, đổi tư thế dựa, gần như khoanh hai tay, cằm tựa vào mặt trên ghế, giống như nửa nằm sấp.
Chu Vụ khịt mũi, nói: “Sáng ngày mai em muốn ăn cháo bí đỏ…”
“Còn muốn ăn bánh kẹp, muốn ăn xúc xích nướng…” Nói một hồi, cậu lại rớt nước mắt.
Đau quá.
Cậu cảm thấy mình bị liệt rồi, giống như trước khi làm phẫu thuật, được bác sĩ tiêm thuốc tê, sau đó bản thân vẫn còn tỉnh táo, nhìn bác sĩ đang mổ xẻ trên người mình.
Dao rạch da thịt, từng chút một quấy các cơ quan trong cơ thể, tiếp đấy lại trơ mắt nhìn vết mổ được khâu lại.
Nhưng thuốc tê lại làm cậu không nói ra được, không cử động được, thậm chí tới hít thở cũng vô cùng khó khăn.
“Được.” Bách Lý Khí nói.
Cho đến khi nước ấm bao quanh Chu Vụ, bọt xà phòng trên người được rửa sạch sẽ, Chu Vụ mới cảm thấy thuốc tê dường như đang tan dần, cậu đã có chút cảm giác.
Chống ghế đứng dậy, sau đó hoảng hốt kêu lên, cậu bị bọt xà phòng dưới chân làm trượt ngã, suýt nữa thì đầu va vào cửa thuỷ tinh.
Có điều chuyện ấy không thể xảy ra.
Cậu nhanh chóng bay lên không trung, được thả lên ghế sofa có bọc đệm, kim đồng hồ trên tường chỉ giữa số và , đã muộn rồi.
Chu Vụ lau nước mắt còn sót lại trên khóe mi, tự dưng lại thấy bụng rỗng không.
Sau khi cảm giác tê dại mất đi, cậu cảm thấy đau buốt, từ phần eo trở dần xuống, vừa đau buốt vừa ê ẩm.
Cơ cẳng chân với đùi đau như bị kéo rách, chắc là bởi biên độ mở chân quá lớn, nên bị co cơ.
Cổ tay mềm yếu của cậu vỗ vỗ phần cơ ấy một chút, nhanh chóng bị Bách Lý Khí phát hiện ra, anh nắm lấy cổ tay cậu đặt ra chỗ khác rồi vỗ vỗ cẳng chân thay cậu.
Bách Lý Khí: “Đỡ hơn tí nào không?”
“Đỡ, đỡ hơn chút rồi.” Chu Vụ nói.
Kỹ thuật của Bách Lý Khí tốt lắm, Chu Vụ nghi ngờ anh có phải từng làm bác sĩ nắn xương không, bóp hai ba cái đã làm dịu triệu chứng chuột rút của cậu.
Cậu cũng nhớ đến lúc ở trên vùng núi đó, chân cậu cũng bị chuột rút, sau đấy đối phương cũng xoa bóp cho cậu như thế này.
Nhất thời cảm thấy lỗ tai nóng nóng.
Mái tóc ẩm ướt của Chu Vụ được khăn bông mềm mại cùng với hơi nóng của máy sấy làm cho từ từ khô ráo.
Tóc khô rồi, Bách Lý Khí ôm Chu Vụ vào trong ngực, Chu Vụ mặc dù đói, nhưng vẫn mơ màng, cảm thấy để mai rồi hẳn ăn thì vẫn hơn.
Hô hấp đều đặn của Chu Vụ phả vào bên má Bách Lý Khí, cậu nghe tiếng tivi rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Bách Lý Khí cảm thấy trong lòng bình yên vô cùng.
Từ giây phút anh thức tỉnh, anh luôn cảm thấy có một sức lực gì đó làm anh trở nên luôn nóng nảy.
Chỉ khi có Chu Vụ ở cạnh bên, hơi thở đều đều này phả vào bên tai, mới làm anh bình ổn lại.
Thời gian trôi qua, anh dần cảm thấy bình tĩnh lại, cũng dần dần làm chủ được ý thức của mình.
Lúc này, cơ thể ấm áp mềm mại nằm gọn trong lòng anh, anh tựa như nắm được tất cả mọi thứ vậy.
Chu Vụ ngủ rất sâu, anh đổi người trong lòng sang tư thế dễ quan sát hơn, kiểm tra cơ thể cậu, rồi nhíu mày.
Vươn tay tìm thuốc, quệt một ít, bôi vào vết thương.
Chu Vụ đang ngủ cau mày, lẩm bẩm câu gì đó, ngón chân cuộn lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, “thuốc tê” đã hết tác dùng, Chu Vụ có thể cảm thấy rõ ràng cơn đau trên người.
Đau buốt từng cơn, khiến trước mắt cậu biến thành màu đen.
Cậu nằm ỳ trên giường không chịu dậy.
Bách Lý Khí vuốt tóc cậu, nói: “Cháo bí đỏ này.”
Chu Vụ tức tới cao giọng: “Em không ăn…”
Thấy sắc mặt của Bách Lý Khí, cậu lại không tự chủ được hạ thấp giọng: “Em không muốn rời giường…”
Rõ ràng là tự mình chủ động đòi thử, kết quả thử xong cậu lại thấy không được, muốn rút lui, cuối cùng lại bị người kia giữ chặt.
Đây là chơi xấu, là không có tinh thần tôn trọng khế ước…!
Sau này không lẽ cứ như vậy?
Chu Vụ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Chu Vụ nằm trên giường, Bách Lý Khí đi mua đồ nấu cơm trưa, cầm theo thẻ của Chu Vụ ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Chu Vụ, Chu Vụ nằm trên giường không dám cử động lung tung, giống như một người bị liệt nửa người vậy, chỉ hơi xoay người đã cảm thấy cơn đau buốt như xông thẳng tới xương tủy vậy.
Cậu đáng lẽ không nên đồng ý thử.
Cậu không biết tên ác ma kia học được kỹ thuật ở đâu, thật sự rất biết tìm đúng chỗ, lúc mới bắt đầu, Chu Vụ đúng là thấy rất thoải mái, nhưng tới thời điểm ấy, Chu Vụ thật sự cảm thấy bản thân thật giống như bị dao cắt vậy.
Cậu nghĩ lại còn rùng mình, bò dậy từ từ đi ra ngoài, trong bụng đang tính toán gì đó.
Chờ tới khi Bách Lý Khí về tới nhà, Chu Vụ đang đàng hoàng ngồi trên ghế sofa, thấy anh về, cúi đầu nói với anh: “Bách Lý Khí, em phải nói chuyện nghiêm túc với anh.”
Bách Lý Khí nhìn cậu, gật đầu, đặt đồ trong tay xuống.
Chu Vụ nhìn Bách Lý Khí ngồi xuống bên cạnh.
“Bách Lý Khí, thật ra… Tối qua có phải không được hài hoà lắm không?” Đầu ngón tay Chu Vụ xoay tròn tròn trên mặt ghế sofa.
“Em…”
Cậu còn chưa nói tiếp được, bởi có khách không mời mà đến.
Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Vụ bị ngắt lời tức giận, cậu đang nói chuyện quan trọng mà!
Không thể để ác ma đi mở cửa, Chu Vụ bảo Bách Lý Khí vào trong bếp trước, mình đi ra mở cửa.
Chu Vụ chậm chạp đứng dậy, đáp lời: “Tôi đến đây.”
Chậm chạp đi tới trước cửa, mở cửa ra, tưởng là dì hàng xóm, nhưng ngoài cửa lại là một gã ác ma khác.
Tống Thù.
Chu Vụ nhìn thấy anh ta là khó chịu rồi, nhưng lại không thể nói gì được.
Cậu không tình nguyện nói: “Anh tới đây tìm Bách Lý à?”
Tống Thù gật đầu: “Đưa đồ cho anh ấy.”
Tống Thù ăn mặc trông rất bình thường, trong tay cầm một ống cuộn rất dài, Chu Vụ từ lúc biết anh ta, thì luôn thấy anh ta giống như con người, không giống ma quỷ chút nào, có lẽ là thành quỷ sớm hơn Bách Lý Khí chăng?
Vậy tại sao anh ta lại quen Bách Lý Khí nhỉ?
Chu Vụ suy nghĩ, nhìn vào bên trong, Bách Lý Khí ở trong bếp, cửa bếp được kéo lại để đề phóng khói toả ra ngoài.
“Anh ấy đang ở trong bếp, tôi có thể hỏi anh chuyện này trước không.”
Tống Thù nhướng mày: “Ừ, chuyện gì?”
Chu Vụ nghĩ: “Ác ma các anh, tại sao lại… minh hôn?”
Tống Thù nghe thấy vấn đề của Chu Vụ, ánh mắt lập tức thay đổi: “Mỗi người khác nhau.”
Chu Vụ bị câu trả lời này của anh ta làm tò mò: “Khác như nào?”
Tống Thù nói: “Cậu muốn nghe đáp án như thế nào?”
Chu Vụ nói: “Tất nhiên là nghe sự thật rồi.”
Tống Thù nghiêm túc, nhìn thoáng vào trong phòng: “Mỗi một linh hồn tồn tại trong thế giới loài người sẽ có oán niệm khác nhau, không phải ma quỷ nào cũng có chấp niệm “kết hôn” như vậy cả.”
Chu Vụ hơi suy nghĩ: “Anh nói là chấp niệm?”
Tống Thù: “Đúng vậy.”
Chu Vụ thuận miệng hỏi một câu: “Vậy còn anh, anh có chấp niệm gì.”
Tống Thù bỗng nở nụ cười kỳ dị, không nói, anh ta không nói cho Chu Vụ biết sau khi thực hiện được chấp niệm, thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Chu Vụ bị dáng vẻ của anh ta làm rùng mình, không hỏi thêm nữa, cậu ngó vào trong gọi: “Bách Lý, có người tìm anh này.”
Bách Lý Khí nghe tiếng, đi từ trong bếp ra.
Điều làm Chu Vụ bất ngờ là, quan hệ giữa Bách Lý Khí và Tống Thù hình như không thân thiết mấy, thậm chí trông vẻ mặt còn chẳng tốt đẹp gì lắm.
Hai người nói chuyện, Chu Vụ không muốn nghe lén, bèn đi vào trong phòng.
Nói chuyện khoảng phút, chờ tới lúc Bách Lý Khí đi vào trong, trong tay có thêm một ống cuộn dài, ánh mắt Chu Vụ dán lên trên đó, muốn nhìn thấu xem bên trong ống cuộn đó có gì.
Tống Thù đứng ở cửa, cúi người chào vô cùng nghiêm túc: “Tướng quân, có việc cứ liên lạc với tôi.”
Chu Vụ nghe được từ “tướng quân”, đứng hình một lát, cậu lập tức nhớ tới bức tranh trong viện bảo tàng.
Mà ống cuộn dài Bách Lý Khí cầm trông giống như bức tranh được cuộn lại.
Chờ Tống Thù đóng cửa lại, Bách Lý Khí lại đi vào bếp bận rộn, Chu Vụ ngồi trong phòng khách không kìm được suy nghĩ về bức tranh đó.
Cậu vội đứng dậy, quên mất “vết thương” trên người mình, “xuýt” một tiếng, dùng tư thế kỳ cục chậm rãi đi tới.
Khi cậu mở bức tranh ra, nhìn thấy bức tranh Xuất Chinh Đồ đó, trong lòng lập tức thấy cảm xúc đan xen lẫn lộn.
À, Bách Lý Khí vậy mà lại luôn nghĩ về bức tranh này, chắc là đang nhớ người trong bức tranh đó rồi.
Thế mà còn tự mình bảo Tống Thủ trộm bức tranh về, muốn nhìn vật nhớ người sao?
Chu Vụ chưa từng yêu ai, nên khi cơn ghen bùng lên, cả người như muốn bùng nổ.
Tứ chi đều dâng lên cảm giác chua xót, cảm xúc này thoáng cái đã xông lên tận đỉnh đầu.
Cậu bị dòng chảy chua xót nào đó không chế suy nghĩ.
Cho nên khi Bách Lý Khí đi ra, thấy Chu Vụ ban nãy còn làm tổ trên sofa mà giờ đang đứng trước bức vẽ Tống Thù đưa cho anh, đỏ mắt toàn thân run rẩy nói với anh: “Bách Lý Khí, em… em muốn ly hôn với anh!”
Bách Lý Khí mặt không đổi sắc, tiếng nói rất trầm, anh hỏi: “Em nói gì?”
Chu Vụ bị giọng anh dọa sợ, nhưng lại đang cũng rất tức giận, yếu ớt lặp lại câu này: “Em… Em muốn ly hôn!”
Nhưng Chu Vụ nghĩ lại, ly hôn? Ly hôn cái gì chứ, mình còn chưa đăng ký kết hôn mà.
“Không đúng, là… chia tay!”
Khi cậu nói hết câu, trong lòng nghĩ tới cảnh hở một tí là đòi chia tay trong bộ phim truyền hình xem đợt trước, lập tức thấy mình như có vấn đề, bỗng hoảng hốt.
Cậu vô thức nhìn quanh bốn phía, giọng nhỏ xíu: “Cũng không phải… chia tay ngay luôn đâu…”