Mồng ba tết, Chu Vụ nhận được ba đơn giao hàng, thùng to nhất mở ra bên trong là một đống đồ tết. Kẹo vừng, mứt bí, mứt củ sen, kẹo vỏ tím, bánh xốp, quả hạch, hạt dưa, lạc,…
Có cả chân giò hun khói hút chân không, cá viên, cá khô thịt muối, là một thùng hàng giá khá cao.
Chu Vụ nhìn phiếu gửi hàng xem thử là đơn vị nào gửi đến, Chu Vụ mở tên đơn vị, mới biết đây là do bên tài trợ gửi đến.
[Là trung tâm mua sắm xích đu trên không lần trước ấy, bọn họ nhanh chóng phục hồi lại được lượng khách, cho nên gửi mấy món đồ tết này cho chúng ta]
Hà Hải bổ sung: [Nhất là Chu Vụ gan dạ, nghe nói phần của cậu là xịn nhất đấy haha.]
Ngô Nghiêu: [Hâm mộ, gato ghê.]
Đinh Thành: [Hận!]
Hổ Vũ: [Mau chụp cái ảnh xem của cậu là đồ gì nào.]
Chị Vương: [Chị đây hâm mộ quá, mua đồ tết muốn sạch tiền.]
Từ lúc bắt đầu nghỉ tết, sau khi các thành viên nghỉ phép, trong nhóm trở nên vắng lặng, mọi người chắc cũng đều đang bận rộn, nên mấy ngày này đều chỉ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.
Chu Vụ: [Mọi người càng phải đòi Ngô Nghiêu gửi ảnh đi Tam Á đi ấy.]
Câu này của Chu Vụ như bốn lạng địch ngàn cân, ngay lập tức, làm mũi nhọn của mọi người hướng hết về phía Ngô Nghiêu.
Trong nhóm Ngô Nghiêu bắt đầu chọc cười, dần trở nên náo nhiệt, Chu Vụ ngồi xổm trên mặt đất chậm rãi chọn đồ tết, bỏ đồ phải để lạnh vào trong tủ, cái gì phải cất thì cất vào luôn.
Có mấy khay đồ tết theo bộ, là khay hình hoa mai, bên trên có nắp trong suốt, trông lịch sự theo kiểu cổ xưa.
Bày đủ loại kẹo hạt ra, trông cũng thật có không khí đón tết.
Trên sàn còn hai gói hàng, Chu Vụ chậm rãi dùng dao xé mở gói to hơn một chút.
Lúc nhận hàng, nhân viên chuyển phát ngại ngùng nói: “Đây là hai kiện hàng từ lâu rồi, tôi phát hiện ra ở trong góc kho hàng, chắc là nhân viên chuyển phát trước lúc nghỉ bỏ quên, do tại cùng một tên nên được xếp cạnh nhau. Anh cũng không gọi điện hỏi, nên quên mất tới bây giờ, may là không mất, anh xem có thiếu gì không…”
Anh ta xin lỗi Chu Vụ, Chu Vụ nhìn đồ, không nhớ nổi, mình mua cái này lúc nào.
“Không sao, vẫn giao đến là được rồi, cũng không bị hỏng gì.” Ngày tuyết rơi nhiều, Chu Vụ cũng hiểu cho người ta.
Tiễn nhân viên giao hàng đi, Chu Vụ trước tiên mở tài khoản taobao của mình, nhưng không tìm thấy mình mua trên mạng đơn hàng nào to khoảng chừng này, chỉ có lịch sử mua các loại bánh xốp.
Sao cậu lại mua bánh xốp?
Cậu không thích bánh này lắm mà, khô quá.
Không lẽ lúc quay chương trình mỹ thực bị rung rinh nên đặt đơn?
Chu Vụ vừa nghĩ, vừa mở gói hàng ra, một cái gối được bọc rất… cẩn thận?
Từ trong bao bì lấy cái gối ra, trên sách hướng dẫn viết, đây là gối chỉnh hình có tác dụng làm giảm áp lực lên cột sống cổ, phù hợp với người đi làm phải ngồi lâu.
Cậu đâu có mua, Chu Vụ nhìn người nhận hàng, đúng là tên cậu.
Trong phòng sáng sủa ấm áp, cậu tự dưng cảm thấy như bị kim châm vào, rùng mình một cái, tiếp đấy trước mắt bắt đầu nhòe đi, rơi vào mê mang, trong đầu ù ù, cảm thấy một hồi mơ màng không nói nên lời.
Ngồi trên mặt sàn một lúc lâu, mới từ từ tỉnh lại.
Sau khi vỗ gối, đổi vỏ gối, Chu Vụ thử nằm lên, cảm thấy cột sống cổ được thả lỏng, rất thoải mái, hình như có tác dụng là giảm triệu chứng tê tay chân sau khi ngủ dậy.
Chu Vụ lăn qua lăn lại trên giường, nhưng không cách nào ngủ được.
Chờ tới hừng đông cuối cùng mới miễn cưỡng khép mắt lại, sau khi khó khăn tiến vào giấc ngủ nông, giấc mơ như hình với bóng kia, lại bắt đầu rồi.
Mắt cậu nhắm chặt, lông mi cong vút cứ luôn run run, nửa tháng trước, cậu còn có thể nắm một đôi tay, vùi mặt vào hõm vai người kia.
Gương mặt ửng hồng lúc ngủ cũng rất đầy đặn, cơ thể tràn đầy sức sống mà chạy về bóng hình nào đó.
Mồng bốn tết, Chu Vũ và bạn gái cuối cùng cũng có thời gian rảnh tới thăm Chu Vụ, hai người cùng nhau ăn lẩu, tới trung tâm mua sắm đang giảm giá gần đấy mua quần áo.
Tuyết rơi từng đợt, vốn tưởng là sẽ không rơi tiếp nữa, kết quả lúc ra khỏi trung tâm mua sắm, gió lớn mang theo tuyết bay loạn trên con đường trống vắng.
Bỗng nhiên đi ra chỗ lạnh, cả người Chu Vụ rùng mình, thấy tuyết lớn trên trời, cậu đề nghị bắt xe taxi về.
Ba người trở về nhà, buổi tối Chu Vũ muốn ngủ lại, nhưng thật may, lúc thuê phòng, cậu thấy ghế sofa nhà này, là ghế sofa giường, kéo ra là có thể ngủ được.
Cậu để đôi vợ chồng son ngủ trong phòng, ban đầu Chu Vũ không chịu, muốn đi thuê khách sạn, Chu Vụ ngồi trong phòng khách, quay đầu lại, dưới ánh đèn cần cổ yếu ớt lộ ra như thể không chịu được nổi một cái đánh.
Chu Vũ bỗng thấy đau lòng.
Vẫn luôn lẻ loi một mình, lúc cậu ta tới nhà này, trong lòng cảm thấy bùi ngùi, lạnh lẽo không giống một ngôi nhà, như thể thiếu đi thứ quan trọng nhất trong một căn nhà– hơi người.
Rõ ràng khắp nơi được sắp xếp vô cùng tinh tế tỉ mỉ, nhưng người sống bên trong lại như cái xác không hồn.
Sau đấy Chu Vụ quấy rầy cương quyết, nói phải xem phim truyền hình cả đêm, Chu Vũ miễn cưỡng đồng ý, cậu ta cũng muốn ở bên nhiều hơn Chu Vụ.
Buổi tối bạn gái Chu Vũ ngủ rồi, hai người nằm trên ghế sofa xem tivi.
Chu Vũ tâm sự chuyện thuở nhỏ với Chu Vụ, từ lúc học tiểu học tới học cấp hai.
“Còn nhớ ký túc xá cấp hai, có một ngày bị cắt nước, anh em mình mới tắm được một nửa, làm lớp trưởng quẹt thẻ nước tới mười mấy đồng liền, bê cả một thùng nước nóng lớn cho bọn mình vào tắm, mà tại nước nóng quá, anh nói giống như luộc lông gà vậy…”
Chu Vũ không nén nổi cười phá lên, nhưng không nghe thấy lời đáp của người bên cạnh, cậu xoay người qua, Chu Vụ nằm trên gối mới tinh, ngủ thiếp đi.
Hô hấp vững vàng, xem ra ngủ rất ngon.
Chu Vũ lặng lẽ đứng dậy, chỉnh lại tư thế nằm cho cậu, đắp chăn lên, cho nhỏ âm lượng tivi, chỉ để lại một cái đèn bàn nhỏ, nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ.
Chu Vụ lâu lắm rồi mới có cảm giác ngủ ngon như vậy, phần lớn đều là mơ mơ màng màng.
Lúc tỉnh dậy, cậu ngửi được mùi bữa sáng, tiếng nói chuyện khe khẽ từ trong phòng bếp truyền đến, Chu Vụ có ảo giác kỳ lạ, buổi sáng như này giống như đã từng có.
Giống như bao lần tỉnh giấc, sáng dậy ngửi thấy có mùi thức ăn.
Ăn xong bữa sáng và bữa trưa, chuyến bay của Chu Vũ là vào buổi tối, bay ra nước ngoài.
[Bài viết mới đã được chọn lọc ra, tôi đã gửi tới hòm thư của mọi người rồi, mọi người bớt chút thời gian nhìn xem, mỗi người chọn hai cái thấy có hứng thú nhất, tôi và Đinh Thành sẽ từ mấy chủ đề mà mọi người thấy hứng thú chọn ra nội dung của kỳ tới.]
Vì bận rộn, Chu Vụ lâu rồi không ngồi trên bàn học của mình đọc, hay chơi game.
Mở máy tính lên, lúc tra cứu tài liệu, Chu Vụ phát hiện trên desktop có một phần mềm livestream.
Con ngươi đờ đẫn xoay chuyển, cậu nghĩ tới vài thứ, mình và Ngô Nghiêu đã từng cùng livestream, nhưng vì quá bận, không tiếp tục lên livestream nữa, độ hot giảm mạnh, sau này cậu cũng không lên nữa.
Chu Vụ mở phần mềm, Ngô Nghiêu lại đang livestream.
Bãi cát, sóng biển, nắng vàng.
Anh ta đeo kính râm đen, làn da đã phơi thành màu đồng, cầm camera tự quay, vừa đi vừa nói chuyện.
Chu Vụ cười một hồi rồi dần thu lại ý cười, mở trang chủ, tìm thấy chỗ ấn đăng xuất.
Nhẹ click, toàn bộ trở về không còn gì, dấu vết của thứ gì đó lưu lại cũng biến mất trên thế giới này.
Làm xong việc này, Chu Vụ thấy cả người mệt nhoài, nằm bò trên bàn thở dài một hơi.
Quyển sổ trong góc bàn thu hút sự chú ý của cậu, bên ngoài quyển sổ là da bò mềm, chế tác tinh xảo, gọn gàng đặt bên dưới chồng sách, giữa trang giấy được đóng kín có một khe hở nhỏ.
Cậu không mở từ trang đầu tiên, mà mở luôn từ trang có thẻ sách.
Không phải thẻ sách.
Là một tấm danh thiếp.
Thiết kế danh thiếp rất đơn giản, chỉ có hai chữ Diệp Thiện viết lối chữ thảo mạnh mẽ cứng cáp, cùng với một hàng số điện thoại, đằng sau thêm một dòng chữ nhỏ: Tiếp nhận tất cả các việc.
Tiếp nhận… Tất cả các việc?
Chu Vụ nhớ ra, đây không phải chuyên gia mà Ngô Nghiêu nói đến sao.
Ký ức về anh ta, Chu Vụ hơi mơ hồ, chỉ nhớ một đôi mắt phượng có khí thế, ký ức khác đều rất lộn xộn.
Cố nhớ lại, liền thấy đầu ong ong, có hơi đau đầu.
Chu Vụ không cách nào mở lại bức ảnh Ngô Nghiêu gửi cho, cậu đến dũng khí nhấn giữ lưu hình lại cũng không có.
Đấy là ai, tại sao lại chụp ảnh cùng cậu ở trên núi vào nửa đêm, tại sao lại có trong điện thoại của Ngô Nghiêu?
Là chuyện ma quái sao?
Chu Vụ bấm số Diệp Thiện, vang lên mười tiếng tút, nhưng mãi không có ai nghe máy.
Cậu từ bỏ gọi tiếp, ngày tết, là lúc cả gia đình sum vầy, giờ mà phải nhận điện thoại công việc, chỉ sợ ại cũng không vui vẻ nghe máy.
Sau khi Chu Vũ đi rồi, trong phòng vô cùng trống trải, Chu Vụ lại bật hết đèn lên, tới lúc ngủ cũng không tắt, giờ đây bông tuyết ngoài trời bị gió thổi bay rơi lạch tạch va vào cửa sổ.
Đèn đường rọi xuống đường phố không một bóng người khiến người ta cảm thấy bất an, bông tuyết bay tứ tung làm đất trời như bị khuấy đục.
Giống như sống trong thế giới quả cầu thuỷ tinh, bị người dùng sức lắc mạnh, mọi thứ đều bắt đầu phất phơ phân tán tứ tung.
Chu Vụ kéo hết rèm cửa lại, tăng âm lượng tivi, chậm rãi vùi người vào trong chăn, tắt vài cái đèn đi.
Chu Vụ chìm vào trong mơ.
Khi tỉnh tại, bên ngoài vẫn tối đen như mực, cậu tưởng mình mới chỉ ngủ mấy tiếng thôi, chậm rãi ngồi dậy, tự dưng hoa mắt chóng mặt làm cậu ngã xuống.
Không quen với cảm giác chóng mặt này, cậu sờ điện thoại, trước mắt trắng xóa, mơ màng nhìn thấy thời gian.
Đã ngủ cả một ngày một đêm.
Hô hấp của nhỏ bé như sắp không cảm nhận được nữa, cậu nằm trên giường, vẻ mặt đờ đẫn.
Đột nhiên cậu giống như mất hết sức lực trên cơ thể, không có cách nào nhúc nhích được.
“Xin chào, có phải anh Diệp Thiện không?” Tiếng tút thứ vang lên, lúc Chu Vụ chuẩn bị dập máy, cuối cùng cũng có người nghe máy.
Phía bên kia hình như truyền đến tiếng nước dòng suối nhỏ chảy róc rách, làm người ta không khỏi cảm thấy thư thái.
“Đúng vậy.”
Không ngờ giọng nói Chu Vụ nghe thấy là giọng của Diệp Thiện, cậu tưởng có thể sẽ là trợ lý, hoặc một người khác.
“Anh còn nhớ tôi không? Người dẫn chương trình của tổ chương trình tin lạ ấy…”
“Đương nhiên rồi.” Diệp Thiện nói rất rõ ràng lưu loát, nhưng không nói tiếp, không biết làm sao để người ta nói tiếp.
Chu Vụ thu dọn vài đồ rửa mặt đơn giản, đeo túi nhỏ ra ngoài.
Cậu tìm đường tới nhà Diệp Thiện, đầu tiên ngồi tới trạm cuối tuyến số , sau đó chuyển sang đường ngồi xe buýt tới trạm cuối, rồi lại đổi sang tàu đi ra ngoại ô…
Cho dù mặc áo lót lông vừa dày vừa nặng và khăn quàng len, lúc Chu Vụ bước ra khỏi cửa, toàn thân vẫn rùng mình một cái.
Cậu vặn mở bình giữ nhiệt, uống một ngụm trà nóng có thành phần điều chế xua lạnh không biết đặt trên bàn từ khi nào.
Cơ thể cảm thấy thoáng dễ chịu hơn một chút, hai tay đút vào túi từng bước đi ra ngoài.
Chuyến này giống như hành trình vạn dặm, Chu Vụ mới xuống được sáu tầng đã bắt đầu muốn bỏ cuộc giữa chừng rồi.
Khi cậu đi ra khỏi khu nhà, một chiếc xe màu xám đỗ ở cổng, lái xe mở cửa ra rồi đi xuống.
“Cậu Chu Vụ, mời lên xe, Anh Diệp đang chờ cậu rồi.”
Xe chạy một đường như bay, băng qua trung tâm thành phố trống vắng, nhà lầu cao lớn biến mất dần trong tầm mắt cậu.
Thành phố bị tuyết trắng bao phủ càng lúc càng xa, sau mười mấy phút, quay lại nhìn, đã chỉ còn là một mảnh trắng xoá.
Diệp Thiện mặc một bộ đường trang đơn sắc, ngồi đối diện với Chu Vụ, đốt hương trên bàn.
“Tôi hay nằm mơ…” Khi Chu Vụ ngửi thấy mùi nhang khiến người ta bình tĩnh lại, đầu tiên là cảm thấy an lòng, nhưng cũng nhanh chóng dần trở nên sốt ruột.
“Tôi mơ thấy một số chuyện kỳ lạ.”
“Rất buồn.”
“Giống như bộ phim dài tập, mỗi ngày đều có nội dung khác nhau, nhưng tôi lại không nhớ rõ.”
“Ngủ không ngon.”
“Tôi… Giống như có vấn đề tâm lý vậy.”
“Không biết anh đã xem qua chương trình của tôi chưa, có một kỳ đi lên núi, gần đây trong điện thoại của đồng nghiệp tôi phát hiện có một bức ảnh chụp chung của tôi.”
Chu Vụ hít sâu một hơi, trong tiếng nói có phần run rẩy: “Trong ảnh tôi và một người chụp ảnh cùng nhau, tôi không quen người đấy.”
Anh mắt cậu như nhìn về phía xa, lơ đễnh, thật sự không biết sao?
Diệp Thiện đặt trà trong tay xuống, nhìn chàng thanh niên, sắc mặt nhợt nhạt hơn so với nửa tháng trước, tưởng chừng như là hai người.
Diệp Thiện hỏi: “Thật sự không quen sao?”
Trái tim Chu Vụ bỗng run lên, há miệng, nín thở, đột nhiên không thể nói ra được ba từ “Không quen”.
Anh ta bỗng thở dài một hơi, ánh mắt mơ hồ khó hiểu.
“Cậu muốn biết chuyên trong mơ, hay muốn không nằm mơ nữa?” Diệp Thiện nói rất bình thường, nhưng Chu Vụ rõ ràng cảm nhận rõ ràng được đây là anh ta bảo cậu phải đưa ra lựa chọn.
Chu Vụ lặng im một lát, nước trong bình sôi ùng ục, cơ thể Chu Vụ cũng run rẩy không ngừng.
Cậu uống một ngụm nước, cả người ấm lên, rất lâu sau, cậu khàn khàn nói: “Tôi muốn biết chuyện trong mơ.”
Diệp Thiện từ trong tủ lấy ra một cái khăn tay, sau đó mở ra, Chu Vụ vươn đầu nhìn, bên trong không có gì cả.
Không đúng, nhìn kỹ, có một thứ gì như sợi tóc, Chu Vụ đưa tay muốn chạm vào, Diệp Thiện bỗng gập khăn lại bóp trong lòng bàn tay.
Diệp Thiện: “Tối nay nghỉ lại đây, tôi sẽ giúp cậu toại nguyện.
Chu Vụ ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt lên: “Về chi phí…”
Diệp Thiện cười, chậm rãi hút một hơi thuốc, từ từ nhả ra: “Có người trả cho cậu rồi.”
Chu Vụ được đưa tới phòng khách, sắc trời dần tối lại, cậu không có hứng ăn, chỉ ăn một bát mì gà mà ăn tới cuối đã suýt nữa thì nôn ra.
Nhưng cậu vẫn cố nuốt nốt miếng cuối xuống, cắn răng không nôn ra.
Đêm đến, Chu Vụ mặc bộ đồ ngủ gấu trắng, nằm trên giường ở giữa phòng, góc phòng treo quần áo, ngoài ra, trong phòng chỉ có một cái bàn tròn nhỏ.
Tuyết lộp độp rơi xuống, cậu giống như nằm trong căn phòng thuỷ tinh xung quanh là thiên nhiên không người, thuỷ tinh bán trong suốt làm cậu có thể thấy rõ bông tuyết bay bay ngoài trời.
Rất yên tĩnh, nhưng là sự yên tĩnh đáng sợ.
Đột nhiên có bóng hình xuất hiện ở ngoài cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, bê một lư hương hình tròn vào phòng.
Khăn tay đặt trên khay, người kia mở khăn tay ra, cầm sợi tóc lên, chầm chậm đặt vào trong lư hương, một làn khói xanh mờ toả ra.
Làn khói mờ ấy nhìn tưởng ít, nhưng dưới tầm nhìn khi Chu Vụ mở lớn đôi mắt hạnh thì khói bao trùm cả căn phòng.
Toàn thân được bao phủ trong làn khói mù, không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Chu Vụ nghe thấy một tiếng than nhẹ, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ, chậm rãi nằm sấp lên trên gối, nhắm mắt lại.