Chu Vụ không nghe thấy được gì cả, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua bên tai, lành lạnh.
Anh vừa nói gì vậy?
Theo nhịp thổi của gió lạnh, có thể dễ dàng đoán được, đó là hơi thở.
“Anh đang nói gì.” Cậu giống nhưng người bị chìm trong nước, cố gắng vươn tay với để túm được cọng rơm.
Chạm phải khoảng không.
Cậu hoảng hốt, vội vàng khua tay, chạm được một sợi tóc.
Nước mắt Chu Vụ rơi như cơn mưa.
Cậu hoảng hốt nắm lấy mái tóc đen lạnh lẽo ấy, sự trơn nhẫn tràn đầy bàn tay.
Lúc hơi lạnh phủ lên trán cậu, rốt cuộc cậu cũng tỉnh táo lại.
Linh hồn, thật sự có luân rồi.
Khi anh thức tỉnh từ trong bóng đêm mới biết, mặc dù anh không biết tại sao lại có thể gặp lại linh hồn ấy, là vì một khi luân hồi, có thể mãi mãi không gặp lại được, thế giới này quá rộng lớn.
Vậy nên anh chân thành cảm ơn.
Sau vài tháng sống cùng Chu Vụ, anh ngày càng khôi phục tinh thần và trí tuệ, rồi bắt đầu ý thức được, chấp niệm của mình khi đã đạt được, sẽ không thể nghịch chuyển được việc biến mất giữa thế giới này.
Nhận thức được điều này làm anh buồn bực vô cùng, càng thêm muốn chiến giữ Chu Vụ.
Nhưng lý trí nói cho anh biết, phải bắt đầu chuẩn bị thôi.
Viết ghi chép cho Chu Vụ, dặn dò cậu những chi tiết nhỏ trong cuộc sống.
Mở livestream, tích lũy tài sản.
Nhưng khi thời khắc ấy cận kề, anh vẫn sợ hãi như trước.
Từ trước đến này chưa từng sợ gì, cho dù một mình thâm nhập vào quân địch hàng vạn người, cuối cùng bị ép ngã xuống vực, anh cũng chưa từng sợ hãi. Cảm xúc khi ấy, đại khái là lo lắng, cậu đáng ra sẽ nhận được thư báo bình an của anh, mà lại nhận được tin anh hi sinh, cậu sẽ như thế nào.
Nhưng phải biến mất hoàn toàn khỏi Chu Vụ, anh thấy sợ rồi.
Mà khi anh ý thức được, Chu Vụ rời xa mình có thể sẽ tìm cách rời bỏ thế giới, bèn bắt đầu tìm phương pháp giải thay đổi.
Anh có được cách để xóa bỏ ký ức từ một chỗ thầy huyền học, tính thời gian có lẽ không đủ, nhưng anh không còn kịp nữa rồi.
Anh cố gắng chuẩn bị chu đáo, nhưng cuối cùng lại suýt nữa thì hỏng bét, thiếu mất một công đoạn, chuyện này có nghĩa là Chu Vụ có thể hồi phục trí nhớ.
Anh tìm cậu rất lâu, chờ cậu rất lâu.
Nhưng anh lại có thể tự mình đẩy cậu tới bến bờ diệt vong.
Lý trí mất không chế, đêm cuối cùng, chẳng màng gì nữa ôm Chu Vụ vào lòng, giống như muốn bóp nát vậy, xâm phạm cậu hết lần này đến lần khác.
“Chu Vụ, nhớ phải ăn sáng.”
“Về nhà phải đi đường lớn.”
“Gặp phải thứ dơ bẩn phải tìm Diệp Thiện.”
“Chẳng yên tâm em gì cả.”
Muốn đưa em đi bơi, muốn cùng em đi ngắm cực quang mà em chờ mong, muốn cùng đi tới thánh địa d, muốn cùng em…
Tiếc là, không làm được.
Hết đêm rồi.
Anh cảm thấy mình đang từ từ biến mất, anh dành chút thời gian cuối cùng tìm đến Diệp Thiện, sau khi nghe chính miệng anh ta đồng ý, mới hóa thành cơn gió nhẹ rồi hoà vào thế giới này.
Tất cả hóa thành hư vô.
Không biết lang thang bao lâu, ý thức cũng dần tan biến, cho đến khi có một sức mạnh lôi kéo linh hồn anh, một lần nữa truyền sức lực vào thân xác anh.
Mở mắt ra, trước mắt là Chu Vụ yên lặng ôn hoà.
Thế giới, thật xinh đẹp.
Mặt trời còn chưa lên, Chu Vụ chỉ ngủ được ba tiếng thì đã tỉnh lại, đêm qua cậu khóc tới ngất đi, điện thoại đang sạc ở trên giường, vẫn sáng đèn, app ghi chép trên màn hình viết chữ chi chít.
[Ngủ đi.]
[Nghe lời.]
Chu Vụ cố chấp không ngủ, mở đôi mắt đỏ hiện đầy tơ máu.
Cậu không nghe thấy, không nhìn thấy, nhưng có thể trao đổi với Bách Lý Khí bằng cách gõ chữ trên điện thoại.
Mãi đến lúc sức khoẻ của Chu Vụ không chống đỡ nổi, ý chí của cậu không thắng được lý, mới cầm lấy tay đối phương, ngủ thiếp đi.
Khi cậu tỉnh lại, lại một lần nữa trong tay là sự lạnh giá, Chu Vụ mới thật sự khóc thành tiếng.
Đánh mất rồi lại có lại.
“Còn đấy không?”
Điện thoại sáng lên.
Chu Vụ lau sạch nước mắt trên mặt, lại hỏi: “Còn đấy sao?”
Điện thoại sáng lên.
Chu Vụ vội quay người tìm trong vali, tìm sạc dự phòng lâu rồi không dùng của mình.
Bây giờ chiếc điện thoại này, chính là sinh mạng của cậu.
Sau khi kết nối với sạc dự phòng, Chu Vụ lại phát hiện ra sạc dự phòng mà mình lâu lắm rồi không dùng đình công rồi,
Mái tóc trắng tự nhiên phủ đầy đầu của Diệp Thiện, hơn nữa khuôn mặt anh trẻ trung, thoạt nhìn trông còn tưởng là nhân vật hoạt hình chạy đến sai chỗ.
Lúc Chu Vụ gặp lại anh ta, anh mặc áo sam dài, cầm trong tay một cái tẩu thuốc, ở trong phòng hút thuốc chậm rãi nhả khói.
Cậu cúi đầu cảm ơn Diệp Thiện, Diệp Thiện xua tay, tỏ vẻ đấy là sai sót của anh ta.
“Anh Diệp… Tóc của anh bị làm sao thế?”
Diệp Thiện nhìn Chu Vụ: “Tôi còn tưởng cậu mê đắm trong “ôn nhu hương” (điển tích chỉ sự trầm mê trong nữ sắc), đã quên mất tôi rồi chứ.”
Chu Vụ hơi xấu hổ.
Gần đây người ra vào trong khu nhà càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại mấy người ra vào, mà Dương Trầm mỗi lần thấy Chu Vụ, đều tỏ ra chút thù địch.
Cậu đoán, chuyện này có liên quan tới sự biến đổi của Diệp Thiện.
Dương Trầm đứng một bên lẩm bẩm: “Không lẽ con người bây giờ, ngây thơ tới mức cho là triệu hồi một linh hồn quay lại là chuyện dễ thế sao?”
Chu Vụ nhìn về phía Diệp Thiện, nghiêm túc khom người: “Cảm ơn anh.”
Lúc đầu cậu nghe thấy đoạn đối thoại của Diệp Thiện và Dương Trầm muốn xóa bỏ trí nhớ của cậu, luôn cảm thấy anh ta không phải người tốt, sẽ ép mình xoá sạch ký ức.
Nhưng sau đó, Diệp Thiện cố gắng hết sức, vì việc của cậu mà mấy ngày không ngủ, khiến Chu Vụ thay đổi hoàn toàn đánh giá về anh ta.
Diệp Thiện cười: “Anh ấy đâu?”
“Anh ấy chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm thôi.”
Diệp Thiện gật đầu, không nhắc lại chuyện về mái tóc mình, dù sao tóc mọc ra trên đầu mình.
Về sau, Chu Vụ mới biết, muốn cướp người từ thế giới bên kia, cái giá phải trả ra không chỉ là một chút.
Dương Trầm vẫn luôn không ngừng tra cứu tài liệu, mà phạm vi tìm kiếm ngày càng lớn, Chu Vụ thường thấy có người đưa nhân sâm to bằng cánh tay đến nhà.
Mà trong cái giới Chu không biết, người trong giới đó đều đang đồn Diệp Thiện muốn nghịch thiên, làm sống lại người chết, bởi những tài liệu mà anh ta mua, đều liên quan tới vấn đề này.
Còn có người đồn, Diệp Thiện giấu người trong nhà (gốc: kim ốc tàng kiều), muốn kéo dài sinh mệnh cho người yêu mình.
Đêm hôm ấy, khu nhà họ Diệp đón một vị khách, nói khách cũng không đúng, vì bà ấy là mẹ của Diệp Thiện.
Mặc dù đã tới những ngày mùa xuân nhiệt độ tăng lên, bà ấy vẫn mặc một bộ sườn xám, thướt tha, tuy đoán được tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt.
Đúng lúc thấy Chu Vụ đang ở trong đình phơi nắng hấp thu canxi, gặp người lớn đến Chu Vụ đứng dậy chào hỏi.
Lời nói của bà mềm mại nhưng cố mạnh miệng: “Cậu là… chú chim sẻ (Tước nhi) trong lời đồn?”
Chu Vụ mơ hồ.
Bà ấy ngồi xuống, đánh giá Chu Vụ từ trên xuống dưới: “Cũng được, đúng là rất tuấn tú, là kiểu nó thích.”
Chu Vụ không hiểu lắm: “Dạ, cảm ơn lời khen của cô.” Nhưng tên cậu không phải Tước.
Hạ Hoan Vân nghe thấy Chu Vụ nói thế, biểu tình trên mặt nghiêm lại, vỗ bàn: “Cậu muốn bao nhiên tiền mới rời khỏi con tôi.”
“Phụt…”
Chu Vụ đang cầm cốc uống nước, suýt nữa thì phun ra, nhưng kìm lại được.
Tiếng “Phụt” này là từ Diệp Đồng đang cầm trà sữa đi tới phát ra, cô vội nói: “Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi.”
Hạ Hoan Vân không cho là mình hiểu nhầm, da dẻ nhợt nhạt, thân hình gầy gò, vật liệu dùng cho kéo dài sinh mạng khớp trên người chàng trai này.
“Cô hiểu nhầm rồi ạ.” Chu Vụ nói.
Hạ Hoan Vân: “Hiểu nhầm cái gì? Dạo gần đây cậu sống ở đây đúng không?”
“Dạ vâng.”
“Diệp Thiện dạo này cầu mua dược liệu ở khắp nơi, có phải để giúp cậu không?”
“Dạ vâng…” Trên khía cạnh nào đó thì đúng vậy.
“Diệp Thiện có phải rất săn sóc cậu không?”
“Đúng ạ…” Không thể phủ nhận.
Hạ Hoan Vân khoanh tay cười lạnh: “Thế thì còn hiểu nhầm gì nữa?”
Chu Vụ: …
Chuyện này sao lại khó nói rõ vậy chứ.
Diệp Thiện cuối cùng cũng tới đón khách, đầu tiên mái tóc trắng của anh ta doạ Hạ Hoan Vân sợ hãi, mà sau đó bà ấy nhanh chóng phỏng đoán đã xảy ra chuyện gì.
Thậm chí còn tự nghĩ ra chuyện Diệp Thiện một đêm tóc bạc trắng chỉ vì người kia.
Bà ấy cười lạnh: “Mẹ đã tính trước, năm nay con có nút thắt tình duyên, chỉ không ngờ con lại dừng ở trước một cậu con trai.”
Diệp Thiện: …
Sâu trong sân vang lên tiếng chim sẻ, mặt trời xuống núi, âm hồn mạnh mẽ lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trong sân, khiến Hạ Hoan Vân có linh lực mạnh lập tức cảm nhận được.
Cho tới khi có sự xuất hiện của Bách Lý Khí, mới giải thích được rõ ràng chuyện này.
Một màn hài kịch, Hạ Hoan Vân không nhịn được, mặt già đỏ bừng, Diệp Thiện thừa dịp cướp bóc, bảo mình đã trông thèm miếng âm ngọc kia lâu lắm rồi, đúng lúc thời kỳ dưỡng bệnh của anh ta cần dùng đến.
Mặc dù vẻ mặt đau khổ, nhưng Hạ Hoan Vân vẫn đồng ý, chỉ là điều kiện của bà là muốn nhận Chu Vụ làm con.
Sau đấy, Hạ Hoan Vân tìm cháu trai mình mang miếng âm ngọc đến, mặc dù hiểu nhầm đã được giải quyết, nhưng cũng không còn mặt mũi nào nữa, ăn xong bữa tối rồi vội vàng rời đi.
Trên xe trở về, cháu Hạ Hoan Vân có phần khó hiểu: “Chuyện này của chúng ta, ý trời là không thể trái, cách này của Tiểu Thiện có phải đã giảm thọ rồi không?”
Hạ Hoan Vân nói với em trai mình: “Đúng là ý trời không thể trái, nhưng có thể trao đổi.”
Mặt cháu Hạ Vân Hoan ngơ ngác:?? Còn có chuyện này?
Hạ Hoan Vân: “Chỉ cần cháu mang đầy đủ các thứ tới trao đổi.”
“Vậy thì Tiểu Thiện không lẽ là…” Cậu nghĩ tới mái tóc của Diệp Thiện.
Hạ Hoan Vân nghịch tóc của mình: “Đây chính là kiếp nạn của nó, cô lúc đầu tính ra nó có tình kiếp, không ngờ tình kiếp này không phải ở trên người của nó…”
“Vậy cô hồn được Thiện trả giá lớn kéo trở về, giờ đã không còn ở trong ngũ hành nữa.”
“Cho nên hành động này coi như trời xui đất khiến, mèo mù vớ được cá rán, vừa may phá được tử cục, nếu không, cho dù cô hồn kia có thể chống đỡ được một khoảng thời gian nữa, cũng không còn cách nào xuất hiện lại trên thế giới con người nữa.”
Bà ấy lại nói: “Đừng thấy quá trình trông dễ dàng, nếu như thằng nhóc thối Diệp Thiện kia đi không đúng một bước thì giờ có khi nó còn thành ông lão già hơn cả chị.”
Em trai Hạ Hoan Vân hiểu rõ: “Vậy mấy tháng này Tiểu Thiện lại tiến bộ không ít.”
Hạ Hoan Vân thở dài: “Chị thà nó không tiến bộ, mau tìm cho chị một cô con dâu cho rồi, nhưng giờ chỉ sợ là… tuyệt tự rồi!”
Diệp Thiện dùng đời sau của mình làm phiếu đổi để đổi linh hồn Bách Lý Khí về, cho nên chi mạch của anh ta coi như bị chặt đứt rồi.
Nhưng điều người nhà họ Diệp xem trong chính là thuận theo tự nhiên, Hạ Hoan Vân cũng không rối rắm quá lâu, nhưng trong lòng vẫn có tức giận.
Hạ Hoan Vân: “Thằng bé ấy thế mà còn thật sự thích đàn ông, thế… thì có gì khác đâu?”
A, tức chết mất.
Hạ Hoan Vân hung dữ nói với em trai: “Mau bảo thằng con nhà em tìm cháu dâu đi, chị muốn bế cháu.”
Chu Vụ chậm rãi viết sơ yếu lý lịch trên máy tính rồi đăng lên trang web tìm việc.
Duỗi thắt lưng mỏi mệt, Chu Vụ nhìn thời gian, cách thời gian mặt trời xuống núi còn phút.
Cậu đứng dậy thong thả đi bộ trong phòng, nôn nóng chờ đợi, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã cảm thấy mệt mỏi.
Dằn vặt mấy tháng khiến cơ thể cậu suýt nữa bị đục rỗng, cậu chầm chậm ngồi xuống thở , sắc trời dần tối, Chu Vụ nhìn đồng hồ đeo tay, nhịp tim tăng nhanh.
Thời gian đến rồi! Cậu tắt đèn “Tạch” một cái.
Chu Vụ đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, ác ma đâu? Ác ma đâu rồi?
Trải qua một lần mất mát, mỗi một lần gặp gỡ trở nên rất quý giá.
May là, lần này, Bách Lý Khí đúng giờ xuất hiện, một luồng gió quỷ dị tụ lại ở trong phòng, ánh nến mấy cây nến đặt trong phòng lúc sáng lúc tối.
Ngọn nến giống như chuông cửa, Chu Vụ biết Bách Lý Khí đã xuất hiện rồi, đang đứng trước mặt cậu.
Chu Vụ dựa vào trí nhớ của mình, lần mò được tầm cao của bàn tay, trống rỗng bắt lấy giống như nắm lấy một cơn gió lạnh, nhưng lờ mờ có thể cảm giác được một ít xúc cảm.
Di động sáng lên: [Chờ lâu rồi à?]
Chu Vụ lắc đầu: “Không lâu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Ngồi lên ghế gỗ lim mềm mại, mở tivi lên, màn hình lúc sáng lúc tối khiến bầu không khí, nếu như để người khác nhìn thấy, chắc sợ hết hồn!
Nhưng trong mắt Chu Vụ, lại vô cùng ấm áp.
“Hôm nay anh muốn xem chương trình gì?” Cậu giơ tay đổi kênh, tìm thấy một phim cổ trang.
“Phải thuê nhà mới rồi, nhà lúc trước em trả rồi, chủ nhà đã cho người khác thuê rồi.”
“Cũng phải tìm việc mới nữa.”
“Hội Ngô Nghiêu giận lắm, không nói chuyện nghỉ việc cho bọn họ biết.”
“Phía anh Diệp cũng phải cảm ơn anh ấy tử tế.”
“Hôm nay em có ăn uống tử tế nhé…”
Chu Vụ nói liên tục một tràng, im lặng vài giây.
Cúi đầu, cau mày.
“Còn có, nhớ anh nữa…”
Điện thoại lại sáng, nhận được thông báo đến từ ma quỷ: Anh cũng nhớ em.
Chu Vụ ở lại trong căn nhà họ Diệp, vì kế hoạch của Diệp Thiện chỉ mới hoàn thành một nửa, thành công cuối cùng có lẽ là Bách Lý Khí lấy lại được thể xác.
Mà cơ thể của Chu Vụ cũng không mấy lạc quan.
Bây giờ, cơ thể cậu đã tới giới hạn, chỉ có thể tạm thời dựa vào thuốc để tẩm bổ, nhưng mà cơ thể trống rỗng không bổ sung được, chỉ được vỏ ngoài.
Diệp Thiện: “Uống thuốc, đừng tưởng tôi là thần tiên, có thể cứu được hai người.”
Lần này, Chu Vụ ngoan ngoãn đồng ý.
Sau khi uống xong thuốc, Chu Vụ đối mặt với tình cảnh rất lúng túng.
Thuốc đại bộ sẽ cho cậu một lượng dương khí lớn, ví dụ như bây giờ, uống xong một bát thuốc, cả người như lửa đốt, tắm nước lạnh rồi cũng không giúp cậu hạ nhiệt đi tí nào.
Bách Lý Khí lúc này lại không có cách nào giúp cậu, Chu Vụ muốn tự xử ở trong chăn.
Điện thoại lại sáng lên, từng chữ hiện lên trên màn hình.
[Anh muốn nhìn]
Chu Vụ “Xoạt” một cái đỏ bừng mặt, từ từ xốc chăn lên, cả người đỏ như nhỏ máu, cậu không biết Bách Lý Khí đang đứng ở đâu.
Nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt ở khắp mọi nơi.
Sau khi xong xuôi, Chu Vụ yếu ớt chỉ có thể ghé trên gối, thoi thóp, ánh mắt không nhịn được nhắm lại, nhưng cậu còn muốn chờ cùng Bách Lý Khí thêm một chút, không muốn ngủ.
[Ngủ đi]
[Ngày mai còn gặp lại]
[Ngày mai còn cho xem không]
Chu Vụ xấu hổ bực bội không chịu được, dưới tình huống vừa ngại vừa thẹn, vẫn cắn răng gật đầu: “Cho xem…”
Nhưng tiếc là, Chu Vụ không còn cơ hội cho xem nữa, bởi vì đã tiết ra dương khí, cả người cậu giống như thư sinh bị Tiểu Thiến hút khô, căn bản không lên nổi.
Diệp Thiện đêm khuya bị một cô quỷ (nghĩa tương tự như cô hồn) gọi tỉnh, suýt nữa thì trở tay dán bùa.
Anh ta tuỳ tiện khoác áo vào rồi đi cùng cô quỷ ra ngoài.
“Triệu chứng thế nào.”
“Khí ngắn, không nói ra hơi, mặt đỏ, cả người nóng rực.” Ác ma không phát ra tiếng, nhưng Diệp Thiện nghe thấy.
Tới lúc Diệp Thiện chạy tới phòng, Chu Vụ đã ngủ mất, cô quỷ khiến nến trong phòng đung đưa điên cuồng, rất lo lắng.
Sau khi Diệp Thiện kiểm tra, tức đến nỗi suýt nữa thì ném nhiệt kế trên tay xuống đất.
“Thận hư, kiêng khem giùm!”
Diệp Thiện không biết phải làm gì, đành tức tối đạp đổ cửa.
Anh ta mạo hiểm liều mạng tổn thọ kéo cô quỷ này về, là để nửa đêm bị anh quấy rầy mộng đẹp, tới xem cảnh này hả?
Cay, cay quá, làm anh ta muốn bắt một con thỏ nuôi cạnh người.
Bước chân anh ta dừng lại một chút, chuyển sang cửa bát tiên, vô thức nhìn qua góc nhỏ, thấy một cái đàn tròn lớn, suýt nữa tưởng có người ngồi ở đấy.
Đúng rồi, lần trước ở đây có một con chuột ngồi nghe lén.
Cơ thể Chu Vụ là thể chất thiên âm, mấy tháng thiếu hụt làm cậu giống như một cái răng sâu, chỉ còn lại cái vỏ rỗng, vẫn còn gốc bệnh.
Hô hấp lúc này mỏng tới không thể mỏng hơn, cậu giống ngọn đèn tàn trong gió, dường như chỉ một một hơi là tắt.