Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

quyển 1 chương 3: âm mưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Yan

—-

Câu nói này tựa như ấn xuống công tắc khiến nhiệt độ trong nhà bỗng chốc tăng cao, Phó Minh Dã một tay bế ngang Thích Bạch Trà lên. Thích Bạch Trà ôm cổ y, vùi mặt trong lòng ngực người nọ, hàng mi thật dài rủ xuống che lại chút ánh sáng nhàn nhạt nơi khóe mắt.

Việc này nói đến đã không phải lần đầu tiên của hai người. Lần đầu tiên kia mới

mới gọi là căng thẳng, thậm chí còn rất náo loạn khiến người ta chê cười, hơn nữa cuối cùng cũng không thành công.

Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã yêu đương hai năm, kết hôn đã một năm rồi.

Lúc tình nồng mật ý, hai người đàn ông khó tránh khỏi thời điểm cọ súng ra lửa. Lần đó là vào một đêm mưa khi hai người vẫn chưa ở chung, sau khi hẹn hò chơi bời điên đảo cả ngày ở công viên giải trí. Buổi tối trời đổ mưa, Phó Minh Dã lái xe đưa Thích Bạch Trà về nhà rồi đưa người lên lầu.

Bên ngoài mưa rất lớn, tiếng mưa xôn xao tầm tã, tí tách đánh từng nhịp vào trái tim đang nhảy lên thình thịch trong lồng ngực hai người. Phó Minh Dã đưa người đến nhà xong định xoay người rời đi, bỗng nhiên ống tay áo lại bị người kia giữ chặt.

Phó Minh Dã quay người lại, nhìn cánh môi mỏng manh xinh đẹp của thanh niên mấp máy, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, xuyên qua làn mưa lớn kích động màng nhĩ y: “mưa to như vậy … ở lại đi.”

Mọi thứ liền rối loạn.

Bọn họ đều biết đây là có ý gì. Có câu, trời mưa thì mặc trời mưa, Phó Minh Dã có áo mưa có ô che, xuống cầu thang là có thể trực tiếp lên xe, hơn nữa y có thần lực… căn bản là sẽ không bị ướt dù chỉ là một giọt mưa.

Nhưng mà mưa to còn có thể trở thành một cái cớ.

Đối mặt với thanh niên đang phát ra tín hiệu ái muội, lấy mưa to làm cớ để công khai giữ người ở lại.

Thực ra Phó Minh Dã có thể từ chối, nhưng y lựa chọn lần nữa bước vào cửa, đè người kia lên cửa hôn môi.

Sự việc xảy ra sau đó rất dễ tưởng tượng ra. Bọn họ dây dưa một đường từ phòng khách đến phòng ngủ, quần áo bị xé rách, từng cái rơi xuống đất, đôi môi một khắc cũng không rời. Phó Minh Dã vẫn còn nhớ rõ thân thể con người rất yếu ớt bèn hỏi thanh niên liệu có thể tiếp nhận hay không, thanh niên sững người một lát thở dốc nói:”Trước đó em đã rửa sạch rồi.”

Thực ra Thích Bạch Trà đang nói hươu nói vượn. Thần không ăn ngũ cốc vậy nên căn bản không cần rửa sạch thân thể. Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể nói như vậy, ra vẻ mình sớm có chuẩn bị trước.

Phó Minh Dã nghe thấy câu trả lời, ánh mắt lập tức tối sầm.

Y cười nhẹ nói: “Anh thực sự hoài nghi trận mưa này cũng là do em tính kế nha, Thích tiên sinh.”

Cái này thực sự là oan uổng, Thích Bạch Trà nhắm mắt nghĩ trời mưa cũng không phải do hắn quản.

Thứ đang nhảy lên trong lồng ngực là gì? chính là tim đập thình thịch sao? Trái tim Tuyết Thần lãnh đạm an tĩnh, vạn năm đều là như vậy.

Hiện tại trái tim này không chịu sự kiểm soát của hắn nữa.

Nhất thời xúc động giữ người ở lại vốn là việc không nên nhưng Thích Bạch Trà hoàn toàn không hối hận. Loại cảm giác không thể khống chế này rất xa lạ, Thích Bạch Trà nghĩ, xong đời rồi hắn phải lấy lại quyền chủ động. Sao có thể để thua dưới một người phàm tuổi còn không bằng số lẻ tuổi của mình được.

Vì thế hắn giả bộ như một tay tình trường già đời, thành thạo nói:” Em xem dự báo thời tiết, cố ý hẹn hôm nay.”

“Phó tiên sinh, em đích thực sớm có mưu tính”

Phó Minh Dã híp híp mắt: “Phải không?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng mà Thích tiên sinh.” Phó Minh Dã hài hước nói, “mặt em thật là đỏ, cũng chẳng dám nhìn anh, anh còn nghe được tiếng tim đập dồn dập của em đó.”

Thích Bạch Trà dừng một chút, quay đầu đi: “Lần đầu tiên âm mưu loại sự tình này làm em hơi căng thẳng.”

“Thả lỏng một chút.” Phó Minh Dã ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn. “Anh chấp nhận mưu tính của em”

Tính đến thời điểm này, tất cả mọi việc đều phát triển theo hướng phim thần tượng.

Chuyện xảy ra tiếp theo lại làm phim thần tượng chớp mắt đã biến thành phim hài.

Vào lúc mấu chốt chỉ còn một bước cuối cùng thì cả hai bên chợt bừng tỉnh, không hẹn mà cùng dừng lại ngồi trên giường nhìn nhau không nói gì.

Sau một lúc lâu, Thích Bạch Trà hộc ra một câu: “Em bị Trĩ.”

Phó Minh Dã cũng đồng thời lên tiếng: “Anh bị liệt dương.”

Thích Bạch Trà: “…..”

Phó Minh Dã: “…..”

Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.

Vào lúc cuối cùng đó hai người đồng thời nhớ ra rằng thân thể người phàm không thể thừa nhận kết hợp với thần linh. Nếu không muốn làm đối phương bị thương phải tự mình phong ấn hơn nửa thần lực, mới đảm bảo không ảnh hưởng đến thân thể người mình yêu.

Thật sự là sai lầm.

Sau lần xúc động lật xe đó, hai người đều không nhắc lại việc lên giường nữa.

Tự Nhiên Chi Thần vốn sinh ra cường đại, Thích Bạch Trà hao tâm tổn trí hồi lâu mới phong ấn được thần lực xuống còn một phần vạn, lúc này mới dám thử một lần vào đêm tân hôn với Phó Minh Dã.

Kết quả thật là vượt quá sức tưởng tượng.

Đêm hôm đó, Thích Bạch Trà thẹn thùng nói với Phó Minh Dã là mình hết bệnh trĩ rồi, Phó Minh Dã cũng hứng khởi trả lời hắn rằng chứng liệt dương của mình cũng đã trị ngon nghẻ.

Sau đó…… Thích Bạch Trà bị lăn lộn đến hận không thể bị trĩ luôn.

Quá đau, sao lại đau như vậy.

Kỹ thuật của Phó Minh Dã sao có thể tệ đến mức độ này chứ. Càng khiến Thích Bạch Trà trăm triệu lần không nghĩ ra chính là, thần thể của hắn cho dù thần lực chỉ còn một phần vạn thì sức mạnh của thân thể cũng vượt xa tầm phàm nhân có thể chạm tới.

Hắn không làm bị thương Phó Minh Dã đã tính là kỳ tích, thế mà Phó Minh Dã lại có thể làm đau hắn, không thể tưởng tượng được. Trên thực tế lúc Phó Minh Dã nhìn thấy sắc mặt Thích Bạch Trà trắng bệch trong lòng cũng hoảng sợ không nhẹ.

Y đã phong ấn thần lực đến chỉ còn một phần vạn chính là vì sợ làm bị thương đến vợ nhỏ gầy yếu, không ngờ là Trà Trà vẫn đau thành như vậy.

Nhìn khuôn mặt luôn luôn ôn hòa cứng cỏi của thanh niên tái nhợt đi, dáng vẻ co người trên giường ẩn nhẫn cắn môi chịu đau khiến Phó Minh Dã đau lòng tự trách đến muốn nổ tung, sợ thân thể Thích Bạch Trà xảy ra vấn đề.

Y liên tiếp hỏi Thích Bạch Trà khó chịu ở đâu, nếu cảm thấy không thoải mái nhất định phải nói ra.

Thích Bạch Trà hòa hoãn không bao lâu liền vơ lấy gối đầu ném lên người Phó Minh Dã tức giận nói:”Anh luyện kỹ thuật cho tốt đã rồi hãy đến chạm vào em”

Phó Minh Dã sửng sốt, theo bản năng nói:” Nhưng anh cũng chỉ có thể cùng em luyện mà.”

Trời đất chứng giám, Tà Thần đại nhân tuy sống đã ngàn vạn năm nhưng vì ánh mắt bắt bẻ nên vẫn luôn độc thân từ trong bụng mẹ. Y ngại thần minh ra vẻ đạo mạo, ngại nhân loại linh hồn không thuần khiết, ngại yêu ma quỷ quái xấu xí…

Tóm lại là không để ai vào mắt.

Ai ngờ người sống đến vạn vạn năm sau, lâu đến độ cây vạn tuế cũng ra hoa y lại yêu một người, một linh hồn thuần khiết. Y yêu người đó bằng cả thể xác và linh hồn.

Thế nên, kỹ thuật không cao là đúng rồi.

Thích Bạch Trà nghe vậy, thần sắc lại càng tức giận.

Ánh mắt lạnh băng đó đến tận bây giờ Phó Minh Dã vẫn không quên được. Cảm thấy vợ nhỏ trong nháy mắt đến tâm giết chồng cũng có.

Rất may, Tuyết thần đại nhân đã nhiều lần trải qua thế sự nên không đến mức vì điểm này mà mang bóng ma tâm lý. Một ngày trước còn tức giận không thèm để ý đến Phó Minh Dã, ngày hôm sau lại nhào vào lòng ông xa ôn nhu làm nũng.

Không còn cách nào khác, sinh mệnh người yêu quá ngắn ngủi, không có nhiều thời gian lãng phí để mà tức giận. Lúc Thích Bạch Trà ôm Phó Minh Dã rầu rĩ suy nghĩ.

Hắn muốn quý trọng thời gian ở bên Phó tiên sinh mỗi ngày.

Lúc ấy Phó Minh Dã thụ sủng nhược kinh (được sủng mà lo sợ), lại càng thêm vài phần thương tiếc với vợ nhỏ trong lồng ngực.

Tính tình Trà Trà thật sự là quá tốt, quả thật là một tiểu thiên sứ. Y nhất định phải đối xử thật tốt với Trà Trà.

Hạ quyết tâm như vậy, Tà Thần đại nhân quyết chí tự cường, khổ tâm học tập, xem vô số phim, đọc vô số truyện, rốt cuộc cũng luyện từ tay mơ thành tài xế lão làng, cùng với vợ nhỏ sống một cuộc sống phu phu hài hòa hạnh phúc.

Tin rằng hôm nay, bọn họ cũng sẽ trải qua một đêm tuyệt vời.

Phó Minh Dã ôm người vào phòng ngủ. Áo khoác và cà vạt bị ném lại ở phòng khách, trên người chỉ còn một kiện áo sơ mi mỏng rất nhanh cũng rất nhanh bị cởi ra để lộ ra làn da đẹp đẽ, dáng người rắn chắc với đường cong xinh đẹp.

Mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có da có thịt, dáng người Phó Minh Dã đại khái chính là như vậy.

Y lớn lên rất cao, m, làn da cũng không phải kiểu da nâu bánh mật lưu hành như bây giờ, mà ngược lại trắng nõn nà. Cho dù là đôi mắt phượng hơi nhếch lên, hay là đôi môi mỏng trời sinh mang theo một chút kiêu ngạo bạc tình, đều có khuynh hướng đẹp chứ không phải là đẹp trai.

Đẹp đến độ có chút tà khí.

Thần minh thiên sinh địa dưỡng không phân biệt nam nữ, ngoại trừ một số ít có thẩm mỹ quan kỳ lạ còn lại đều là nhất đẳng mỹ nhân.

Phó Minh Dã vốn là trọc khí của thời kỳ Hỗn Độn vốn có linh mà vô hình. Sau khi vạn vật ra đời thì sinh ra các hình hài do ham muốn của chúng, sau khi con người xuất hiện lại từ ác niệm của nhân loại mà dựng thành Thần minh. Xét về số tuổi, y là một tồn tại còn lâu hơn cả Tự Nhiên Chi Thần, chỉ là thời gian dựng dục lâu hơn một chút nên sinh mệnh chậm trễ bất đắc dĩ phải sinh sau đẻ muộn.

Tà Thần không phải vị thần tà ác, mà là vị thần nghe tà niệm của thế nhân. Thiện niệm và tà niệm đều ở trong một suy nghĩ. Quên mình vì người, cầu phúc thương sinh là vì thiện, hại người ích ta, lòng tham không đáy là vì tà. Nhưng vạn vật đều có tham dục, dù có là thần tiên cũng không thể bảo đảm lục căn thanh tịnh, một ít tà niệm cũng không phải tội ác tày trời, Phó Minh Dã không ngại cùng chúng sinh đôi bên cùng có lợi.

Tà Thần chỉ là một vị thần có chức vị bình thường. Nhưng vì tính chất công việc nên mỗi ngày đều phải tiếp xúc với năng lượng tiêu cực, vì đó tính cách Tà Thần cũng ngày càng trở nên quái đản, còn có chút chán đời.

Y hành xử khác người, không tiếp xúc với các thần minh khác, là vị thần tự do kiêu ngạo nhất.

Thực lực của y thâm hậu, sinh linh hay vật chết đều là tín đồ của y bởi vậy y là vị thần cường đại nhất trong Kỳ Nguyện Chi Thần.

Đương nhiên tên tuổi lòe loẹt như vậy, hiện tại so ra toàn bộ danh hào đều không bằng được gọi là chồng của Trà Trà, người yêu của Trà Tà, liếm cẩu của Trà Trà….

(Liếm cẩu: là từ xuất phát từ ngôn ngữ mạng TQ. Trong một mối quan hệ bình thường, người con gái không thật sự thích anh ta lắm, luôn cư xử không nóng không lạnh với anh ta. Nhưng người con trái đó lại luôn cư xử hết sức chiều chuộng, luôn nghe theo lời cô gái đó, chỉ vì gia thế của cô ấy mà không bởi vì tình yêu, thì hành động đó gọi là “liếm cẩu”, như chó liếm vậy. Cho luôn vậy đuôi và tuân theo mệnh lệnh miễn có đồ ăn ngon.)

Phó Minh Dã hôn lên đầu ngón tay Thích Bạch Trà, ánh mắt lưu luyến trên vòng eo mảnh khảnh trắng như tuyết của thanh niên.

Trà Trà nhà mình quả là xinh đẹp đến mức không giống người thường.

Thân là Tuyết Thần, cho dù là kẻ nào cũng chưa đủ tư cách ở trước mặt Thích Bạch Trà nói đến da trắng, mỹ mạo.

Thích Bạch Trà có thể cảm nhận được đầu ngón tay của mình run lên nhè nhẹ. Hắn yêu người này cho nên đối với người trước mắt, mỗi một cử chỉ, mỗi một cái hôn môi đều có thể gây ra phản ứng chân thật nhất.

Thích Bạch Trà nhẹ giọng kêu:”… Minh Dã.”

Không khí trong phòng lập tức nóng lên.

Phó Minh Dã cùng hắn mười ngón đan nhau, hôn lên mỗi một tấc trên cơ thể hắn.

Bọn họ ôm, hôn môi, thân mật, giao tiếp bằng ánh mắt, vành tai chạm tóc mai, quấn quýt gần gũi giống như bao đôi tình nhân bình thường khác.

Bọn họ cũng chính xác là một cặp nam thần khiến mọi người cực kỳ hâm mộ, một đôi cử thế vô song thần tiên quyến lữ. (thiên hạ không có đối thứ hai)

Sau khi nếm thử món điểm tâm ngọt trước bữa tối, đang lúc Phó Minh Dã định hưởng thụ bữa ăn chính đêm nay đột nhiên bị một hồi chuông điện thoại di động đánh gãy không khí nóng bỏng trong phòng.

Động tác của hai người đồng thời cứng lại, cảm xúc nhanh chóng nguội lạnh.

Phó Minh Dã nói: “Điện thoại của em.”

Tuy rằng đang lúc nóng bỏng bị quấy rầy làm y rất không vui, nhưng Phó Minh Dã trước nay luôn cho Thích Bạch Trà không gian riêng để giải quyết sự vụ cá nhân của mình, cũng sẽ không vận dụng thần lực đi nhìn trộm sự riêng tư của người yêu.

Mặc dù ngoại trừ Thích Bạch Trà ra, Phó Minh Dã không có kinh nghiệm yêu đương nhưng những kỳ nguyện của thế nhân y đã nghe qua vô số lần, trong đó rất nhiều đều là phiền muộn vì tình yêu. Bọn họ, có yêu mà không có được, có đã từng yêu mà không quý trọng muốn gương vỡ lại lành nhưng không cách nào cứu vãn.

Trên phương diện tình yêu gặp phải vấn đề vốn là chuyện bình thường. Nhưng Phó Minh Dã là Tà Thần nên thứ nghe được đều là tà niệm. Cho nên mỗi ngày y nghe được không phải là nghi vấn của thiếu nam thiếu nữ ngây ngô, mà là:” tôi làm thế nào mới khiến anh ấy không thể rời đi, bắt cóc, đánh gãy chân, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi được chứ?” ” Cầu thần phù hộ, làm cho bạn trai chính thức của cô ấy đi tìm chết đi, như vậy tôi mới có thể có được cô ấy.” ” Có biện pháp nào có thể làm cho cô ta đừng vội ly hôn hay không, tài sản chung của hai vợ chồng tôi còn chưa xử lý xong”… Mọi việc chính là như vậy đó.

Nhân tâm thật là thú vị, nhưng thấy nhiều cũng thực sự nhàm chán. Loại cầu nguyện này Phó Minh Dã không bao giờ để ý tới.

Cũng không phải vì chính nghĩa hay gì, chỉ là không thèm để ý. Thỏa mãn những cái đó cho mấy linh hồn dơ bẩn kia cũng không thể mang cho y nhiều thần lực, những bọn chuột nhắt đó căn bản không đem lại được cái gì to tát.

Thần yêu thế nhân. Đây là phép tắc tự nhiên được giao cho thần tính của đa số thần minh.

Thần tính so với nhân tính lại càng khắc sâu vào cốt tủy, khó có thể sửa đổi. Pháp tắc giao cho Tuyết Thần sự ôn nhu, thánh khiết, trong sáng sạch sẽ, trìu mến chúng sinh. Thích Bạch Trà chính là một vị thần như vậy.

Nhưng Tà Thần căm ghét thế nhân.

Tùy ý, quái đản, bất cần đời, chán ghét vạn vật. Đây là bản tính mà Pháp tắc giao cho Tà Thần.

Trăm triệu năm qua, y nghe thấy đều là những ý niệm đê tiện âm u này, Tà Thần đại nhân cảm thấy mình không vì chán đời mà hắc hóa đến mức diệt thế đã là cho thế giới này mặt mũi rồi. Pháp tắc hẳn là đã ban cho y một cái:” Tâm tính cứng cỏi nhất.”

Thế nhưng, sau khi gặp được Thích Bạch Trà, thế giới cũng trở nên ôn nhu đáng yêu lên. Tà Thần đại nhân cao quý cảm thấy mình miễn cưỡng có thể vì Trà Trà mà lưu lại thế tục cùng giao tiếp với đám người phàm ngu xuẩn này.

Trở lại chuyện chính, sau khi nghe đủ mọi phiền não Phó Minh Dã tổng kết ra một loạt kinh nghiệm. Yêu một người là muốn chiếm hữu người đó, muốn thời thời khắc khắc buộc người lại bên mình, yêu một người lâu dài lại muốn tôn trọng người đó, hiểu được phải cho nhau không gian thích hợp của riêng mình.

Cho nên thời khắc mấu chốt bị đánh gãy gì đó…… Y, một, chút, đều, không, tức, giận, đâu.

“Đưa em.”

(chỗ này tiếng trung chỉ có một chữ thôi nha)

Phó Minh Dã vất vả lắm mới miễn cưỡng áp xuống hỏa khí đang thao thao bất tuyệt, thấu hiểu lòng người mà đưa điện thoại di động trên tủ đầu giường cho Thích Bạch Trà vừa nói ra một chữ đơn giản.

Thích Bạch Trà cầm di động nhìn thấy tên hiển thị là phụ huynh của Trang Tĩnh Y.

Trang Tĩnh Y là nữ sinh hôm nay hắn gặp trong tiệm bánh kem, là người đầu tiên chào hỏi hắn.

Thời điểm này mà phụ huynh lại gọi điện thoại tới, nhất định là xảy ra chuyện gì.

Thích Bạch Trà nghe máy, còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã truyền đến thanh âm phụ nữ đang nôn nóng khóc nức nở:” Thầy Thích, tôi là mẹ của Tĩnh Y, Tĩnh Y nhà chúng tôi đến giờ này còn chưa về nhà, cậu có biết con bé đi đâu không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio