Edit: Diệp Văn
Lăng Châu cuộn mình trong chăn nghĩ ngợi lung tung.
Phòng của Thời Ngọc không giống như phòng của một cậu chủ của gia đình giàu có —— cách bày trí trong nhà đều rất đơn giản, nệm giường cũng không được xem là êm ái.
Trong cả căn phòng, mỗi cây hoa hồng cắm trong lọ thủy tinh bên cạnh cửa sổ được xem là điểm sáng duy nhất trong tông màu xám kia.
Ngay khi Lăng Châu đang ngơ ngẩn nhìn ngắm đóa hoa hồng, thì cửa phòng bỗng bị đẩy nhẹ ra.
Người đàn ông ấy mặc bộ áo tắm trên người, cơ thể ngày thường ẩn dưới bộ áo vest lúc này hiện rõ ra trông thấy.
Thời Ngọc có vóc dáng cao ráo, thường ngày mặc đồ vest đi giày da trông như một quý ông lịch lãm, ai nhìn thấy đều cho đó là chàng công tử tốt bụng tử tế.
Nhưng khi người đàn ông này rũ bỏ mặt nạ giả tạo, là có thể trông thấy được dã tâm nằm dưới sự lịch thiệp kia.
Đường cong cơ bắp căng dài trơn láng, cùng vết sẹo ở khuỷu tay như hình xăm con rắn, và con rắn độc ấy đang nhe nanh toát ra đằng đằng sát khí.
Ngay cả khi lúc này người đàn ông này tỏ ra dịu dàng, Lăng Châu cũng không thể không đề cao cảnh giác để đối phó với ông trùm lớn này.
"Buồn ngủ rồi à?" Thời Ngọc ngồi ở bên giường, xoa tóc Lăng Châu hỏi.
Ánh mắt của anh ta dừng lại trên môi Lăng Châu một lúc, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới.
Tất nhiên là Lăng Châu không quen với ánh nhìn lộ liễu như vậy của anh ta, cậu ra vẻ lo lắng mà co rúm người vào trong chăn, thỏ thẻ gọi một tiếng "Anh hai", như thể như vậy sẽ có thể đánh thức lương tâm làm anh của người đàn ông này.
Nhìn đứa em trai ngây thơ trắng trẻo lại ngốc nghếch ngọt ngào thế này, Thời Ngọc nhếch mép cười, anh ta thò tay vào trong chăn, giở trò xấu xa trước ánh mắt hoảng hốt lo sợ của Lăng Châu.
Anh..." Lăng Châu xấu hổ nhắm mắt lại, hốc mắt ửng đỏ lên.
Sự mãn nguyện, mới lạ...!và còn cả niềm vui không ai biết đang lấp đầy trái tim của Thời Ngọc.
Anh ta thở một hơi thật dài, cứ như một con quái vật trong vực thẳm lo sợ lần đầu tiên tìm thấy nhịp tim của sự sống vậy.
Thì ra cảm xúc của con người không chỉ có ý nghĩ giết người, mà còn có chán ghét và đen tối.
Thời Ngọc cúi người xuống chăm chú nhìn vào má của Lăng Châu, không bỏ soát biểu cảm nhỏ nhặt nào của cậu cả.
Giữa tiếng thở hổn hển yếu ớt của Lăng Châu, Thời Ngọc lấy chiếc khăn tay ra rồi cẩn thận lau sạch ngón tay.
Trong phòng rất yên tĩnh, cho nên nghe thấy rất rõ tiếng kìm nén nước mắt Lăng Châu.
Thời Ngọc chậm rãi lau chùi ngón tay, rồi thản nhiên nói: "Không thoải mái?"
Thấy Lăng Châu không lên tiếng, Thời Ngọc cất khăn tay vào nói: "Là lần đầu tiên sao?"
Lăng Châu quay lưng lại, cả người chui vào trong chăn để phản đối anh ta bằng sự yên lặng.
Nhìn thấy Lăng Châu cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra một bên tai ửng đỏ, theo bản năng Thời Ngọc đưa tay lên sờ vào...!Quả nhiên cảm giác mềm mại như mong đợi.
Cả người Lăng Châu đều chui trọn vào trong chăn, ngáp lên một cái dưới tấm chăn tối đen như mực.
Biết rằng phía sau lưng đang có một kẻ phản diện với tính tình thất thường, Lăng Châu chỉ biết cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, rồi mơ màng mà híp mắt lại.
Đột nhiên sau gáy của Lăng Châu nóng lên, nụ hôn của người đàn ông ấy tuy dịu dàng nhưng lại thấp thoáng mang theo hơi thở nguy hiểm, Lăng Châu né tránh trong vô thức— nhưng người phía sau lại càng ngày càng sỗ sàng, hôn dọc theo cổ mãi cho đến bờ vai, không chịu buông tha nơi nào cả.
"Anh..." Lăng Châu dụi lấy cặp mắt đang lờ mờ, vừa kêu lên được một tiếng anh thì đã bị choàng vai xoay người lại.
Hơi thở của người đàn ông ấy có chút gấp gáp, ngay cả nụ hôn cũng dần dần trở nên mãnh liệt.
Lăng Châu nói với giọng điệu vô cùng nghẹn ngào: "Anh, anh đừng như vậy mà."
"Ngoan nào." Thời Ngọc không chút nể tình mà cởi cúc áo của cậu ra, rồi cắn vào môi cậu nói: "Đừng cử động lung tung."
Lúc anh ta đã đi quá xa, cuối cùng Lăng Châu cũng bị chọc giận.
Cậu đẩy Thời Ngọc ra rồi tát một cái, sau đó ra sức vùng vẫy đứng dậy.
"Đồ khốn!" Lăng Châu cứ như một con thú nhỏ đang nổi cáu, thỏ con ngoan hiền khi đã bực tức thì cũng biết cắn người.
Cậu giơ chân lên định rời khỏi giường, thì lại bị người đàn ông này kéo lại.
"Không nghe lời vậy sao?" Thời Ngọc cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, nên đã sẵn tay trói cậu vào đầu giường.
Thời Ngọc tiếp tục cúi xuống hôn cậu, một người đó giờ vẫn luôn ngoan ngoãn lại khó thuần phục một cách bất ngờ.
Thời Ngọc nhanh chóng nếm được mùi máu tanh trên khóe môi.
"Ôi." Thời Ngọc cau mày, anh ta ghét mùi máu tanh.
Lúc người đàn ông này đang định dạy cho Lăng Châu một bài học, thì giọt nước mắt lại chảy xuống mu bàn tay.
Lăng Châu mở to mắt, nước mắt không kiềm được rơi xuống từng giọt.
Cậu mím chặt môi, không để phát ra tiếng khóc, nhưng khắp người đều mang dáng vẻ vừa bị ức hiếp qua vậy, trông vô cùng đáng thương.
"Khóc gì chứ?" Thời Ngọc dần dần bình tĩnh trở lại.
Anh ta giơ ngón tay lên lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi của Lăng Châu.
Lăng Châu hạ giọng nghẹn ngào: "Em không thích...!anh hai như vậy, anh hãy tha cho em đi...!được không?" Cậu không dám nhìn ánh mắt quá đỗi lạnh lùng của Thời Ngọc, mà chỉ biết nhắm mắt lại cầu xin trong vô vọng hết lần này đến lần khác.
"Cầu xin anh, tha cho em đi.
Anh hai, em sợ lắm...!Em không thích như thế."
Cậu vẫn không thể chấp nhận được tại sao người anh trai dịu dàng và thấu hiểu lòng người thế kia lại đột nhiên như biến thành một kẻ hoàn toàn khác.
"Không thích à?" Thời Ngọc nhẹ giọng mỉm cười: "Nếu đổi lại là Thời Khánh Niên thì sao?" Đổi lại là Thời Khánh Niên, thì cậu sẽ không chống cự nữa?
Thời Ngọc véo vào cằm của Lăng Châu, ý bảo cậu mở mắt ra, rồi nói: "Tiểu Châu, không phải là em muốn cứu anh ta sao?"
"Nếu em mà không nghe lời, thì anh ta sẽ chết." Thời Ngọc điềm tĩnh thản nhiên nói về cái chết của người em trai ruột của mình.
Lăng Châu nghe vậy thì sửng sốt thấy rõ.
Nước mắt trên mặt cậu vẫn còn chưa khô hẳn nhưng cũng không dám khóc thêm.
Cuối cùng cậu cũng ý thức được rằng người anh hai đã từng chiều chuộng cậu nhiều năm qua sẽ không bao giờ dỗ dành cậu và chiều theo ý cậu nữa.
Thời Ngọc...!đã không còn là người anh hai luôn luôn tươi cười của cậu nữa.
Nhìn người đang im lặng kia mà trong lòng của Thời Ngọc chùng xuống.
Vì Thời Khánh Niên, rốt cuộc Tiểu Châu của anh ta có thể làm được đến mức nào...
Thật lâu sau, Lăng Châu đành cam chịu mà nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cậu hơi ngẩng đầu, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi của người đàn ông ấy.
"Anh hai, anh đừng giận mà." Lăng Châu đè nén giọng nói đang run rẩy, rồi giơ tay nâng lấy gương mặt của Thời Ngọc mà hôn tiếp nữa.
Cứ như thế...!Thời Ngọc mỉm cười.
Anh ta cũng chỉ muốn Lăng Châu nghe lời mà thôi —— còn về việc tại sao lại nghe lời, thì liên quan gì đến anh ta?
Có vì Thời Khánh Niên thì đã làm sao? Anh quan tâm làm gì chứ...
Lăng Châu hôn một cách nghiêm túc và nhập tâm, thậm chí còn chủ động ôm lấy Thời Ngọc.
Nhưng mà không hiểu tại sao sự nghiêm túc này lại đột nhiên khiến người đàn ông này nổi giận.
Bất chợt, Thời Ngọc đẩy cậu ra.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lăng Châu với biểu cảm phức tạp, ánh mắt u ám bất thường, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Lăng Châu: "Anh hai ——"
"Im miệng."
Cánh cửa được mở ra rồi đóng lại, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Lăng Châu.
Một lúc sau, âm thanh của hệ thống vang lên [Chỉ số tình yêu của Thời Ngọc +++]
[Chúc mừng chủ nhân, tổng chỉ số tình yêu của Thời Ngọc đã đạt tới %!]
[Theo như phân tích về tính cách của Thời Ngọc, cậu đã trở thành người có chỉ số tình yêu cao nhất trong đời của anh ta rồi.]
"Ừm." Lăng Châu uể oải ngáp một cái.
Sau khi đối phó với Thời Ngọc xong, cuối cùng cậu cũng có thể ngủ một giấc say sưa rồi.
Đối mặt với chủ nhân điềm tĩnh quá mức thế này, hệ thống có hơi gượng gạo, nhưng dựa theo sự phân tích của hệ thống, cao thủ câu cá như Lăng Châu đây mà muốn làm tăng chỉ số tình yêu thực ra cũng không khó.
Vì vậy mỗi khi một chinh phục nhân vật, Lăng Châu đều chú trọng vào việc làm giảm chỉ số hắc hóa, rồi chỉ số tình yêu cũng sẽ theo đó mà tăng lên.
Dù sao khi đối mặt với một tiểu hồ ly tự nhiên như Lăng Châu thì không ai có thể kiểm soát được sự yêu mến của mình cả.
Cứ tưởng là ngày hôm sau thức dậy sẽ lại đối mặt với một căn phòng trống không, nhưng khi Lăng Châu mở mắt ra, cậu lại nhìn thấy góc mặt nghiêng đang ngủ say của Thời Ngọc.
Hơn nữa, Lăng Châu phát hiện mình lại còn thản nhiên ôm eo của người ta nữa—— Chả còn cách nào khác, ôm người khác quen rồi.
Lăng Châu không có tâm tư để suy nghĩ về việc tại sao Thời Ngọc lại quay trở vào phòng ngủ, cậu chỉ muốn lén lút rút tay về.
Nhưng ngay trong giây phút cậu cử động, thì Thời Ngọc mở mắt ra.
Khác với vẻ mặt đờ đẫn của người bình thường sau khi tỉnh dậy, trong mắt của Thời Ngọc không có một chút cảm giác ngáy ngủ, mà tỉnh táo giống như chưa từng chìm vào giấc ngủ vậy.
Lăng Châu vội di chuyển sang một bên, cách xa anh ta mà không để lại dấu vết.
Thời Ngọc chậm rãi đứng dậy, tấm chăn tuột xuống ——Lúc này Lăng Châu mới nhìn thấy rõ hình xăm phía trên khuỷu tay của anh ta.
Chính xác mà nói, đó là hình xăm con rắn hòa lẫn thành một với vết sẹo.
Ánh mắt trong sáng và tò mò của cậu nhìn thẳng vào hình xăm của Thời Ngọc, Thời Ngọc giơ tay và đưa hình xăm lại gần trước mặt cậu, Lăng Châu lùi lại rồi không còn nhìn nữa.
Nhìn con người thẳng thắn như một đứa trẻ kia, Thời Ngọc mỉm cười nói: "Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi." Anh ta lại trở về với dáng vẻ dịu dàng như một người anh hai, cứ như người đàn ông có dục vọng điên cuồng của đêm qua không phải là anh ta vậy.
Lăng Châu chớp chớp mắt, nhịn một hồi rồi vẫn lại hỏi: "Sao anh lại trở vào thế?"
"Hửm?" Thời Ngọc thong thả ung dung cài cúc áo, hình xăm u ám đáng sợ kia lại ngoan ngoan ẩn náu dưới lớp áo sơ mi trắng như tuyết.
Thời Ngọc: "Tiểu Châu không thích ngủ với anh trai à?" Anh hơi ngước đầu lên tựa như đang nhớ lại điều gì vậy, rồi nói: "Lúc mới đến nhà họ Thời, em rất thích đi theo anh mà."
Anh ta nhìn Lăng Châu bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Rốt cuộc là kể từ khi nào hả?"
Bắt đầu từ khi nào mà em đã hướng về tên Thời Khánh Niên vô dụng kia?
Lăng Châu cau có mặt mày, dùng ánh mắt để chỉ trích hành vi quá đáng của Thời Ngọc vào tối qua.
"À, không thích anh chạm vào em sao?" Thời Ngọc giơ tay ấn vào hàng lông mày đang có hơi nhăn nhó kia, nói: "Nhưng mà biết làm sao đây, anh lại rất thích chạm vào Tiểu Châu."
Anh ta mỉm cười, như đang nhớ lại cảm giác chạm vào người tối qua vậy: "Không phải Tiểu Châu cũng thấy rất sướng đó sao?"
Lăng Châu quay lưng lại, không thèm để ý đến anh ta.
Một lúc sau, người đàn ông ấy cúi người xuống đặt một nụ hôn lên má của Lăng Châu.
"Đêm qua tạm tha cho em đó." Thời Ngọc thỏ thẻ bên tai của cậu: "Ngoan nhé, tối nay chúng ta sẽ tiếp tục."
Ác ma đang thì thào...!Lăng Châu che mặt, khẽ thở dài một tiếng, quả thận có số phận bấp bênh này của mình ơi.
Cũng may ban ngày Thời Ngọc bận rộn đến mức không trở về ăn trưa, thế là Lăng Châu mới có thể yên ổn mà đi dạo quanh nhà.
"Tiểu Hoàng, cậu chắc chắn là Thời Khánh Niên bị nhốt ở nơi này sao?" Lăng Châu nhìn vào cánh cửa gỗ nhỏ mà đưa ra câu hỏi, đây không phải là khu vườn nhà mà nhà họ Thời chuyên dùng để nuôi thú cưng sao?
[Đúng vậy!] Hệ thống trả lời cậu [Kiểm tra bằng mắt cho thấy Thời Khánh Niên đang ở cách đây hơn một trăm mét.]
Lăng Châu đang thầm ước tính khoảng cách, sau đó dừng bước lại.
Trong ký ức của cậu, những con "thú cưng" đang được nuôi ở sân vườn nhỏ cách đây một trăm mét không phải dễ đùa.
"Thôi thì cứ mặc cho Thời Khánh Niên chết quách đi vậy." Lăng Châu nghiến răng.
Trong khu vườn đó đang nuôi gần cả trăm con chó ngao Tây Tạng — hơn nữa chỉ nghe lời mỗi một người chủ nhân là Thời Ngọc thôi, những kẻ đột nhập còn lại thì chắc chắn chỉ có mà chết.
Lăng Châu: "Tôi không muốn trở thành kẻ chinh phục đầu tiên bị chó cắn chết đâu."
Hệ thống [Không hay rồi! Nhân vật nguy hiểm đã phát hiện ra hành tung của cậu!]
[Nhân vật nguy hiểm đang tiến đến gần cậu!]
Lăng Châu nhắm mắt lại, so với bầy chó ngao Tây Tạng, thì Thời Ngọc càng đáng sợ hơn.
Cậu đẩy cửa ra, bước chân vào trong sân vườn.
"Tiểu Châu?"—— Lăng Châu nhìn theo hướng giọng nói phát ra, tên này khá lắm, Thời Khánh Niên bị nhốt trong một lồng sắt, xung quanh là mười mấy con chó ngao Tây Tạng cao bằng nửa người đang hung dữ rình rập về phía Lăng Châu.
Lăng Châu cắn răng cố vắt ra vài giọt nước mắt, rồi gọi: "Anh ba!"
Cậu nhấc chân lên định chạy về phía Thời Khánh Niên, gần như cùng lúc đó, tiếng chó sủa vang vọng cả bầu trời!
Những con chó ngao Tây Tạng hung dữ lao về phía "kẻ đột nhập" không rõ lai lịch này, Lăng Châu có thể nhìn thấy rõ hàm răng trắng tinh sắc bén của bầy đàn đông đảo kia.
Thậm chí Lăng Châu còn tắt luôn cả dây thần kinh đau — nhưng cảnh tượng tàn khốc như trong tưởng tượng lại không xảy ra.
Một giây trước đám chó Ngao Tây Tạng còn cực kỳ hung dữ tiến đến gần Lăng Châu, nhưng rồi lại bất ngờ ngừng sủa.
Chúng vây quanh ống quần của Lăng Châu ngửi qua ngửi lại, khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của chủ nhân thì đều trở nên ngoan hiền bất ngờ.
"Ngoan nha, ngoan..." Lăng Châu vụng về xoa vào đầu những chú chó to lớn kia, rồi cẩn thận đi về phía của Thời Khánh Niên.
Lăng Châu thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười, nhưng người đàn ông đang quan sát ở trên lầu thì lại mang một ánh mắt lạnh lùng.
"Anh ba, bây giờ em sẽ cứu anh ra ngoài!" Lăng Châu nắm vào lan can, cậu và Thời Khánh Niên cách nhau một khoảng cách mà bốn mắt nhìn nhau.
Hệ thống [Nhân vật nguy hiểm đang quan sát cậu!]
Lăng Châu hiểu ý, sau đó lại vắt ra vài giọt nước mắt nói: "Anh ba, anh hãy đưa em đi đi, chúng ta rời khỏi nơi này có được không..."
Thời Khánh Niên vừa cảm động cũng lại vừa khó hiểu, Tiểu Châu mà đó giờ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với anh ta sao lại...
"Anh ba—" Thời Khánh Niên bị những tiếng gọi "Anh ba" làm cho mất hết lý trí, anh ta nắm lấy tay của Lăng Châu nói: "Tiểu Châu, đừng sợ—"
Còn chưa dứt lời, trên lầu đã vọng lại một tràng vỗ tay.
Thời Khánh Niên ngước đầu thì nhìn thấy người anh trai y như thần chết của mình đang đứng ở trên lầu, khóe môi nở nụ cười ma quái và chầm chậm vỗ tay.
Lăng Châu cũng ngẩng đầu theo, khi nhìn thấy Thời Ngọc, sắc mặt của cậu bỗng chốc tái nhợt.
"Anh hai, anh, sao anh lại ở đây?"
Thời Ngọc dựa vào lan can, cười nói: "Làm phiền hai người rồi à?"
Ánh mắt của anh ta lạnh lùng đến mức như muốn giết người, nhưng giọng điệu lại cực kỳ dịu dàng: "Tiểu Châu, không phải anh đã từng nói với em rằng từ nay về sau em chỉ có mỗi mình anh trai là anh đây rồi à?"
"Không nghe lời?" Sắc mặt của Thời Ngọc từ từ tối sầm lại, anh ta vừa vẫy tay, từ phía sau vườn đột nhiên có một đám người chạy ào ra.
"Mấy người làm gì vậy hả?" Thời Khánh Niên trơ mắt nhìn đám người ấy bắt Lăng Châu đi, vội nói: "Thời Ngọc! Thắng bé chả biết gì cả! Anh hãy thả nó ra đi!"
Lăng Châu cũng phối hợp diễn xuất cùng anh ta, khóc lóc gọi anh ba: "Anh ba..."
"Tiểu Châu!"
Thời Ngọc nghiêng đầu nhìn cảnh tượng này, trong lòng đột nhiên trở nên đau nhói như bị kim đâm vậy..