Sau khi Lương Hạnh ăn trưa xong, khi lên lầu thì gặp phải Liêu Thu đang bước đi vội vả.
“Hôm nay không đi nhà ăn ăn cơm sao?” Lương Hạnh đến cửa thang máy trước, ấn cửa chờ cô.
Liêu Thu thấy vậy, chạy mấy bước vội vàng đuổi kịp, một trước một sau vào thang máy với Lương Hạnh mới điều chỉnh hơi thở của mình, mỉm cười vén mấy sợi tóc tán loạn ra phía sau: "Lúc trước có một bạn học cũ đến đây, mời tôi đi ăn cơm.
"
Lương Hạnh rũ mắt, thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, không khỏi trêu đùa: "Là bạn học nam à?"
"Hả, sao cô lại biết được?" Liêu Thu đưa tay sờ lên hai gò má nóng rực: "Là bạn học nam.
"
Thang máy đi lên nhanh chóng đến tầng đã định trước, Lương Hạnh lắc đầu: "Xem ra Tiểu Trương của chúng ta sắp phải thương tâm đến nơi rồi.
"
Cô vừa nói xong, nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, cô bước thẳng ra ngoài đi về phía phòng làm việc, Liêu Thu đỏ mặt đuổi theo: "Tổng giám à, cô đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu.
"
Lương Hạnh cũng không quay đầu lại, bước đi cực nhanh, thấy cô ta giả ngu cũng không vạch trần, chỉ nói: "Nếu cô không hiểu thì thôi, chuyện duyên phận như vậy vốn không thể ép buộc được, cô cứ việc nghe theo tâm ý của bản thân đi, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
"
Nói xong, bóng dáng đã bước qua cửa văn phòng bộ phận thị trường, Liêu Thu ngừng bước chân, chăm chú nhìn vào bóng dáng đang nhanh chóng đi về phía trước, tiếp đó đã biến mất ở góc hành lang.
Cô ta lặng lẽ cúi đầu, trong mắt lóe lên tia sáng như có như không, sau đó hạ quyết tâm làm chuyện lớn, mới nghiến răng nghiến lợi quay vào phòng làm việc.
——
Lương Hạnh trở lại văn phòng, mới làm việc một lúc đã cảm thấy buồn ngủ, vì vậy cô đẩy đống tài liệu trong tay ra, đứng dậy đi tới trước cửa sổ thủy tinh.
Nhìn xuống qua cửa kính trên tầng cao nhất, cảnh sắc vẫn như thường lệ, người đi bộ, xe cộ bên ngã tư đường đều có vẻ nhỏ bé.
Cô bất giác cong khóe môi, nhấc chân lui về sau hai bước, đang định quay lại chợp mắt trên ghế sô pha bên cạnh, đột nhiên ánh mắt đảo qua cửa sổ thủy tinh ngay đối diện.
"Sợ gì chứ?" Lương Hạnh cười khẽ: "Trừ khi bà ấy không muốn cháu trai của mình nữa.
"
Triệu Mịch Thanh xoay người đi tới ghế sô pha phía sau thoải mái ngồi xuống, hai mắt nhắm lại có vẻ đắc ý: "Sau hai ngày, bà cụ có thể tìm cớ để cho em trở lại Tấn Thành.
"
“Triệu Mịch Thanh.
” Lương Hạnh trêu tức mở miệng: "Đừng nói anh là người thuyết phục được bà ấy phái tới nha, muốn lừa con của em đi à?"
"Em nói xem?" Anh dừng lại một chút, như che dấu sự thật mà sờ sờ cái mũi: "Anh không có hứng thú với đứa nhỏ, nhưng mà anh lại cho rằng bên cạnh em ngày càng có nhiều đối thủ có khả năng uy hiếp đến anh, anh không nghi ngờ vợ của anh là một người rất có mị lực, chẳng qua lại không có nắm chắc chuyện em không có định lực mà thôi.
Lương Hạnh bật cười: "Mấy lời ân ái của ngài Triệu đây không khỏi làm cho người ta có chút thất vọng nha! "
Cô có thể tưởng tượng được trong đáy mắt của Triệu Mịch Thanh nồng đậm thâm tình dịu dàng cùng với nụ cười nhàn nhạt ở phía bên kia điện thoại.
Tiếp đó lại nghe được giọng điệu trêu chọc của người đàn ông: "Nếu bà Triệu đây không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể hoan nghênh đến đây chỉ giáo.
"
"Được.
" Lương Hạnh cười, nâng tay gõ cửa.
Triệu Mịch Thanh nhíu mày, nghe âm thanh điện thoại "Cộc cộc cộc.
" vang lên cùng với giờ phút này cửa phòng làm việc chợt vang lên tiếng gõ cửa, anh lập tức giật mình hiểu ra, nhanh chóng đứng dậy bước tới mở cửa phòng làm việc.
Ngay khi cánh cửa mở ra, hơi thở ấm áp bên trong cánh cửa đối lập với hơi lạnh bên ngoài đang bao bọc lấy cơ thể người phụ nữ, xua tan cái lạnh giá, đồng thời khơi dậy tình cảm kích động trong không gian rộng lớn này.
Lương Hạnh thản nhiên đóng cửa phòng lại, tựa vào tấm cửa phía sau, ngước mắt trìu mến nhìn người đàn ông.
Cổ họng Triệu Mịch Thanh chuyển động, không cách nào kiềm chế mà đắm chìm trong ánh mắt của cô.
Cuối cùng vẫn là cô chậm rãi khẽ nhếch đôi môi đỏ mộng của mình, cười trêu ghẹo: "Em tới hiện trường chỉ giáo, có phải bất cứ lúc nào cũng được hoan nghênh không?".