Chương
Tống Nhiễm quay đầu nhàn nhạt liếc nhìn, sau khi chào thì bèn tạm biệt rời đi.
Bữa tiệc từ thiện cách ngày, từ Kinh Đô bay đến Hỗ Thượng là một lần bay thời hợp thời gian, Thượng Điền và Tề Uyên ngồi xe đến sân bay, cả đoạn đường tay của người phụ nữ nắm rất chặt. Anh ta từ trợ lý biết trước tin Tống Nhiễm sẽ tham gia bữa tiệc lần này, vốn dĩ là làm tốt dự định sẽ gặp mặt ở sân bay.
Mà tình cảnh dự liệu đó lại không có xuất hiện, sau đó mới biết được, máy bay Tống Nhiễm ngồi là máy bay tư nhân.
tiếng sau đến hiện trường bữa tiệc, Tống Nhiễm trong bộ lễ phục màu vàng kim với tư cách là khách mời đặc biệt, đã có bài phát biểu khai mạc cho bữa tiệc.
Cô ta có vóc dáng tự hào, khí chất xuất chúng, nhất cử nhất động đều toát ra sự quyến rũ khiến đàn ông không thể từ chối.
Trong số khách mời có người trực tiếp nhìn thẳng, một người đàn ông trẻ ngồi ở bên cạnh Tề Uyên từ đầu đến cuối đều lộ ra nụ cười hòa nhã, xoay đầu lại hỏi bạn đồng hành ở một bên: “Cô ấy là ai?”
“Cô chủ của nhà họ Tống ở Kinh Đô…” Bạn đồng hành ngẩn ra, sau khi vỗ đầu cũng tỏ ra hiểu rồi: “Đúng, cậu vừa về nước khả năng không biết, sao hả, có ý?”
Khựng lại một chút rồi nở nụ cười xấu xa trêu chọc, dùng khuỷu tay chọc: “Tôi nhớ cậu từng nói, trong năm tới không suy nghĩ đến vấn đề cá nhân?”
Người đàn ông mỉm cười không có đáp lại, chỉ nâng tay chống cằm đánh giá kỹ, thu trọn từng nụ cười từng cử chỉ của cô gái trên sân khẩu ở đằng xa vào mắt, sau đó không chút do dự lộ ra vẻ tán thưởng.
Mắt của bạn đồng hành bên cạnh chớp chớp, bỗng nhiên có hơi ngạc nhiên.
“Cậu sẽ không tới thật chứ, cậu chủ?” Đưa tay khua khua trước mặt người đó, rồi xuôi theo ánh mắt của anh ta nhìn qua, cô gái vừa kết thúc bài phát biểu đang được trợ lý đỡ xuống sân khấu, vẻ đẹp và khí chết tự nhiên không cần nói nhiều.
Chỉ là không ngờ, có thể thu hút được cậu chủ bướng bỉnh nhà mình, vậy sẽ là sự quyến rũ cơ nào.
Ánh mắt của Đan Nhiêu dao động theo bóng dáng màu vàng kim đó xuống sân bay, mãi đến khi người ngồi ở hàng ghế đầu, anh ta mới hỏi một câu: “Cô Tống này đã kết hôn chưa?”
“Không có, không nghe nói.” Bạn đồng hành do dự, trong giọng điệu toát ra vài phần quan tâm và lo lắng: “Những người trong giới thượng lưu như các cậu kết hôn không phải đều làm rất lớn hay sao, có kết hôn hay không lên mạng tra là biết thôi.”
Nói rồi đã rút điện thoại ra, sau khi gõ đơn giản từ khóa thì thông tin tra được hiện ra trước mắt người đàn ông: “Cậu tự mình xem.”
Đan Nhiêu đưa tay nhận lấy, lướt một vòng từ trên xuống dưới, bài báo liên quan đến cô ta không nhiều, nhưng thông tin có thể tra được, tất cả tin tức tài liệu gần như đều không tiếc những lời hoa mỹ. Thậm chí có phương tiện truyền thông so sánh cô Tống khí thế lạnh lùng này với ngôi sao cô đơn trên đời, lạnh lùng tuyệt đẹp, nằm ở độ cao người thường không thể với tới.
Anh ta nhếch môi nở nụ cười tà mị, khẽ nhả ra tên của cô ta: “Tống Nhiễm.”
Đáy mắt nhiễm ý cười nồng đậm, khi anh ta trả lại điện thoại thì nghiêm túc hỏi người đàn ông bên cạnh: “Đan Nhiêu, Tống Nhiễm, không cảm thấy trời sinh một đôi sao?”
“Cậu chủ, cậu cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao?” Ngón tay nhận lấy chiếc điện thoại của người đàn ông đều run rẩy, hai mắt cũng trợn to như cái chuông đồng, kèm theo sự kích động và có chút nước mắt trực trào: “Quá tốt rồi lần này ông chủ tóm lại sẽ không nghi ngờ vấn đề giới tính của cậu rồi?”
Nghĩ đến đây, người đàn ông hơn tuổi kia lập tức nhăn mặt, không tránh khỏi nhớ lại ban đầu bị người ta nghi ngờ là trai bao mà cậu chủ bao nuôi, cuối cùng trải qua ‘thẩm vấn’ khổ sở của ông chủ.
Anh ta lau khóe mắt, sờ đến điện thoại thì muốn đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi đi báo tin vui cho ông chủ.”
Sắc mặt của Đan Nhiêu tối sầm, đưa tay lôi người lại, rồi lạnh lùng cho một ánh mắt uy hiếp: “Cậu là ai nuôi?”
Nói ra một câu, người đàn ông đó lập tức thấy uất ức mà ngồi ngay ngắn lại, ngoài ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua, còn đâu cũng không dám nhắc đến hai từ ‘ông chủ’ đó.
Tề Uyên ngồi ở bên cạnh, đối với bài phát biểu trên sân khấu chỉ nghe loáng thoáng, nhưng cuộc đối thoại của hai người đàn ông bên cạnh thì nghe rõ ràng, cô ta không tránh khỏi sẽ lặng lẽ liếc sang bên đó, thấy đó là một người đàn ông đường nét rõ ràng, mặt mày đẹp trai, khóe miệng tà mị cong lên lộ ra nụ cười khẽ.
Cô ta quay đầu lần nữa, lần này ánh mắt dừng trên mặt của Thượng Điền ở bên cạnh.
Một chùm ánh sáng nhẹ chiếu qua, vừa hay chiếu sáng góc nghiêng của anh ta. Đây cũng là người đàn ông có đường nét rõ ràng sắc nét, khí chất xuất chúng, cũng là chồng của cô chủ nhà họ Tống, người mà bọn họ vừa bàn luận.
Chỉ cảm thấy bàn tay đó từ lúc vào cửa thì luôn bị nắm chắt tới nỗi có hơi tê dại, cô ta hơi cử động thì người đàn ông đó cụp mắt nhìn qua.
Vì ngược ánh sáng đằng sau anh ta nên có thể phân biệt rất rõ cảm xúc dịu dàng trên gương mặt đó, đồng thời nghe thấy giọng nói trầm thấp quan tâm của anh ta: “Làm sao vậy?”
Tề Uyên lắc đầu, hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi mím môi mỉm cười: “Không sao.”
Sau đó thấy người đàn ông đó lại chuyển ánh mắt trở lại sân khấu, cô ta cũng không quay đầu nữa, chỉ cảm thấy lưng như kim chích, như ngồi thảm gai.
Cô ta không thể biết được, cuộc đối thoại của hai người đàn ông vừa rồi đó, Thượng Điền có nghe thấy không, nếu như nghe thấy, anh ta sẽ có cảm nghĩ gì. Mà người đàn ông này từ đầu đến cuối luôn mang vẻ bình tĩnh, bộ dạng giống như không nghe không màng đối với thế giới xung quanh.
Tề Uyên vẫn không biết, người có lòng cảnh giác mạnh như Thượng Điền, sao có thể không chú ý đến hành vi của hai người kia, rồi sao có thể dễ dàng để lộ suy nghĩ trong lòng chứ.
Người phụ nữ này quá đơn giản, dễ dàng bị người khác nhìn thấu, nhưng mãi mãi không nhìn thấu người khác, vừa hay ở hai đầu thái cực với Tống Nhiễm.
Buổi đấu giá của bữa tiệc được tổ chức đan xen với các tiết mục biểu diễn, ban tổ chức sẽ mời một số ngôi sao lưu lượng đến trợ trận, Tống Nhiễm sau khi phát biểu xong thì đến một tiết mục biểu diễn, sau đó chính thời gian nghỉ ngơi ngắn.
Tranh thủ giờ giải lao, cô ta nói với trợ lý, từ hàng ghế vip đi xuống, ngồi ở hàng ghế cuối cùng của khán đài.