CHƯƠNG
Nói xong, trong không gian rộng thênh thang vang lên tiếng đập cửa rất mạnh.
Nước lạnh chảy dọc hai bên má, người đàn ông đứng ngoài cửa xiết chặt nắm tay.
Lúc này đây anh ta lại càng khẩn thiết muốn thành công ngay lập tức.
Trong khi Tống Nhiễm đi ăn tối cùng gia đình thì Lương Hạnh ở bên kia cũng nhận được cuộc gọi từ mẹ cô sau khi máy bay hạ cánh vì chuyện cũng tương tự nốt.
Mẹ Triệu chờ không kịp, chạy từ Tấn Thành đến ăn cơm tất niên với nhà họ Lục, bề ngoài là gặp mặt sui gia bàn chuyện cưới xin, nhưng kỳ thật bà chủ yếu là nhớ hai đứa cháu ngoại mà thôi.
Lương Hạnh vừa cúp máy thì di động của Mịch Thanh đã vang lên.
Chẳng mấy bất ngờ khi người gọi đến là mẹ Triệu, nhanh chóng báo ra địa chỉ của một quán ăn Việt Nam, nghe xong địa chỉ liền vội vàng sai người về nhà đón cháu và mẹ Lục cùng đến.
Thế là nghiễm nhiên thành tiền trảm hậu tấu.
Khiến cho mẹ Lục ở nhà nghe điện thoại của mẹ Triệu xong cứ thấp thỏm lo âu, không biết bà Triệu này đang chơi trò gì nên mới bất đắc dĩ tìm Lương Hạnh cầu cứu.
Nếu bà ấy thật lòng đồng ý chuyện hai người ở với nhau và có ý định tiến tới hôn nhân thì đương nhiên là mẹ Lục rất vui, nhưng rút kinh nghiệm lần trước, bà không dám nghĩ mẹ Triệu là một người đơn giản trong suy nghĩ.
Loay hoay ở nhà, đợi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được đến khi Lương Hạnh cùng Triệu Mịch Thanh về nhà.
Hai người trông có vẻ mệt mỏi, mặt mũi cũng hốc hác.
Mẹ Lục thấy vậy thì đầu óc đang nghĩ ngợi lung tung lập tức bình tĩnh lại, bế cháu vào trong ru ngủ, không quay lại nhìn nhưng vẫn dặn: “Các con cũng mệt rồi, An Ngôn hôm qua cũng khó ngủ nên hay là hẹn lại ngày khác với bên kia nhé?”
Đương nhiên là Triệu Mịch Thanh không tiện can thiệp vào vấn đề này, vì vậy Lương Hạnh đã đồng ý, đi theo mẹ vào phòng con trai rồi mới nói.
Cô một tay vỗ vỗ vai mẹ như an ủi: “Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng điều gì, nếu mẹ không muốn đi thì cứ nói là gần đây không khỏe muốn nghỉ ngơi tịnh dưỡng, hẹn lại sau nhưng con và Mịch Thanh nhất định phải đi.”
Mẹ Lục nghe xong, vẻ mặt có chút khó xử, nhìn chằm chằm thằng nhóc đang nhảy loi choi trên giường, hỏi: “Còn hai đứa nhỏ thì sao?”
Lương Hạnh đương nhiên cũng hiểu được tâm tư của mẹ Triệu nên cô thành thật nói: “Nhất định là muốn đưa hai đứa nhỏ sang đó cho ông bà ngắm một chút, có điều mẹ cũng đừng lo lắng quá, hiện tại thì bà ấy sẽ không yêu cầu để bà ấy đón hai đứa nhỏ về đâu.”
Trong căn phòng của hai đứa bé ngoài tiếng đùa giỡn ngắt quãng của hai đứa ra thì chỉ có hai người lớn đứng im lặng không nói một lời.
Mẹ Lục phân vân hồi lâu, cuối cùng cũng vỗ đùi đứng dậy: “Vậy thì mẹ cũng phải đi, nếu bà già đó dám có ý đồ với cháu ngoại của mẹ thì có liều cái mạng già này mẹ cũng bất chấp.”
Lương Hạnh nhìn mẹ mình, thấy bà tỏ vẻ tráng sĩ dõng dạc thà chết không sờn thì không khỏi bật cười, gạc cánh tay đang giơ cao giữa không trung xuống: “Yên tâm đi, có Mịch Thanh thì cho dù đánh nhau đi nữa cũng không đến nỗi mất mạng.”
Sửa soạn quần áo cho hai đứa con xong thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ vang lên và Triệu Mịch Thanh đã ra tới cửa, đẩy chiếc xe đẩy trẻ em ra rồi giơ tay đón hai đứa bé: “Để anh.”
Anh đặt An Ngôn vào xe đẩy trẻ con còn mình thì bế An Khê, đẩy xe đến cửa thang máy.