CHƯƠNG
Vốn tưởng bữa ăn diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi, nhưng không ngờ trong lúc ăn đã xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, khiến cho hai mẹ giương cung bạt kiếm.
Nguyên do là An Ngôn bé bỏng đang ăn thì phải thay tã, mẹ Lục đặt cô nhóc lên bàn, lúc đan thay tã thì vô tình gọi: “Bạn nhỏ Lục An Ngôn”
Kết quả là khuôn mặt của bà Triệu đang tươi cười hiền hòa lập tức sa sầm.
“Lục An Ngôn?” Bà cụ tỏ vẻ không thể nào chấp nhận được: “Khi nào mới đổi họ đây, làm gì có chuyện con theo họ mẹ chứ.”
Mẹ Lục vừa nghe, lại càng khó chịu hơn: “Hai đứa nhỏ vốn đều là họ Lục, An Khê đã đổi thành họ của các người, hà cớ gì An Ngôn lại không thể theo họ của Dao nhà tôi chứ? Huống hồ hai vợ chồng cũng đã thương lượng rồi, người lớn như chúng ta cũng không cần phải góp lời nữa.”
“Không cần góp lời?” Mẹ Triệu chống nạnh: “Cháu của nhà họ Triệu phải mang họ Triệu, nếu không người ngoài biết được thì sẽ nghĩ thế nào hả?”
Hai người lời qua tiếng lại xong thì đặt hai đứa nhỏ sang bên cạnh rồi lao vào cãi nhau khí thế.
Hai đứa nhỏ chẳng hiểu gì chỉ biết vui vẻ xem náo nhiệt, vỗ tay khoái chí, khổ cho Lương Hạnh cùng Triệu Mịch Thanh nhiều lần cố gắng can thiệp hòa giải, nhưng đều bị hai bà già lần lượt mắng: “Con im đi.” làm cho á khẩu không nói được lời nào.
Thật ra theo Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh thấy, thì vấn đề mà hai người lớn đang xoắn xuýt, hoàn toàn không đáng được nhắc đến.
Lương Hạnh không hề để tâm đến việc con phải theo họ ai, Triệu Mịch Thanh thì càng không có tư tưởng đó, dù hai đứa trẻ đều mang họ Lương, nhưng đó cũng là con của anh.
Thấy hai người lớn cãi đến mệt, rồi mỗi người ngồi một bên không nói gì, Lương Hạnh hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chân thực.
Những cuộc cãi vã, xô xát không thể tránh khỏi như này, đều nằm trong phạm vi chấp nhận mà cô mong đợi, chỉ cần hai người lớn không nói lời quá đáng, đừng cắt đường lui khi chung sống với nhau như ngày xưa, thì mấy chuyện khác đều dễ nói.
Hôm nay, mặc dù mẹ Triệu hùng hổ dọa người, khí thế không hề suy yếu, nhưng lúc mẹ Lương tức giận định ôm bọn trẻ rời đi, bà vẫn chạy theo.
Bà không đuổi theo mẹ Lương đang gấp gáp ngồi vào xe, mà ngăn cản Lương Hạnh đang đi phía sau.
Bà nhíu mày, hơi bất mãn liếc nhìn thân xe: “Tính khí bà già này thật nóng nảy, chúng ta còn chưa bắt đầu bàn chuyện chính, đồ ăn cũng chưa mang lên hết, mà bà ta đã nổi giận rồi.”
Đầu tiên bà oán trách hai câu, cả người bao trùm sự giận dữ, bộ dạng không dễ trêu, rồi bỗng thỏa hiệp: “Hôm nay bác cũng không thể bàn tiếp được nữa, cháu dẫn bà ta về nhà trước đi, khi nào bà ta bình tĩnh lại thì chúng ta hẹn lúc khác.”
Lương Hạnh đáp lại, rồi ngồi lên xe cùng mẹ Lương, để lại Triệu Mịch Thanh và mẹ Triệu đang nói gì đó.
Cuối cùng bữa cơm này coi như cụt hứng bỏ về.
Trên đường về, mẹ Lương ngồi ở ghế sau, tức đến mức mặt mày tím tái. Lương Hạnh lặng lẽ quan sát qua gương chiếu hậu, thấy bà ôm ngực thở hổn hển, như đang cố gắng nhẫn nhịn mới không tiếp tục nổi giận.
Cũng may dọc đường đi, hai đứa trẻ nô đùa vui vẻ, mới không làm bầu không khí trong xe trở nên cực kỳ nặng nề, bé An Khê đã học được cách quan sát sắc mặt, mềm mại gọi “bà ngoại”, cuối cùng cũng làm mềm trái tim mẹ Lương.
Về đến nhà, Lương Hạnh theo sau mẹ đi vào nhà chăm lo cho bọn trẻ, bà khẽ thở dài, không phải bà vì bản thân, mà bà chỉ đang lo cho tâm trạng của con gái.
Sau khi thay đồ ngủ cho bọn trẻ, mẹ Lương ngước mắt lên nhìn Lương Hạnh đang bận rộn, khẽ hỏi: “Hạnh, con có trách mẹ không nói lý lẽ không?”