.
"Diễn cũng ổn đấy."
An Khả Ngưỡng bỏ chặn, gửi tin nhắn cho tôi.
Quả là nực cười.
Nhiều năm nay tôi đã luôn cố gắng để có được sự công nhận của anh ta, nhưng chưa bao giờ có được.
Ấy vậy mà ly hôn xong tôi lại được anh ta nhìn nhận.
Đầu ngón tay lướt lướt trên màn hình điện thoại, tôi chặn anh ta.
Tắt đèn phòng tập, ngoài trời đang mưa lất phất.
Tôi mở cửa và chuẩn bị che ô, đập vào mắt tôi là một đôi mắt ngập nước.
Trần Tứ đang chờ tôi dưới ánh đèn đường.
Không biết đã chờ bao lâu rồi.
Đuôi tóc mềm mại của cậu ta hơi ướt do bị mưa tạt, mang theo sự ẩm ướt và lạnh lẽo của đêm khuya.
Tôi chợt nhớ đến bài hát mà cậu ấy đã viết cách đây năm.
"Chú cún đợi chị, không sợ ướt mưa."
Đó là bản ballad duy nhất của cậu ta.
Phát hành ngày tôi trở về nước.
Cũng là ngày tôi và An Khả Ngưỡng kết hôn.
Có lẽ… chỉ là trùng hợp thôi nhỉ.
Tôi tự nhủ.
Làm sao mà liên quan đến tôi được, cậu ta chính là Trần Tứ đấy.
"Em làm gì ở đây vậy?"
Tôi nhìn xung quanh.
Quả nhiên là nhìn thấy mấy cái camera với tổ chương trình cách đó không xa.
Tôi vừa nghĩ gì vậy trời? Suýt nữa là ăn quả dưa bở rồi.
Tất cả chỉ là diễn xuất.
Đổi thành người khác thì cậu ta cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
Nam mô a di đà phật, tịnh tâm lại nào.
"Xem chị nhảy và đón chị về."
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta, là cửa sổ phòng tập.
Chỉ những ai từng ở nơi đất khách quê người mới hiểu.
Phấn đấu quên mình mà mãi không nhìn thấy hy vọng.
Lúc đó mơ ước của tôi là có ai đó đến đón tôi về nhà khi tất cả ánh đèn đều tắt, chỉ có chúng tôi dạo bước dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Tôi đã từng nghĩ rằng người đó là An Khả Ngưỡng.
Tôi đã từng nghĩ rằng khi tôi về nước, tôi sẽ không còn phải chiến đấu một mình nữa.
Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn lẻ loi trên hành trình này.
"Tần Thi, về nhà thôi."
Đôi mắt Trần Tứ sạch sẽ không chút tạp chất.
"Từ rất lâu rồi, tôi đã muốn nói với chị như vậy."
Sao cậu ta có thể nói bản thân diễn không tốt chứ?
Đừng dùng ánh mắt nóng bỏng và chân thành như vậy tấn công trái tim mong manh nhỏ bé của tôi chứ.
Dễ khiến người ta bị lún sâu vào lắm đó.
Tôi chần chờ, rụt rè nói: "Chị đói rồi."
Trần Tứ lái xe đưa tôi đi ăn lẩu.
Đêm khuya vắng người.
Bên ngoài trời đã ngừng mưa nhưng hơi nước lành lạnh vẫn còn đọng lại trong không khí.
Trong tiệm lẩu, làn khói ấm áp từ nồi lẩu bốc làm ấm hai má tôi. Ánh lửa bập bùng nhuộm lên mặt Trần Tứ vẻ ấm áp.
"Đoàn Tiêu mà biết được, cậu ta lại mắng chị cho xem."
"Không sao, ăn vài miếng đỡ thèm thôi." Cậu ấy gắp rau xanh cho tôi, "Cậu ta sẽ không mắng chị đâu."
"Hai người quen nhau lâu rồi à?"
"Ừm, bạn bè lâu năm."
Tôi xoay đầu lại, nói đùa: "Không phải em cố ý để anh ta đến tìm chị tham gia chương trình hẹn hò đó chứ? Mưu đồ từ lâu rồi à?"
Đũa cậu ta hơi dừng lại, nhếch miệng cười nhẹ.
"Sao đột nhiên lại thông minh rồi?"
"Hả?" Tôi không nghe rõ, "Em nói cái gì?"
Cậu ta chỉ cười, không đáp lại, đứng dậy nhận điện thoại.
Bên ngoài cửa sổ vẫn còn nước mưa đọng lại.
Gương mặt của cậu ta vừa mạnh mẽ lại ngông cuồng, mang theo chút tuỳ ý.
Chỉ những lúc như này, tôi mới nhận ra rằng ngày thường cậu ta quá dịu dàng với tôi, đến nỗi tôi thường quên đi dáng vẻ thiếu đòn của cậu ta.
Camera men vây quanh tôi để quay phim.
Hôm nay họ cũng làm việc mười mấy tiếng rồi.
Tôi gọi nhân viên phục vụ đến và gọi một ít đồ ăn cho họ.
"Chị ơi, chị có phải là Tần Thi không ạ?"
Nhân viên phục vụ vừa rời đi, một cậu nhóc gầy yếu bước từ bàn bên cạnh sang.
Người hâm mộ ư?
Tôi liếc nhìn máy quay và tổ chương trình đang ăn ở phía trước.
"Em có thể bắt tay với chị được không ạ?"
"Có thể nha. Chẳng qua bọn chị đang quay phim, em không ngại chứ?"
Tôi mỉm cười và chìa tay ra.
"Tôi chính là đợi lúc cô quay phim đấy."
Bỗng nhiên cậu nhóc nắm chặt tay tôi, khuôn mặt trở nên dữ tợn.
“Đi chết đi! Con này! Làm sao anh nhà tao lại yêu đương với mấy con thích xào CP như mày chứ, mày xứng sao? Tao đã vì anh ấy mà bỏ ra rất nhiều, mày có biết không! Nếu không có tao, sẽ không có anh ấy ngày hôm nay! Dựa vào đâu lại là mày chứ?! Đi chết đi!"
Vừa nói vừa lấy bình nước nóng từ phía sau hất vào mặt tôi.
Tôi sợ đến cứng người, não như ngừng hoạt động.
Tôi không tài nào tránh kịp.
Chết chắc rồi.
Vậy mà chuyện bất ngờ lại xảy ra ở giây tiếp theo.
Trần Tứ ôm tôi ngã xuống đất, lấy bản thân mình che chở cho tôi. Cậu ta ôm chặt đến mức tôi có cảm giác vai mình như đang bị nghiền nát.
Tiếng hít thở của cậu ta trở nên dồn dập, hòa cùng nhịp tim tôi.
May mắn là Trần Tứ né kịp nên chỉ bị nước nóng bắn vào vai.
Cậu nhóc hất nước nóng lập tức bị tổ chương trình bắt lại.
Chủ quán lật đật gọi điện báo cảnh sát.
Ngay cả khi Trần Tứ đã bị thương từ hành động của cậu nhóc, vậy mà nhóc ta vẫn tiếp tục xổ ra những lời lẽ tục tĩu.
“Anh! Anh có thấy xứng đáng với người hâm mộ tụi em không hả? Nếu không có người hâm mộ chúng em thì làm gì có được anh của ngày hôm nay? Anh dám yêu đương với cái thứ này sao? Anh muốn từ bỏ sự nghiệp của mình à? Anh không cần chúng tôi nữa sao?"
(Tác giả để dấu sao đấy mọi người ạ.)
Trần Tứ không nói tiếng nào, chỉ lo bảo vệ tôi ở trong ngực, lòng bàn tay khô và rộng nhẹ nhàng che tai tôi.
Não của tôi dần dần hoạt động lại, nhịp tim còn chưa kịp ổn định đã dùng sức đẩy cậu ta ra.
“Em bị điên rồi à! Không muốn sống nữa sao? Nước sôi em cũng dám chắn?"
Cậu ta nhìn dáng vẻ đang khóc đầy sợ hãi của tôi, hơi sửng sốt.
Sau đó lại giả vờ trêu chọc tôi.
"Thì ra chị cũng biết đau lòng cho tôi à."
.
"Cậu điên rồi à!"
Sau cửa phòng, người đại diện của Trần Tứ mắng: "Trời ơi!!!! Tôi lạy cậu, cậu là thần tượng đấy. Cậu có biết là cậu không được sứt mẻ miếng nào không hả?”
"Anh nhỏ giọng chút coi, muốn hù chết tôi à."
"Coi cái bộ dạng vô dụng của cậu kìa!"
"Anh đại à, tôi lạy cậu luôn rồi, kiềm chế một chút được không?" Người đại diện chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu có thể bớt bớt nhìn cô ấy được không hả? Tổ chương trình đã cắt bỏ biết bao nhiêu cảnh quay rồi? Ngay cả con chó nhà bên cũng có thể đánh hơi được ý đồ của cậu luôn rồi.”
"Từ khi tôi quyết định tham gia chương trình này, tôi chưa từng nghĩ đến việc quay đầu lại.” Giọng cậu ấy trầm ổn, bình tĩnh nói ra những lời điên cuồng nhất, "Cô ấy chính là giới hạn cuối cùng của tôi.”
Tôi ngồi trong phòng khách, không dám nhúc nhích.
Ai đó làm ơn nói cho họ biết là căn hộ này không có cách âm được không?
"Cậu đừng có mà gạt tôi, ngay cả khi chưa quyết định tham gia chương trình này, bảy năm trước tại Lễ trao giải âm nhạc, lần đầu tiên nhìn thấy người ta cậu đã có ý đồ xấu xa rồi…”
Giọng nói người đại diện của cậu càng lúc càng nhỏ.
Sau cùng thì tôi chẳng nghe thêm được gì cả.
phút sau.
Cuối cùng người đại diện của Trần Tứ cũng đi ra, thái độ đối với tôi vẫn rất tốt.
"Đừng để ý nhé, không có việc gì đâu." Anh ấy trấn an tôi, "Trước kia ở nước ngoài loại chuyện này nhiều lắm, đuổi theo xe cũng là chuyện bình thường, bảy năm trước còn có vụ fan hâm mộ trốn ngay dưới gầm giường nữa cơ.”
"Đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Sau khi tôi tiễn người đại diện của cậu ta đi, quay đầu lại thì thấy cậu ta ôm vai đi ra khỏi phòng.
"Trần Tứ."
Cậu ta "Ừm" một tiếng.
Gãi gãi đầu, đỏ mặt tránh né ánh mắt của tôi.
"Tôi đi tắm đây."
Nói xong lập tức đi vào phòng tắm.
Tôi lục lọi chiếc túi mà người đại diện của anh ta mang đến, chợt thấy rất nhiều thuốc mỡ.
Tôi đọc hướng dẫn sử dụng cẩn thận rồi lại nhìn thoáng qua camera ở bên cạnh.
Đoạn này có được phát sóng không nhỉ?
Cũng không phải là tôi không tưởng tượng được mức độ vô lý của fan hâm mộ đáng sợ ra sao.
Từ ngày kết hôn với An Khả Ngưỡng, tôi đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ cho bản thân.
Nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đến, tôi lại không kịp phản ứng.
"Tần Thi.”
Trần Tứ dài giọng gọi tôi, âm cuối còn mang theo chút mềm mại làm nũng.
"Gì vậy?"
Tôi bước vào phòng tắm, đi xuyên qua lớp sương mù.
Hơi ẩm và hơi nóng át đi mùi gỗ sồi trong trẻo trên người cậu.
Cậu mở cửa.
Mái tóc đen mới gội còn chưa khô.
Cậu ta chỉ vào vết bỏng ở vai sau.
"Chị có thể bôi thuốc hộ tôi không? Tôi với không tới."
Tôi cầm thuốc và ra hiệu cho cậu ta vào phòng khách sáng sủa hơn để bôi thuốc.
Nhưng Trần Tứ lại kéo tôi vào phòng tắm và đóng cửa.
Hai người trong phòng tắm mà không có bất kỳ camera nào.
Hơi nước làm mặt tôi nhanh chóng nóng bừng, tôi không dám nhìn thẳng vào cậu ta.
"Đi ra ngoài bôi."
"Lạnh lắm."
Lý do của cậu ta rất hợp lý.
Giọng điệu cũng rất bình tĩnh, làm thức tỉnh con quỷ trong lòng tôi.
Chỉ là bôi thuốc thôi mà.
"Cậu quay lưng lại đi."
Cậu ta quay lại một cách ngoan ngoãn.
Tôi cẩn thận bôi thuốc mỡ bằng tăm bông.
"Hơi ngứa."
Giọng nói cậu ta giống như gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh vào đêm xuân.
"Chị còn chưa bôi mà." Tôi thì thầm.
"Ý tôi là hô hấp của chị cơ."
Tôi trượt tay, lỡ bóp hơi nhiều thuốc mỡ làm dính vào ngón tay tôi.
Hơi mát.
Nhanh lên tôi ơi, bôi xong sẽ ổn thôi mà.
Nhưng tôi nhận ra một vấn đề.
Cậu ta quá cao, tôi phải kiễng chân mới có thể với tới vai cậu ta.
Nhưng kiễng chân thì tay không vững.
Phải bám vào cái gì đó.
Mắt tôi đảo qua cánh tay mạnh mẽ và vòng eo thon của cậu ta.
Không có cái gì để bám.
Tôi vô thức nín thở.
Không thể làm được.
Cứ để ta tự bôi vậy.
"Trần Tứ."
"Ừm?"
Cậu ta hơi ấp úng.
"Chị không với tới, hay cậu tự…"
Lời còn chưa dứt thì cậu ta đã xoay người lại, ôm eo tôi đặt tôi lên bồn rửa mặt.
Giữa tôi và mặt bàn bằng đá cẩm thạch là áo choàng tắm khô ráo của cậu.
Cậu sợ tôi bị lạnh.
Tai tôi đỏ rực như bị sốt.
Mong rằng cậu không nhìn tôi.
May mắn mà cậu ta cũng không nhìn tôi nữa, quay người lại.
Lúc này, vết thương trên vai cậu hoàn toàn lộ ra trước mặt tôi.
Tôi không ngờ nó lại nghiêm trọng như vậy.
Có chút đau lòng…
"Thật ra người đại diện của cậu nói đúng, chúng ta cứ giả là được, không cần diễn thật quá, nếu không fan hâm mộ của cậu..."
"Chị đang diễn sao?"
Tay tôi dừng lại.
Một cảm xúc nào đó, muốn nói ra nhưng lại do dự, sắp bộc phát ngoài tầm kiểm soát của lý trí. Nhưng khi lời nói đến bên môi, nó lại biến thành: “Nếu không thì sao?”
Hơi ấm của Trần Tứ như muốn xuyên qua tăm bông thiêu đốt tay tôi.
Giống như kích hoạt cơ chế bảo vệ, não tôi không kiểm soát được mà thốt lên.
"Chẳng lẽ phải làm thật? Không phải tất cả các chương trình như này đều vậy sao? Hợp tác theo nhu cầu, vờ vịt làm dáng là được."
Không khí chợt đóng băng.
Cậu ta mặc quần áo vào, mặc kệ thuốc mỡ có bị dây ra hay không.
Cậu rút tăm bông khỏi tay tôi và ném nó vào thùng rác.
"Nghỉ ngơi sớm một chút."
.
Tôi sợ.
Tôi sợ mình sẽ bị tổn thương một lần nữa.
Tôi sợ rằng trong trò chơi này, chỉ có mình tôi là nghiêm túc.
.
Khi tập thứ hai được phát sóng, tổ chương trình đã làm một chiếc huy hiệu đặc biệt cho cho An Khả Ngưỡng – "Hội trưởng fanclub CP Tần Tứ".
Họ còn sản xuất nào là băng đô nào là gối ôm.
Chưa hết, thậm chí có cả búp bê nhìn hệt như An Khả Ngưỡng.
Khi nhấn công tắc, nó sẽ kêu to: "Nào nào! Hãy để chúng tôi mang theo lá cờ của Tần Tứ!”
Siêu thoại của "Vợ chồng Tần Tứ" leo lên vị trí đầu bảng.
Ngay cả búp bê An Khả Ngưỡng này cũng cháy hàng, trở thành tiêu chuẩn mà người hâm mộ của "CP Tần Tứ" phải có.
Bất luận Ôn Ninh đi tới đâu thì cũng bị người trong giới hỏi có hàng tồn kho hay không, có thể kiếm cho một con búp bê hay không.
Cô ta lại không dám đắc tội với người khác, chỉ có thể nuốt một bụng oán khí.
Nghẹn khuất muốn .
Thỉnh thoảng còn bị một vài người EQ thấp dò hỏi: "Ủa, sao từ khi cắt hợp đồng với cô, Tần Thi càng ngày càng nổi tiếng vậy?”
Tuần nào Ôn Ninh cũng đến trường quay cùng An Khả Ngưỡng, nhưng hắn vẫn lạnh mặt im lặng, mỗi lần nghĩ đến việc cô ta đã tiêu tận triệu cho việc Marketing đều hận không thể tự tát cho mình một cái.
Hơn triệu của cô ta PR cho chương trình nhưng chả lợi lộc gì cho bản thân, đã thế lại còn giúp cho Tần Thi tôi được lợi.
Hơn nữa khi ấy vì muốn giành vị trí cho Phùng Du, cô ta đã hứa với tổ chương trình để An Khả Ngưỡng làm khách mời thường trú. Giờ thì hay rồi, một xu cô ta cũng không vớt được.
Tập thứ hai của chương trình lên sóng đã chiếu nguyên vẹn sự cố tạt nước nóng trong nhà hàng.
Trực tiếp làm nổ tung phòng livestream.
Khu bình luận loạn cào cào.
Cậu nhóc tạt nước đã được làm mờ ở tất cả các cảnh quay vì nhóc ta chưa đủ tuổi.
Fan hâm mộ hai bên lên án đám fan only độc hại, đồng thời cũng điên cuồng tìm “đường” trong khoảnh khắc Trần Tứ xông đến bảo vệ tôi.
Fan CP càng thẳng thừng hô: "Fan only có bao nhiêu hận, CP có bấy nhiêu thật."
Thậm chí cả đoạn chương trình nhờ tôi bôi thuốc cho Trần Tứ, đoạn cả hai biến mất trong phòng tắm mười lăm phút cũng được chiếu.
Fan CP giống như Tết đến, một loạt Fanfic không được kiểm duyệt thi nhau đăng tải.
Trong một loạt các hot search, có một hastag cực kỳ chói mắt.
Bởi vì khi An Khả Ngưỡng xem tập thứ hai đã không kiểm soát nổi cảm xúc nữa, nhất là đoạn "mười lăm phút trong phòng tắm", mặt đen đến nỗi cả trường quay không ai dám lên tiếng.
Fan của An Khả Ngưỡng mắng tổ chương trình.
"Anh nhà tôi là hội trưởng fanclub CP Tần Tứ, sao mà đen mặt được. Thấy CP mình đu rải cơm chó vui còn không hết. Nhất định đây là kịch bản do tổ chương trình vô lương tâm sắp xếp, bắt anh ấy phải làm người xấu! Hic hic, bổn cô nương đau lòng nhưng không nhịn được khen ngợi anh thêm một câu nữa, anh diễn tốt lắm anh ơi!"
“Đúng vậy! Tập trước trông thật lắm mà, tập này diễn thấy rõ luôn!"
"Tổ chương trình trả cho An ảnh đế bao nhiêu tiền mà anh ấy lại gồng mình diễn như vậy nhỉ?"
"Anh nhà tui...".
"Được rồi, em đừng đọc nữa." Tôi ngắt lời trợ lý.
"Em đây là đang vui mừng thay chị Thi đó, trước đây anh ta đối xử với chị như nào, chị sống mệt mỏi bao nhiêu, em đều thấy hết.” Trợ lý nhỏ bất bình thay tôi
Tôi nhắm mắt tĩnh tâm, đưa tay sờ sờ đầu cô ấy.
Xe bảo mẫu ra khỏi bùng binh, đi về hướng của đài truyền hình.
Hôm nay là ngày tôi lên sân khấu comeback, một lần nữa đứng trước ánh đèn.
Luyện tập lâu như vậy, tôi nhất định phải thể hiện thật tốt.
"Chị Thi, chị có biết gần đây fan của chị đang bàn tán cái gì không?"
Tôi không đáp lời, nghe cô ấy nói tiếp.
"Bọn họ nói, nhìn chị mỗi ngày luyện nhảy mười mấy tiếng đồng hồ cảm thấy chị rất ổn định vững vàng, còn nói cô gái ở nước ngoài năm năm trước nay đã trở lại.”
Lòng tôi ấm áp vô cùng.
Có vẻ như tôi thực sự có thể cảm nhận được sức mạnh mà họ nói.
Sức mạnh này duy trì và giảm bớt sự căng thẳng của tôi.
Cho đến khi tôi đứng trên sân khấu, ánh sáng lại chiếu lên người tôi một lần nữa.
Tôi chợt nhớ đến năm trước, dưới sân khấu Lễ trao giải âm nhạc.
Cái tôi xa xôi mà tôi đã đánh mất.
Xa đến nỗi khiến tôi quên mất tôi đã từng thích sân khấu nhường nào.
Tôi thích đứng trên sân khấu và toả sáng.
Thì ra lúc ấy cái mà tôi hâm mộ không phải là thành công của Trần Tứ mà là sự kiên định, sức sống bừng bừng trong đôi mắt cậu.