.
Lý Miện ngồi trước mặt tỷ tỷ chăm chú lau kiếm của mình.
Lý Uyển vỗ bàn, nhíu chặt đôi lông mày thanh tú tức giận nói: "Rõ ràng Liễu Hi kia đến phá đám ta mà, chính nàng ta đã cố ý nhờ Mẫn cô nương gì đó đến giúp mình."
Nghe tỷ tỷ nhắc tới Mẫn cô nương, Lý Miện ngẩng đầu hờ hững nói: "Cũng tại tỷ tỷ muốn chế nhạo nàng trước mà."
"Thế ra tỷ tỷ ngươi có lỗi sao?" Lý Uyển oán hận đập bàn, "Thật là, ai cũng biết đệ đệ Lý Uyển ta bị một cô nương xa lạ đánh bại."
Lý Miện nhếch môi: "Mẫn cô nương lợi hại lắm.
Ta tâm phục khẩu phục."
Lý Uyển nhận ra gì đó từ trong giọng nói của đệ đệ, nàng nhếch miệng sửng sốt nói: "Ngươi mới đánh với nàng một lần mà đã bị hớp hồn rồi à?"
Hừ, lúc mới gặp mặt nàng đã thấy ánh mắt cô nương kia ma mị hệt như hồ ly, rõ ràng là một đôi mắt trong trẻo đen láy mà lại khiến tim người ta đập loạn.
Lý Miện cúi đầu tiếp tục lau kiếm, nhớ lại Mẫn cô nương lén lút búng củ lạc vào lòng bàn tay hắn rồi cong mắt cười đáng yêu, trên mặt hắn bất giác hiện lên ý cười: "Nàng có kiếm pháp cao minh, còn rất đáng yêu nữa."
Lý Uyển nói: "Ngươi thích nàng thật đấy à?"
Lý Miện gật đầu: "Ta sắp đến tuổi trưởng thành rồi, cũng phải cầu thân cô nương chứ?"
Lý Uyển nói: "Ngươi mơ cái rắm."
Dứt lời Lý tỷ tỷ vớ chổi lông gà quất đệ đệ, vừa đánh vừa khóc mắng: "Ngươi đã không giữ thể diện cho tỷ tỷ thì thôi, còn muốn cầu thân với đối thủ nữa à! Hôm nay tỷ tỷ phải đánh chết cẩu đệ đệ ngươi!"
.
Trên đường về phủ Liễu cô nương cười tít mắt, nàng vỗ cánh tay ta nói lớn: "Mẫn cô nương, từ nay về sau ngươi chính là hảo tỷ muội của ta!"
Ta nói: "Hình như ngươi quên ta là nam thì phải."
Liễu cô nương nói: "Nam cũng có thể làm tỷ muội mà."
Ta nói: "Ờ."
Thôi, ta chẳng muốn cãi với nàng làm gì.
Nàng vui thì được rồi.
Khi ta và Liễu cô nương vào phủ thì bắt gặp Liễu Yếm đang nói cười rôm rả với một đám văn nhân mặc khách trong sân.
Lúc đầu Liễu Yếm không chú ý tới ta, sau khi đám bạn hắn trố mắt nhìn ta thì hắn mới phát hiện ta đứng cạnh a muội của hắn.
Vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc, vừa định mở miệng thì Liễu cô nương đã chặn trước: "Ca ca, Mẫn cô nương là bạn ta kết giao trên đường.
Ta mời nàng đến phủ làm khách, không quấy rầy các ngươi nữa, chúng ta vào trước đây."
Dứt lời nàng không đợi Liễu Yếm nói mà nắm tay áo ta kéo vào phòng.
.
Khi Liễu Yếm đến thì ta chỉ mới gỡ mạng che mặt chứ chưa thay váy.
Hắn đưa tay chà xát mi tâm của ta, yên lặng nhìn ta hồi lâu mới hỏi: "Sao lại ăn mặc thế này?"
Ta nói: "Ra ngoài với a muội ngươi một lát."
Liễu Yếm nói: "Ngươi không sợ bị người Ma giáo bắt gặp à?"
Ta nói: "Chẳng phải lúc nãy ngươi cũng không nhận ra ta sao?"
Dây lưng buộc chặt quá làm ta thở không nổi nên nới lỏng ra một chút.
Sau khi cởi váy ngoài, ta thò tay vào áo lôi hai cái bánh bao ra.
Sắc mặt Liễu Yếm càng thêm kỳ quái, hắn nhìn chằm chằm bánh bao trong tay ta: "Cái này......"
Ta hỏi: "Ngươi muốn ăn không?"
Liễu Yếm: "Không."
Ta nói: "Vậy ta ăn."
.
Ban đêm hắn lại vào phòng nằm đè lên người ta rồi liếm ngực ta.
Ta cắn tai hắn hỏi: "Liễu huynh, ngực ta có ngon hơn bánh bao không?"
Hắn cười khẽ rồi cọ xát vật kia vào bắp đùi ta, cũng không đáp lại.
Nghĩ mãi mà không rõ.
Chắc bánh bao vẫn ngon hơn chứ..