.
Khi ta tỉnh lại thì eo hơi đau nhưng phía sau không còn khó chịu nữa.
Giáo chủ đang ngồi cạnh bàn, thấy ta tỉnh hắn đi tới chắp tay sau lưng bảo ta: "Bôi thuốc cho ngươi rồi đấy, ở đây nghỉ ngơi mấy ngày đi, đừng ra ngoài nghịch ngợm nữa."
Ta ôm gối ngồi dậy cười ngu ngơ với hắn.
Giáo chủ nhìn ta rồi lấy từ trong tay áo ra một bao thịt khô nóng hổi nhét vào tay ta.
Hắn nói: "Mới sáng đã cười ngốc gì thế hả, rửa mặt rồi ăn đi."
.
Thủ hạ Giáp thì thào: "Ê, Tả hộ pháp ra kìa!"
Thủ hạ Ất nghi hoặc: "Ta thấy sắc mặt y hồng hào lắm, không giống bị giáo chủ giày vò cả đêm......!Chẳng lẽ giáo chủ không đè y sao?"
"Các ngươi thì biết gì." Thủ hạ Bính nhai cọng cỏ lải nhải, "Đây gọi là tình yêu tưới nhuần đấy."
Thấy ba tên đồng nghiệp say sưa bàn luận tình ái, thủ hạ Đinh vừa cho ngựa ăn vừa oán thầm trong lòng: "Tình yêu cái quỷ, ta thấy Tả hộ pháp không tim không phổi như vậy sợ là giáo chủ đang tương tư đơn phương thôi."
Lời này hắn không dám nói ra miệng vì sợ một khắc sau thứ bị đem cho ngựa ăn không phải cỏ mà là hắn.
.
Ta chạy đi rồi.
Thịt khô giáo chủ cho ta ngon lắm.
Nhưng ta thấy mình khỏe mạnh thế này cũng không cần nghỉ ngơi mấy ngày làm gì.
Nói đến thật ngại quá, ta đã hứa với Nhậm huynh đài sẽ mau chóng tìm ra vật kia cho hắn, kết quả cả tháng nay toàn ăn nhờ ở đậu nhà người khác.
Ta rất áy náy nên quyết định khởi hành ngay.
Ta ngồi trên nóc nhà cao nhất thị trấn Tây Bắc đón cát vàng mù mịt bị gió thổi tới, mở ra túi gấm cuối cùng.
[ Chắc ngươi đang la cà nên chưa đến đại mạc nhưng không sao, ta đang chờ ngươi ở quán trà gần đại mạc nhất.]
Mặt sau tờ giấy cũng có chữ.
[ Nếu ngươi làm mất ngọc bội thì đem ngọc thạch trong túi gấm này đi đổi tiền cũng được.]
Oa.
Nhậm huynh đài đúng là tiên đoán như thần.
Ta càng bội phục hắn hơn.
Đi hơn hai ngày, cuối cùng ta đã tới chỗ Nhậm huynh đài nói.
Mặt trời treo cao, cát vàng tung bay.
Ta chợt nhận ra tìm thứ hắn cần trong đại mạc mênh mông này chẳng khác gì mò kim đáy biển.
"Cuối cùng ngươi cũng tới." Nhậm huynh đài vén tấm màn rách bươm của quán trà đi đến chỗ ta.
Ta hỏi: "Vật kia khó tìm như vậy mà vẫn có người muốn nó à?"
Nhậm huynh đài ném cho ta một bầu rượu đầy rồi nói: "Những thứ quý giá trên đời phải tốn nhiều sức lực mới tìm được chứ."
Ta theo hắn vào quán trà.
Bên trong chẳng có ai, sổ sách phủ một lớp bụi dày, rõ ràng lâu rồi không ai tới đây.
"......!Rất nhiều người phải chịu mất đi thì mới có được." Nhậm huynh đài nói, "Dù muốn bất cứ thứ gì cũng phải trả giá tương xứng."
Ta mở nắp rót rượu vào miệng, uống chẳng ngon lành gì nhưng có thể cảm nhận hương vị êm dịu chứ không cay nồng, là hương vị mà ta thích.
Nhậm Tầm ngẩng lên nhìn ta: "Thuốc giải ta pha trong rượu rồi, qua nửa canh giờ chất độc trong người ngươi sẽ được giải."
Dứt lời hắn lại cười hỏi: "Độc giải rồi ngươi còn đi thi khoa cử nữa không?"
Ta nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Nhậm Tầm giật mình nói: "Ta thấy ngươi trung thành tận tụy với Tống Lẫm lắm mà, sao không về Ma giáo?"
Ta nói: "Trời sinh ra ta ắt hữu dụng, nghìn vàng tiêu hết lại kiếm về."
Nhậm Tầm nói: "Này, ngươi mới học được vài câu đã lên mặt rồi à?"
Đại mạc không sương khói, không huyên náo.
"Nhậm huynh đài, ta không giết người kiếm sống nữa đâu." Ta nói, "Thi khoa cử cũng được, tìm đồ cho ngươi cũng được, có ý nghĩa hơn làm thích khách nhiều.
Đợi làm xong hai chuyện này ta sẽ đi du ngoạn sông núi......"
Ta nhớ giáo chủ nhưng ta không thể ở Ma giáo cả đời được.
Nhậm Tầm lại cười: "Ta còn tưởng ngươi moi tim móc phổi cho Tống Lẫm nữa chứ."
Ta nói: "Ta không thể."
Tiền bối kia đã bảo ta phải biến mình thành bất khả chiến bại.
Lưu ngôn phỉ ngữ không thương tổn được ta, lời nói lạnh nhạt không thương tổn được ta bởi vì ta đã trao tim mình cho trời đất, người khác sẽ bỏ rơi ta, tổn thương ta nhưng trời đất thì không.
Nhậm Tầm im lặng hồi lâu mới lắc đầu cười: "Thì ra là thế.".