.
Hắn bảo cái đuôi nhỏ: "Ngươi không thể ở đây được nữa."
Cái đuôi nhỏ hoảng lên, nước mắt nãy giờ cố kìm nén đột nhiên chảy ra ào ào: "Thiếu, thiếu giáo chủ, không phải ta cố ý để mình bị thương đâu......Lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận đem đồ ăn về, ngươi đừng đuổi ta đi......!được không?"
Tống Lẫm nhìn nước mắt của cái đuôi nhỏ rơi trên mu bàn tay mình, hạ quyết tâm nói: "Ngươi đến chỗ thích khách đi......!Theo bọn hắn huấn luyện, đợi đến khi không ai đánh lại ngươi thì trở về làm Tả hộ pháp của ta."
Cái đuôi nhỏ mở to mắt, nước mắt rơi xuống tí tách, nghe Tống Lẫm nói vậy thì lại nhoẻn miệng cười.
Y dang hai tay ra vui vẻ nói với Tống Lẫm: "Ta muốn làm Tả hộ pháp của thiếu giáo chủ!"
.
Cái đuôi nhỏ học rất chăm chỉ.
Rõ ràng dáng dấp yếu đuối nhưng mỗi lần bị thương đều không rên một tiếng, chẳng những không khóc mà còn hùa vào cười ngốc với những tiền bối làm mình bị thương.
Nói y ngốc hình như cũng không đúng.
Đồ ngốc sao lại có đôi mắt trong trẻo linh động đến thế được?
Ban đầu cái đuôi nhỏ thường xuyên bị thương nặng, Tống Lẫm lén sai người đem thuốc cao tốt nhất cho cái đuôi nhỏ, còn bảo y đây là thứ ai cũng được phát.
Cái đuôi nhỏ chưa bao giờ hoài nghi chuyện này.
Về sau những tiền bối kia đối xử với cái đuôi nhỏ tốt hơn nhiều, lúc rảnh rỗi lại truyền hết kỹ năng sở trường của mình cho cái đuôi nhỏ.
Khi cậu nhóc bị ngã trầy da chảy máu, các tiền bối lập tức bôi thuốc cho y rồi mồm năm miệng mười hỏi y có đau không.
Cái đuôi nhỏ cười cong mắt rất đáng yêu: "Chẳng đau chút nào! Ta rắn chắc lắm! Không sao đâu!"
Ban đêm Tống Lẫm âm thầm đến thăm Kiêm Minh.
Chó con của hắn cuộn mình ngủ trong đám người, mơ hồ có thể thấy được nước mắt đọng trên mặt.
Khi cái đuôi nhỏ nói mớ toàn những câu "xin lỗi" và "không sao".
Ban ngày đã vắt kiệt sức lực để cười, chỉ đến đêm tối không ai thấy thì nước mắt mới vỡ òa trong mơ.
Trước đây Tống Lẫm cũng tưởng chó con của mình thật sự ít thấy đau hơn người thường.
Về sau hắn mới biết một câu "không sao" kia đã biến thành lớp vỏ bọc kiên cố bảo vệ Kiêm Minh.
Kiêm Minh rất sợ đau nhưng lại không được phép sợ, bởi vậy Kiêm Minh nói với mọi người và chính mình rằng y chẳng đau chút nào.
.
Sau khi cha truyền lại chức giáo chủ cho hắn, việc đầu tiên hắn làm chính là tàn sát cả nhà công tử giàu có kia.
Ai cũng nghĩ hắn là tên điên.
Nói hắn và nhà kia không thù không oán, cần gì ra tay ác độc như vậy.
Khi cái đuôi nhỏ rời khỏi chỗ huấn luyện thích khách thì đã có năng lực làm Tả hộ pháp của hắn.
Vóc dáng y cao hơn trước rất nhiều nhưng trong mắt hắn vẫn bé nhỏ như xưa.
Những vết sẹo cũ sau khi bôi thuốc cũng dần mờ đi, chỉ có Tống Lẫm mới biết cái đuôi nhỏ của mình đã từng chịu bao nhiêu đau khổ.
Cái đuôi nhỏ vẫn là cái đuôi nhỏ của hắn, bất kể hắn nói gì cái đuôi nhỏ cũng sẽ tin ngay không hề nghi ngờ.
Chó con ngoan nhất trên đời này.
Là chó con của hắn.
Ngày nào đó Kiêm Minh chợt hỏi hắn: "Giáo chủ, vì ta nên ngươi......!mới giết những người kia đúng không?"
Tống Lẫm lặng thinh.
Kiêm Minh lại nói: "Ta......"
Cái đuôi nhỏ không nói tiếp nhưng Tống Lẫm nhận ra y đang tự trách, y cứ đinh ninh tại mình nên những người kia mới chết oan uổng.
Nỗi tức giận kẹt lại trong cổ Tống Lẫm, nuốt không nổi cũng nhả không ra, thật lâu sau hắn mới hung dữ nắm cằm cái đuôi nhỏ nói: "Ngươi nghe đây! Mạng những kẻ kia chẳng là cái thá gì so với chó ta nuôi cả!".